XUÂN HẠ THU ĐÔNG RỒI LẠI XUÂN

Ninh Lẫm ở trong nhà vệ sinh một lúc lâu, thật ra thì anh chỉ đứng ngây người trước bồn rửa mặt.

Anh mở vòi nước, nước từ vòi nhanh chóng chảy ra ngoài, bắn lên mu bàn tay anh. Ninh Lẫm dùng tay trái còn sót lại hứng dưới vòi nước rồi bắt đầu rửa mặt.

Người đàn ông tiều tuỵ trong gương có đôi mắt sâu thẳm như chất chứa vô vàn điều bí ẩn. Những giọt nước chảy dọc theo sườn mặt anh ta, sau đó nhanh chóng trốn vào bên trong cổ áo.

Nước mùa đông lạnh buốt cũng không thể xua tan những suy nghĩ rối loạn trong đầu Ninh Lẫm lúc này.

Ninh Lẫm vươn tay tắt vòi nước, nhưng đầu ngón tay run rẩy như muốn cảnh tỉnh anh… Ninh Lẫm nhìn chằm chằm vào tay trái của chính mình, anh thở dài một hơi rồi chống tay lên bồn rửa mặt. Cuối cùng anh bỗng bật cười thành tiếng.

Tiếng cười chua chát vang lên trong nhà vệ sinh trống trải. Cả người anh run lên vì cười, nhưng đáy mắt anh lại đỏ ngầu.

Trước đây đôi tay này của anh từng cầm súng, vậy mà hiện giờ một tay thì cụt mất, còn một tay thì run rẩy không cầm nổi đồ vật, ngay đến một cái ôm cũng là hy vọng xa vời.

Cổ họng Ninh Lẫm nghèn nghẹn, nỗi chua xót trong lòng khó có thể diễn tả thành lời, hơi thở anh dần trở nên nặng nề, sắc môi cũng nhợt nhạt.



“Bé con, sao lại bơ anh rồi? Em giấu gì trong tay vậy, đưa anh xem… Ha ha, hoá ra bài thi bị điểm dưới trung bình, đã thế còn phải có chữ ký của phụ huynh. Em gái ơi là em gái, em đúng là biết cách làm xấu mặt anh trai.”

“Ai cần anh lo, với lại anh không phải là anh trai người ta!”

“Sao mà đanh đá vậy? Không thì thế này, em gọi một tiếng “anh trai” đi, anh sẽ giúp em giả chữ ký phụ huynh, như vậy em sẽ không bị mẹ mắng.”

“………”

“Thế nào?”

“Anh trai.”

Ninh Lẫm nghe xong liền cười vui vẻ, anh nghiêng đầu xoay cây bút trong tay, lúc ngòi bút chuẩn bị tiếp xúc với trang giấy thì anh đột nhiên dừng lại.

Ninh Lẫm nhảy xuống khỏi bờ tường, anh vòng tay ôm eo Khuông Ngữ Điềm, kéo cô vào lòng rồi ngả ngớn nói:

“Anh đổi ý rồi, em vẫn nên gọi anh là “chồng” thì hơn.”

Bài thi trong tay Ninh Lẫm lập tức bị giật lại, Khuông Ngữ Điềm gạt tay anh ra rồi quay mặt đi, tai cô hơi ửng đỏ, trông mướt mát như trái táo sắp chín.

Khuông Ngữ Điềm ngẩng đầu nhìn người thanh niên trước mặt, giọng nói lảnh lót của cô vang lên, “Ninh Lẫm, anh là đồ mặt dày!”

Trong ngõ nhỏ, tiếng cười giòn tan của thiếu niên quấn quýt theo làn gió phiêu lãng nơi phương xa.

….

Ninh Lẫm lau khô nước trên mặt rồi bước ra ngoài, anh ngồi xuống phía đối diện Diêu Khởi Đông và Giang Dụ, gương mặt anh vô cảm không bộc lộ cảm xúc.

Anh liếc sang bên trái thì chỗ đó đã trống không.

Diêu Khởi Đông cắn đũa, anh ngập ngừng nhìn người đàn ông trước mặt một lúc lâu rồi mới nhỏ giọng hỏi, “A Lẫm, đó là bạn cậu à?”

Rất khó để phát hiện nơi đáy mắt Ninh Lẫm hơi phiếm hồng, vẻ mặt anh vẫn bình tĩnh như thường, nhưng hầu kết lại di chuyển lên xuống một cách khó khăn.

Ninh Lẫm gật đầu.

Diêu Khởi Đông im lặng, anh do dự trong chốc lát rồi lại hỏi: “Bạn gái hả?”

Giang Dụ khẽ ho.

Ninh Lẫm đè nén nội tâm đang xao động, anh nhỏ giọng trả lời:

“Ừm.”

“Không phải chứ?!” Diêu Khởi Đông giơ đũa lên và hỏi nhỏ, “Vậy người đàn ông ngồi đối diện cô ấy… Sao vừa nãy cậu không tới hỏi?”

Ninh Lẫm uống ngụm rượu, giọng nói phẳng lặng như mặt nước hồ, “Không có gì để hỏi, mọi chuyện đều đã kết thúc rồi.”

Là kết thúc với người đàn ông đi cùng cô ấy, hay là kết thúc giữa anh và cô?

Có lẽ chính bản thân Ninh Lẫm cũng không biết.

Giang Dụ im lặng nhìn Ninh Lẫm.

Diêu Khởi Đông: “Kết thúc? … Ờ cũng phải thôi, cái cũ không đi thì cái mới không tới, dù sao là của cậu thì mãi mãi là của cậu, không phải của…”

“Là của tôi.”

Diêu Khởi Đông và Giang Dụ đều sửng sốt.

“Hả?”

Ninh Lẫm đặt chén rượu xuống bàn, anh nắm chặt cái chén trong tay, các ngón tay gần như trắng bệch.

“Là của tôi.”

Ninh Lẫm lặp lại lời vừa nãy, “Là của tôi.”

Là của anh. Vốn dĩ luôn là của anh.



Phố cổ đã lên đèn, sau khi ăn xong thì Từ Cẩn Sơ đưa Khuông Ngữ Điềm về nhà.

Từ Cẩn Sơ lái xe mới, vì là xe mới nên anh rất nâng niu, tốc độ lái xe cũng khá chậm.

Cả đoạn đường tâm hồn Khuông Ngữ Điềm đều treo ngược cành cây, khiến bầu không khí trong xe trở nên ngột ngạt. Để dịu bớt sự lúng túng giữa hai người, Từ Cẩn Sơ bèn kết nối bluetooth rồi bật nhạc.

Các bài hát được bật chế độ phát ngẫu nhiên, Khuông Ngữ Điềm dựa đầu vào cửa kính xe ô tô, sau đó nhẹ nhàng nhắm hai mắt.

[ Tình yêu là đau đớn

Rồi đến một ngày em sẽ hiểu

Cuộc sống vẫn tiếp diễn dù không có tôi… ]

“Tiểu Điềm.”

“Dạ?” Khuông Ngữ Điềm quay đầu nhìn Từ Cẩn Sơ, ánh mắt cô mang theo vẻ mông lung, mơ màng.

Từ Cẩn Sơ tháo đai an toàn giúp Khuông Ngữ Điềm, anh đưa cằm về trước ra hiệu, “Về đến nhà rồi.”

Cách đó không xa là con đường lát đá trải dài, các cột điện và đèn đường xen kẽ nhau, không biết bọn họ đã dừng ở đầu đường vào phố cổ từ bao giờ.

“Cảm ơn anh.”

Từ Cẩn Sơ mỉm cười, anh lắc đầu không nói gì.

Khuông Ngữ Điềm nhẹ nhàng xuống xe, cô đóng cửa xe lại rồi vẫy tay với anh, sau đó xoay người rời đi.

Từ Cẩn Sơ châm điếu thuốc, anh hút một hơi, anh mắt gắt gao nhìn theo bóng lưng Khuông Ngữ Điềm.

Mục đích hôm nay anh hẹn cô không phải là để ăn một bữa cơm chia tay. Anh đã nói dối, thật ra anh muốn quay lại với cô.

Ở bên nhau ba năm, anh không thể dễ dàng buông tay cô, anh cũng không tin giữa hai người không có tình cảm. Cho nên hôm nay anh định nói với cô rằng bọn họ có thể thử lại lần nữa, anh sẵn sàng chấp nhận trong trái tim cô luôn tồn tại một bóng hình khác.

Dù sao người đó cũng đã chết, không phải sao?!

Thế nhưng Khuông Ngữ Điềm lại nói với anh rằng người đó không chết.

Không những không chết mà còn quay trở về.

Trong không gian chật hẹp, Từ Cẩn Sơ cười có chút khổ sở.

Thật nực cười làm sao khi anh quyết định buông tay thì bên cạnh cô không hề có ai. Đến khi anh muốn quay lại thì cô lại nói với anh người đó không chết.

Vận mệnh trêu đùa anh, đồng nghĩa với việc những điều nên nói và không nên nói, sau này đã không còn cơ hội để nói ra.

Từ Cẩn Sơ lại ngoảnh đầu nhìn ra ngoài, bóng dáng Khuông Ngữ Điềm dần dần biến mất ở cuối con đường đá trong màn đêm dài vô tận.

Anh vẫn luôn nhìn cô, nhưng cô thì không hề quay đầu lại dù chỉ là một lần.

….

Trên đường trở về nhà, kể từ lúc tiến vào con đường đá trong khu phố cổ, không hiểu sao Khuông Ngữ Điềm luôn cảm thấy trống rỗng.

Khi còn nhỏ, cô luôn đi theo Ninh Lẫm, có lúc cô sẽ dẫn theo Khuông Tư Mẫn, cũng có lúc cả Ninh Liệt đi cùng, tóm lại bốn người bọn họ là một thế giới nhỏ của nhau.

Vào một ngày nọ, trong lúc Khuông Ngữ Điềm đang học thì cơn bão lớn bỗng nhiên ập tới, mưa xối xả làm sạt lở núi và gây thương vong nhẹ.

Trường học sợ xảy ra chuyện không may nên vội vàng cho học sinh tan học. Khi đó Khuông Ngữ Điềm đang ở trường, mẹ Khuông sợ con gái làm rơi chìa khoá nên bà không bao giờ để cô cầm chìa khoá theo. Mà lúc này đang trong giờ làm việc, Khuông Ngữ Điềm chỉ có thể ở ngoài, chứ không vào nhà được.

Hôm nay được tan học sớm, Khuông Ngữ Điềm không có chỗ để đi, cô đành ôm cặp sách đi gõ cửa nhà Ninh Lẫm.

Người mở cửa là Ninh Liệt, anh còn chưa tỉnh ngủ, hai mắt vẫn nhập nhèm.

Khuông Ngữ Điềm ngoan ngoãn chào, “Em chào anh Tiểu Ninh.”

Ninh Liệt “ừm” một tiếng, anh dụi mắt nhường đường cho Khuông Ngữ Điềm, sau đó đẩy cô tới trước cửa phòng Ninh Lẫm và đóng cửa lại, “Đang mất điện, em tự chơi với anh ấy đi, đừng ầm ĩ đến giấc ngủ của anh.”

Khuông Ngữ Điềm bị đẩy lảo đảo ngã về phía trước, làm trán cô đập vào lồng ngực của Ninh Lẫm.

Ninh Lẫm ngồi ở mép giường, anh giơ tay đỡ cô dậy, tay anh vô tình đụng phải cây đàn guitar khiến âm thanh vang lên trong căn phòng.

“Học sinh cấp ba trốn học đi chơi hả?” Ninh Lẫm khoanh chân ngồi trên giường, anh ôm cây đàn guitar và ngả ngớn nói, “Em hư quá.”

Khuông Ngữ Điềm xoa trán, cô kể lại ngọn nguồn mọi chuyện cho anh nghe.

Ninh Lẫm vươn tay nhéo má Khuông Ngữ Điềm, anh bật cười và nói, “Em coi nhà anh là nơi trú ẩn đấy à?”

Khuông Ngữ Điềm lắc đầu, cô không coi nhà anh là nơi trú ẩn, cô chỉ muốn đến nơi này gặp anh mà thôi.

“Thật không đó?” Ninh Lẫm nhướng mày.

Khuông Ngữ Điềm gật đầu.

Hai người ngồi trên giường lớn kiểu cũ, khoảng cách giữa bọn họ không xa, Ninh Lẫm mặc chiếc áo phông rộng thùng thình, anh ôm đàn guitar, không biết đang suy nghĩ điều gì.

Khuông Ngữ Điềm mặc đồng phục cấp ba, cô ngồi khoanh chân trên giường làm lộ ra đôi chân nhỏ trong chiếc tất trắng cao cổ.

Ninh Lẫm thầm nghĩ sao chân cô lại nhỏ như vậy, còn nhỏ hơn cả cánh tay anh.

Cả hai đều im lặng, không biết qua bao lâu Ninh Lẫm mới lên tiếng phá vỡ bầu không khí này, “Vậy em phải trả tiền cho anh.”

Khuông Ngữ Điềm kinh ngạc ngẩng đầu, “Là sao ạ?”

Ninh Lẫm nghiêm túc nói: “Anh thu theo giá dân tị nạn, 50 đồng một ngày.”

Khuông Ngữ Điềm không biết anh đang nói đùa hay nói thật, cô lúng túng trả lời, “Em không có tiền.”

Mẹ Khuông khá nghiêm khắc trong việc nuôi dạy con cái, bà rất ít khi mua cho con gái những thứ không liên quan đến học tập, chứ đừng nói là cho tiền.

Ninh Lẫm đặt cây đàn guitar xuống, sau đó anh bỗng ghé sát vào Khuông Ngữ Điềm, khiến khoảng cách giữa bọn họ trở nên gần hơn, gần đến nỗi cô không kịp trốn tránh. Lúc này cô không chỉ nhìn thấy rõ đôi mắt anh, cô còn cảm nhận được cả hơi thở ấm áp từ anh.

Ninh Lẫm nâng tay lên, anh dùng mu bàn tay cọ vào cằm cô, sau đó anh mỉm cười, giọng điệu vừa trêu chọc vừa nghiêm túc, “Nếu vậy em hôn anh một cái là được.”

- HẾT CHƯƠNG 11-

Bình luận

Truyện đang đọc