XUÂN HẠ THU ĐÔNG RỒI LẠI XUÂN

Ninh Lẫm quay đầu nhìn người con gái trước mặt, anh im lặng không nói một lời nào.

Ánh mắt kia của anh chất chứa điều gì?

Là áy náy? Là chua chát? Hay là bất lực?

Khuông Ngữ Điềm không biết nữa và cô cũng không muốn biết. Cô chỉ biết bản thân mình chưa từng yêu một người nhiều đến thế, cô chỉ biết mình chưa bao giờ hận một người nhiều như vậy.

“Không phải anh chết rồi sao?” Khoé mắt cô đỏ hoe, nước mắt chỉ trực trào ra ngoài, “Không phải anh đã chết rồi hay sao?!!”

Ninh Lẫm im lặng.

Sống lưng anh hơi cong, tay áo trống rỗng bên hông khiến anh trông tiều tuỵ, tàn tạ không hợp với tuổi tác.

Lồng ngực Khuông Ngữ Điềm phập phồng lên xuống, nước mắt rơi như những viên bi đang lăn. Lúc này cô không giữ nổi bình tĩnh được nữa, cô hận không thể dùng những lời khó nghe nhất để làm tổn thương anh. Nhưng khi nhìn thấy tay áo trống trải của Ninh Lẫm, cô lại không thốt ra thành lời.

“Anh không muốn nói gì sao?” Cô nghẹn ngào hỏi, lệ đẫm nhoè đôi mắt, ” [Rất Xin Lỗi]… Anh không nói được ba chữ này sao?”

Ninh Lẫm cúi đầu nhìn cái bóng trên mặt đất. Trong đôi mắt anh đã không còn vẻ kiêu ngạo, tự tin như cái thời thiếu niên tươi đẹp. Giờ đây ngay đến việc nói chuyện cũng tốn của anh nhiều sức lực.

“Rất xin lỗi.”

Khuông Ngữ Điềm cắn chặt môi, cô cảm giác người mình lung lay sắp đổ, nhưng cô vẫn kiên cường đứng thẳng, ngoan cố chiến đấu với những cảm xúc hỗn loạn trong lòng.

Khuông Ngữ Điềm lùi về phía sau, cô cứ thế lùi đến tận ngưỡng cửa.

Dưới ánh đèn mờ nhạt, cô thấy Ninh Lẫm đang nhìn mình, ánh mắt ấy vừa thân quen lại vừa xa lạ.

Khuông Ngữ Điềm đưa tay lên lau những giọt nước mắt đang đọng nơi khoé mi. Trước khi rời đi, cô không rơi thêm một giọt nước mắt nào nữa.

“Em sẽ không bao giờ tha thứ cho anh!”



Tôn Úc Khả đang ngồi khoanh chân trên sàn nhà để xem phim, cô giật mình khi nghe thấy tiếng động mở cửa.

Tiếng “lạch cạch” vang lên rồi đóng lại cái “rầm”, hành động thô bạo này giống như đang trút giận.

Tôn Úc Khả thấy kỳ lạ, cô quay đầu nhìn thì chỉ thấy bóng lưng chạy như bay về phòng ngủ của Khuông Ngữ Điềm.

Một lúc sau, Khuông Ngữ Điềm bước ra ngoài với đôi mắt đỏ hoe, sưng húp. Trên tay còn ôm một cái túi giấy dai, vừa nhìn đã biết cô khóc rất lâu rồi.

Tôn Úc Khả lắp bắp hỏi, “Tiểu Điềm, cậu làm sao vậy?”

Khuông Ngữ Điềm không trả lời, cô xỏ dép lê rồi ôm theo túi giấy đi ra khỏi cửa.

Tôn Úc Khả nheo mắt nhìn theo, cô nhận ra chiếc áo đồng phục màu đỏ tươi trong túi giấy. Chiếc áo này được giặt đi giặt lại đến mức sờn chỉ, nhưng Khuông Ngữ Điềm luôn coi nó như báu vật và gấp gọn gàng cất trong tủ quần áo. Cô bạn này của cô không bao giờ mặc nó nhưng cũng không cho người khác chạm vào.

“Rầm!” Cánh cửa đóng lại, Tôn Úc Khả lập tức hoàn hồn, cô vội vàng đặt gói mì xuống rồi cầm chìa khoá chạy theo Khuông Ngữ Điềm.

Thang máy vừa xuống đến nơi, Khuông Ngữ Điềm lập tức đi thẳng ra ngoài.

Tôn Úc Khả nhanh chóng đuổi theo, tiếng bước chân vội vã vang khắp hành lang yên tĩnh, cô vừa chạy vừa gọi tên Khuông Ngữ Điềm.

Có vẻ Khuông Ngữ Điềm không nghe thấy, cô đi thẳng ra khỏi hành lang rồi dừng lại trước thùng rác được đặt cách đó không xa.

Khuông Ngữ Điềm mở nắp thùng rác, cô nắm chặt túi giấy rồi hung hăng ném chiếc áo đồng phục vào bên trong, sau đó đóng mạnh nắp lại.

Tôn Úc Khả sửng sốt khi nhìn thấy cảnh tượng này. Cô do dự bước lên mấy bước, “Tiểu Điềm, chuyện gì xảy ra vậy?”

Tóc Khuông Ngữ Điềm vẫn còn vương hơi nước, cô chậm rãi ngồi xuống rồi vùi đầu vào trong khuỷu tay.

Giữa vũ trụ rộng lớn bao la, dường như chỉ còn một mình cô với sự cô độc.

Tôn Úc Khả không tiến tới gần, cô chỉ đứng từ xa nhìn Khuông Ngữ Điềm.

Cô nhìn Khuông Ngữ Điềm tức giận ném chiếc áo đồng phục vào thùng rác và rồi nhìn cô bạn ngồi thụp xuống ôm lấy chính mình.

Một lúc lâu sau, Khuông Ngữ Điềm loạng choạng đứng dậy, cô mở nắp thùng rác, khom người tìm lại túi giấy như kẻ điên. Vì động tác quá nhanh mà áo đồng phục rơi xuống đất, chiếc áo màu đỏ tươi giống như lá cờ nổi bật giữa đêm đen.

Khuông Ngữ Điềm nhặt chiếc áo lên, cô ôm nó vào trong ngực, nước mắt cố kiềm chế lại ào ào rơi xuống, bả vai cũng run lên nhè nhẹ.

Tôn Úc Khả nheo mắt nhìn cô bạn thân ngồi thu lu một góc, không hiểu sao cô lại nghĩ tới một câu mà mình từng đọc được trong sách.

Không người nào có thể hiểu được niềm vui và nỗi buồn ngoài chính bản thân ta.

Một phần do không có ai ở đây nên bạn của cô mới đau đớn, bi thương tới mức này.

Nỗi đau khôn nguôi ấy bao trùm cả người Khuông Ngữ Điềm, đồng thời còn cuốn theo cả cô, khiến cô vừa đau lòng vừa xót xa cho bạn mình.

Nhưng cô lại không có cách nào để an ủi cô bạn, bởi vì cô biết rõ nỗi đau của Khuông Ngữ Điềm nằm ngoài khả năng cứu vớt của cô. Cô cũng hiểu nếu bạn mình không đau đớn đến mức tột cùng thì với khả năng giỏi chịu đựng của cô bạn, làm sao có thể mất tự chủ như thế này.

Hơn nữa chiếc áo đồng phục kia là cả một câu chuyện dài và cũ kỹ.

Tôn Úc Khả không biết được tâm sự của Khuông Ngữ Điềm, vả lại bạn cô có lẽ cũng không muốn người khác biết được tâm sự của bản thân.

Bởi ai cũng có những khoảng lặng không tên và nỗi niềm riêng không thể chạm tới.



Cuối tuần, Khuông Tư Mẫn về nhà như thường lệ.

Ngôi nhà ở khu phố cổ trống vắng kể từ khi mẹ Khuông qua đời.

Tôn Úc Khả dọn đến ở chung với hai chị em họ Khuông, cô biến phòng khách thành phòng của riêng mình và gửi tiền thuê theo giá thị trường hiện nay.

Khuông Ngữ Điềm với Khuông Tư Mẫn thì ở phòng riêng, một người ở phòng ngủ chính, một người ở phòng ngủ phụ. Cuộc sống bọn họ hoà thuận vui vẻ, không hề có cãi vã hay mâu thuẫn.

Nhưng hôm nay Khuông Tư Mẫn lại gây ra chuyện, nguyên nhân thì rất đơn giản, do Chu Hàm cố tình chơi xấu trong trận đấu lần trước nên đến bây giờ Khuông Tư Mẫn vẫn không nuốt trôi cục tức này. Trùng hợp hai con người oan gia ngõ hẹp lại gặp nhau trong một trận đấu tập, chả biết luyện tập thế nào mà cuối cùng quay sang đánh nhau.

Vì cả hai đều là những học sinh xuất sắc nên nhà trường càng đau đầu. Cuối cùng để giải quyết dứt điểm vụ việc trên, nhà trường mời phụ huynh hai bên lên văn phòng, buộc hai người phải tự hoà giải cộng thêm viết bản kiểm điểm, mọi chuyện mới coi như được giải quyết xong xuôi.

Trên đường về nhà, bầu không khí trong xe khá ngột ngạt.

Khuông Tư Mẫn ngồi ở ghế sau xe, cô vừa nhìn trộm chị gái đang ngồi ở ghế phụ, vừa điên cuồng nháy mắt ra hiệu cầu cứu Tôn Úc Khả ở ghế lái.

Nhưng Tôn Úc Khả lại lắc đầu, bất lực nói ba chữ: Chị chịu thôi.

Khuông Tư Mẫn xụ mặt xuống, lần này thì cô xong đời thật rồi, bình thường không sao nhưng khi chị gái cô tức giận thì thật sự đáng sợ.

Khuông Tư Mẫn nhấp nha nhấp nhổm, ngồi không yên một chỗ. Cô không chịu nổi bầu không khí ngột ngạt như vậy, cô phải tìm đề tài nào đó để nói chuyện mới được. Sau một hồi nghĩ tới nghĩ lui, Khuông Tư Mẫn cười nịnh nọt:

“Chị ơi, em đang trong giai đoạn chạy nước rút, giáo viên nói với thành tích các môn văn hoá của em thì thi đại học không thành vấn đề.”

Khuông Ngữ Điềm lạnh nhạt “ừ” một tiếng.

Khuông Tư Mẫn vươn người về phía trước, “Em nghe bạn học nói có bộ đề cương ôn tập khá là hữu ích, chị đi mua cùng em được không?”

Khuông Ngữ Điềm chẳng buồn ngẩng đầu, “Đang trên xe, em ngồi ngay ngắn một chỗ cho chị.”

Khuông Tư Mẫn uể oải “Dạ” một tiếng, sau đó không nói thêm câu nào nữa.

Xe ô tô chạy thẳng về khu phố cổ, suốt đoạn đường không ai nói chuyện với ai.

Tận đến lúc Khuông Tư Mẫn mở cửa xuống xe thì cô mới nghe thấy Khuông Ngữ Điềm chủ động nói chuyện, vậy mà chị cô lại nói với Tôn Úc Khả thế này: “Tớ đi ra ngoài có việc một lát, trước khi tớ về nhà, cậu canh chừng con bé cho tớ, đừng để nó đi đâu.”

Tôn Úc Khả gật đầu đồng ý.

Khuông Tư Mẫn vội vàng lên tiếng, “Chị định làm gì? Chị muốn giam lỏng em trong nhà ư?”

Khuông Ngữ Điềm lạnh lùng nhìn em gái, ánh mắt sắc bén này của cô khiến Khuông Tư Mẫn lập tức rụt vòi.

“Thôi được rồi, chị đừng tức giận, em sẽ ngoan ngoãn ở nhà đợi chị về.”

Khuông Ngữ Điềm miễn cưỡng nở nụ cười, cô gật đầu với em gái rồi xoay người rời đi.

Lần này Khuông Ngữ Điềm ra ngoài để gặp Từ Cẩn Sơ.

Nửa tiếng trước, Từ Cẩn Sơ gửi tin nhắn, anh nói muốn hẹn cô ăn bữa cơm.

Mấy hôm nay tâm trạng Khuông Ngữ Điềm không được tốt cho lắm, mới đầu cô định từ chối, nhưng anh lại nói thẳng đây là bữa cơm chia tay, Khuông Ngữ Điềm nghĩ ngợi giây lát rồi đồng ý, dù sao cũng là cô có lỗi với anh.

Từ Cẩn Sơ chọn địa điểm là quán lẩu ngay gần khu phố cổ, quán này đã có từ rất lâu, không những sạch sẽ mà còn nổi tiếng về hương vị, lúc Khuông Ngữ Điềm đến nơi thì quán đã khá đông, cô còn bị người ta va vào người.

Từ Cẩn Sơ quan tâm hỏi, “Em không sao chứ?”

Khuông Ngữ Điềm lắc đầu: “Em không sao.”

Từ Cẩn Sơ rót cho Khuông Ngữ Điềm chén trà, anh liếc nhìn đôi mắt thâm quầng của cô, “Dạo này trông em không được khoẻ cho lắm?!”

Khuông Ngữ Điềm cong môi cười, “Vậy sao?”

Từ Cẩn Sơ không nói gì, anh chậm rãi rót cho chính mình một chén trà rồi mới nói tiếp, “Tiểu Điềm, dù không còn là người yêu thì chúng ta vẫn là bạn bè phải không?”

Khuông Ngữ Điềm khẽ gật đầu.

Từ Cẩn Sơ là giáo viên dạy toán, tính tình anh nổi tiếng ôn hoà, ấm áp. Nếu không phải là người yêu thì anh sẽ là một người bạn tốt, đáng tin cậy.

Từ Cẩn Sơ lau nước trên đôi đũa, anh ngẩng đầu, đôi mắt hiện lên ý cười, “Vậy bây giờ ngồi đối diện với một người bạn, em có thấy thoải mái hơn không?”

Khuông Ngữ Điềm khó hiểu nhìn anh.

“Từ trước đến nay em vẫn luôn ép bản thân mình phải chấp nhận anh.” Từ Cẩn Sơ dịu dàng nói, “Anh đã từng nghĩ rằng em tình nguyện, hoặc đại loại chúng ta sẽ lâu ngày sinh tình, nhưng khi em và anh bên nhau thì anh mới nhận ra rằng tình nguyện không có nghĩa là chấp nhận… Anh đã nghĩ sai rồi.”

Ba năm trước, lúc đó mẹ Khuông vẫn còn sống, bà đã sắp xếp một cuộc xem mắt cho con gái. Người giới thiệu cũng nói rõ ràng với anh rằng nhà gái từng có người yêu, tình cảm hai người rất sâu đậm, mấy năm trước người yêu cô gái gặp chuyện và qua đời, tuy nhiên cô gái vẫn không tin người yêu mình đã chết, cố chấp cho rằng người cô yêu chỉ mất tích.

Khi đó anh không để ý chuyện này cho lắm, sau một hồi suy nghĩ thì anh quyết định đồng ý buổi xem mắt này. Dù gì anh cũng đến tuổi cưới vợ, cộng thêm áp lực cuộc sống, một mình cũng thấy cô đơn… Tóm lại do đủ loại nguyên nhân mà anh đi gặp Khuông Ngữ Điềm.

Anh nhớ ngày hôm đó cô mặc chiếc áo sơ mi trắng, dáng người nho nhỏ, khuôn mặt trái xoan, tóc dài đen nhánh xoã tung trên vai, làn da trắng mịn không hề son phấn. Lúc đó tâm trạng cô không tốt nhưng phải ép buộc mình ngồi yên nghe anh nói chuyện.

Trong lúc trò chuyện, cô luôn mất tập trung, đôi mắt vô hồn nhìn chằm chằm đàn chim ngoài cửa sổ. Không biết ma xui quỷ khiến thế nào, anh cũng bắt đầu ngắm cô và im lặng không nói nữa.

Chính giây phút đó, anh đã rung động trước người con gái này.

“Em không biết lúc đó trông em cuốn hút đến mức nào đâu.” Từ Cẩn Sơ mỉm cười nói, “Anh chưa bao giờ gặp người con gái nào giống em. Anh có thể cảm nhận được em đang nhớ đến người khác, vậy mà anh vẫn bị dáng vẻ ấy của em hấp dẫn.”

Anh nhìn cô và tiếp tục, “Anh nói mấy lời này có phải văn vẻ và đạo đức giả lắm không?”

Khuông Ngữ Điềm không biết nên nói gì, cô chỉ im lặng lắc đầu.

“Tiểu Điềm, tuy rằng chúng ta ở bên nhau là vì mẹ em, nhưng thẳng thắn mà nói thì ba năm qua anh đã rất hạnh phúc.”

Mẹ Khuông mất do nhồi máu cơ tim, vài ngày trước khi rời khỏi trần thế, dường như mẹ Khuông đã có linh cảm, bà nắm tay Khuông Ngữ Điềm và dặn dò hai chuyện.

Một là muốn cô phải tự chăm sóc bản thân và Khuông Tư Mẫn, hai là muốn cô tìm một người để ổn định cuộc sống.

“Con hãy quên người đó đi.” Đôi mắt vẩn đục của mẹ Khuông lộ rõ vẻ buồn bã, “Điềm Điềm à, thằng bé đã chết… nó đã chết nhiều năm rồi. Cho dù nó không chết thì cũng sẽ không trở lại! Con đừng tự lừa mình dối người nữa, chẳng lẽ nó không xuất hiện một ngày, con lại tiếp tục đợi thêm một ngày nữa hay sao?”

Mẹ Khuông dừng một lát rồi tiếp tục, “Buông tha cho nó cũng là buông tha cho chính mình.”

Khuông Ngữ Điềm cúi đầu, cô không nói lời nào.

Mẹ Khuông gần như cầu xin, “Điềm Điềm, coi như mẹ cầu xin con.”

“Con hãy buông đi, thằng bé sẽ không quay về đâu.”

Để thực hiện mong muốn cuối cùng của mẹ, Khuông Ngữ Điềm đã đi làm, cô chấp nhận Từ Cẩn Sơ và bắt đầu một cuộc sống mới.

Nhưng Khuông Ngữ Điềm đau đớn phát hiện bản thân mình không làm được. Tuy cô đã gặp rất nhiều người, nhưng không có ai giống như Ninh Lẫm.

Không có ai giống anh và càng không có ai thay thế được anh.

Nồi nước lẩu nóng hổi sôi ùng ục, dầu hạt điều đỏ au, mùi thơm nồng của ớt kết hợp với vị chua thanh tạo ra mùi hương vô cùng hấp dẫn.

Từ Cẩn Sơ gắp cho Khuông Ngữ Điềm một miếng cá viên rồi hỏi, “Em khóc phải không?”

Khuông Ngữ Điềm không nói chuyện, Từ Cẩn Sơ lại nói tiếp, “Tuy là đàn ông nhưng anh cũng là một người bạn rất đáng tin cậy đó.” Anh mỉm cười, “Anh sẽ không tự mình đa tình cho rằng em khóc vì anh đâu. Nói anh nghe xem nào, anh tình nguyện làm thùng rác cho em xả.”

Khuông Ngữ Điềm cúi đầu, cô nhíu mày nghĩ ngợi, tơ máu trong mắt hiện lên rõ ràng.

Nấm hương và thịt viên đã chín, hơi nước từ nồi nước dùng bốc lên nghi ngút, còn chung quanh bọn họ là tiếng cười đùa nói chuyện của mọi người.

Hương vị cuộc sống đời thường dường như được cô đọng trong nồi nước lẩu, nó làm người ta mở lòng và dễ dàng nói chuyện hơn.

“Ý em là anh ta không chết?”

Khuông Ngữ Điềm gật đầu.

“Vậy tại sao suốt tám năm qua anh ta không hề có tin tức gì?”

Khuông Ngữ Điềm không nói gì.

Từ Cẩn Sơ uyển chuyển hỏi, “Hay là anh ta đã kết hôn sinh con…”

“Không thể có chuyện đó!”

Từ Cẩn Sơ hơi ngây người, anh chưa bao giờ thấy Khuông Ngữ Điềm mẫn cảm như con thú hoang nhỏ thế này bao giờ. Cô luôn dịu dàng trước mặt anh, thậm chí nhiều lúc lạnh lùng, không bộc lộ cảm xúc, nên anh cho rằng bản tính cô như thế.

Nhưng hoá ra không phải vậy!

Khuông Ngữ Điềm có một điều cấm kỵ và điều cấm kỵ ấy mang tên người đàn ông kia. Cô cất giấu mọi thứ về anh ta tận sâu trong đáy lòng, nhưng nếu người khác nói không đúng về anh, cô sẵn sàng liều mạng với bọn họ.

Khuông Ngữ Điềm như vậy làm anh vừa vui lại vừa buồn. Đàn ông ai cũng có lòng tự trọng rất cao, dù không muốn thừa nhận nhưng anh đã thua rồi… thua trước một người đàn ông đến cái tên cũng không biết.

Từ Cẩn Sơ im lặng trong chốc lát rồi mới chậm rãi nói, “Tiểu Điềm, có một số chuyện đã qua rồi thì không thể quay lại được nữa.”

Khuông Ngữ Điềm yên lặng ngồi, cô vô thức siết chặt đôi đũa trong tay.

“Dù có chuyện gì xảy ra với anh ta trong tám năm đó, nhưng tóm lại anh ta không hề liên lạc với em. Tiểu Điềm, bây giờ internet phát triển như vậy, làm gì có lý do không thể liên lạc…” Từ Cẩn Sơ nói được một nửa thì im bặt.

Khuông Ngữ Điềm nhìn theo ánh mắt anh, cô vừa quay đầu thì bắt gặp ánh mắt cười như không cười của Diêu Khởi Đông. Còn ngồi ngay ngắn ở phía bên tay phải anh ta chính là Ninh Lẫm, lúc này anh đang lẳng lặng nhìn bọn họ.

- HẾT CHƯƠNG 07-

Bình luận

Truyện đang đọc