XUÂN SINH


Sáng sớm, khi tia nắng dần dần ló dạng, mặt trời chiếu sáng len lỏi qua những đám mây lờ mờ.
Ngụy Đình Chi vừa mở mắt ra liền phát hiện mình không ở trong phòng ngủ, mà thấy bản thân ngủ ở phòng làm việc, rèm cửa sổ che đi ánh sáng bên ngoài, rõ ràng bây giờ trời đã gần sáng rồi.
Hắn từ từ ngồi dậy, lạnh lùng nhìn xung quanh một chút, vẫn là khung cảnh quen thuộc nhưng lại thiếu đi một người.
Những bông hoa trên cái bàn bên cạnh tỏa hương thơm ngát, dưới bình hoa có thiết kế cổ xưa có một tờ giấy, tờ giấy viết đầy chữ kia không thể không lôi kéo sự chú ý của người đang ngồi trên sô pha.
Ngụy Đình Chi không đọc đoạn văn bản đó trước, mà là hắn nhìn xem tờ giấy này được viết cho ai, sau đó xem là ai viết, sau khi xác nhận xong hắn cũng không vội vàng bật đèn để đọc nội dung trên giấy, mà đứng dậy đi về phía phòng ngủ.
Đẩy cửa phòng ngủ ra, hắn liếc mắt một cái liền nhìn thấy người đang nằm quấn chặt chăn trên giường.
Mặc dù không nhìn thấy gương mặt của người đó, nhưng chỉ cần liếc nhìn một cái là Ngụy Đình Chi liền nhận ra đó là Xuân Sinh, biết cậu ngoan ngoãn ở trong phòng ngủ mà không chạy lung tung, sắc mặt Ngụy Đình Chi tốt hơn rất nhiều.
Hắn lặng lẽ đi đến bên giường, đưa tay đỡ lấy bả vai người đang quay lưng lại với mình, hắn nhìn kỹ khuôn mặt nhỏ nhắn đang ngủ say của người kia, hắn im lặng nhìn một hồi rồi mới xoay người đi ra ngoài, sau đó bật đèn lên rồi cầm lấy tờ giấy kia lên.
Ngụy Đình Chi mặt không cảm xúc đọc toàn bộ nội dung được ghi trên tờ giấy kia, cuối cùng hắn cúi đầu không nói lời nào mà chuẩn bị xé rách tờ giấy đi, chỉ là khi gấp lại chuẩn bị xé thì hắn lại không nỡ xuống tay.
Mặc kệ là hắn bị cảm động với câu nào trên tờ giấy này, nhưng khi hắn muốn xé nó đi thì lại không cách nào xé được, hình như việc này có hơi không giống tính cách của hắn, hắn là người nghĩ thế nào thì làm thế đấy, rất ít khi xảy ra việc nghĩ mà không làm.
Cuối cùng hắn vẫn đổi ý, quyết định không xé nó mà tìm một chỗ rồi cất nó đi.
Lúc Xuân Sinh rời giường, mặt trời bên ngoài đã ló dạng, đêm qua cậu ngủ rất ngon cho nên tinh thần của cậu hôm nay cũng tốt hơn bình thường.
Trước khi rời giường, cậu còn lăn vài vòng trên giường rồi mới mang dép đi rửa mặt.
Cậu đứng trước gương mà lại hoàn toàn không phát hiện ra đầu tóc mình đang rối bù cả lên, cậu chỉ quan tâm mình có rửa sạch mặt hay không, khi cậu cảm thấy mình rửa sạch rồi thì ra ngoài tìm Vãn Vãn ăn sáng.
Bữa sáng của Vãn Vãn rất đơn giản, chỉ cần bánh bao và sữa đậu nành là được, nhưng bữa sáng của nhà họ Ngụy chưa bao giờ là đơn giản cả, lúc nào người giúp việc đẩy xe đồ ăn tới thì trên đó toàn là mấy món bổ dưỡng.
Xuân Sinh cũng rất dễ nuôi, nhà bếp chuẩn bị cho cậu ăn cái gì thì cậu ăn cái đó, cho dù bản thân có thích hay không cũng mặc kệ, cho cậu bao nhiêu thì cậu ăn bấy nhiêu.
Cậu ra khỏi phòng ngủ nhưng không tìm được Vãn Vãn, nhưng mũi cậu lại rất thính, ngửi một chút liền ngửi thấy mùi thơm, biết là bữa sáng nên hai mắt cậu sáng rực lên, cậu lần theo mùi hương mà đi tới chỗ có đồ ăn.
Đi một hồi thì cậu thấy một người đàn ông đang ngồi uống cà phê ở phòng ăn.
Xuân Sinh chưa bao giờ nhận nhầm hai người bọn họ, bởi vì khí chất của họ hoàn toàn không giống nhau, nếu như nói Vãn Vãn dịu dàng tựa như gió xuân, thì Ngụy Đình Chi lại lạnh băng như gốm xứ, là người mà chỉ có thể nhìn từ xa, không thể tới gần.
Thấy Xuân Sinh rời giường, Ngụy Đình Chi lạnh lùng nhìn cậu một cái rồi tiếp tục uống cà phê, trên màn hình laptop là những đường cong lên xuống mà Xuân Sinh không thể nào hiểu được.
Xuân Sinh đứng yên không nhúc nhích, cậu đưa mắt nhìn chằm chằm hắn, một lát sau mới cúi đầu gọi hắn một tiếng, "Ngài Ngụy.


"
Ngụy Đình Chi không để ý tới cậu.
Xuân Sinh nhìn gương mặt lạnh lùng của hắn, cậu lấy hết can đảm đi về phía hắn, cậu cúi người nắm lấy tay hắn đánh vào mặt mình và nói, "Anh đánh tôi đi.

"
Ngụy Đình Chi không né tránh, hắn nhìn thẳng vào mắt cậu hỏi: "Vì sao tôi phải đánh cậu? "
"Tôi, tôi không nên nói như vậy."
"Nói cái gì? Nói cậu ghét tôi, hay là nói cậu không thích tôi nhất?"
"Đều, đều không nên nói." Xuân Sinh mấp máy môi, cậu rũ mắt nhìn Ngụy Đình Chi, trông cậu tủi thân đến đau lòng.
Nhưng Ngụy Đình Chi trực tiếp quay mặt nhìn về phía màn hình máy tính, hắn rút tay về rồi nói với Xuân Sinh, "Đi ăn sáng đi.

"
Xuân Sinh không chịu đi, cậu vẫn còn nhớ kỹ những lời Ngụy Đình Chi nói ngày đó, cậu hoảng sợ nói, "Ngài Ngụy, tôi không có muốn anh chết.

"
"Làm sao? Tôi chết rồi không phải cậu sẽ vui vẻ sao? " Ngụy Đình Chi nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, hình như hắn đang tập trung làm việc, "Nếu tôi chết rồi thì cậu muốn làm gì cũng được, sẽ không có người quản cậu nữa, cậu muốn đi đâu thì đi.

"
Xuân Sinh nghe thấy hắn nói những lời như vậy trong lòng càng hoảng hốt, cậu đưa tay nắm lấy bàn tay vừa rút lại của Ngụy Đình Chi, "Không có không có, tôi không muốn anh chết, tôi cũng không muốn anh quản tôi, ngài Ngụy, anh đừng giận tôi, sau này tôi nhất định sẽ không cãi nhau với anh nữa.


"
Khi hắn vừa nhắc đến chữ chết, Xuân Sinh liền quên sạch bách những gì mà Vãn Vãn đã phân tích cho cậu, cậu sợ Ngụy Đình Chi sẽ để những câu nói đó ở trong lòng, sợ hắn nghĩ như vậy thật.
Ngụy Đình Chi nhìn thấy sự sợ hãi và lo lắng trên mặt cậu, trong lòng hắn cũng không phải không quan tâm đến những cảm xúc của cậu, chỉ là hắn không biết làm cách nào để làm dịu đi thái độ của mình chứ đừng nói gì đến việc dỗ dành cậu, hắn chỉ có thể nói, "Đi ăn sáng.

"
Kết quả, Xuân Sinh nghe hắn nói như vậy thì nghĩ hắn còn đang tức giận, thoáng cái đôi mắt cậu liền đỏ lên, đưa tay hắn vào trong áo mình, cậu buồn bã hôn lên môi hắn một cái, vừa hôn vừa nói "Tôi không muốn anh chết, tôi không muốn anh chết.

"
Ngụy Đình Chi mặt không biến sắc nhìn vào đôi mắt ửng đỏ của cậu, biết cậu đang bị năng lực đồng cảm của mình làm phiền, nếu lúc này hắn từ chối thì cậu nhất định sẽ khóc, vì thế hắn để Xuân Sinh tùy tiện hôn mình, bàn tay thì đặt lên vòng eo cậu.
Nhưng thái độ của hắn vẫn không thay đổi, Xuân Sinh rất muốn hắn quay lại trạng thái ban đầu để chứng minh cuộc cãi vã ở phòng làm việc hôm đó đã kết thúc, chứng minh Ngụy Đình Chi không giận cậu nữa.
Khi thấy Ngụy Đình Chi không nhúc nhích thì Xuân Sinh bất lực mà khóc nấc lên, "Anh di chuyển đi, sờ sờ tôi.

"
Ngoài mặt thì Ngụy Đình Chi không lộ ra cảm xúc gì nhưng thật ra bên trong hắn đang bị câu nói của cậu làm cho sững sờ, "Sờ ở đâu? "
"Sờ ở đâu cũng được, trước đây anh rất thích sờ." Xuân Sinh lo lắng nâng khuỷu tay hắn lên, muốn hắn cho vào trong một chút.
Ngụy Đình Chi chỉ có thể thuận theo cậu, cuối cùng hắn theo ý nguyện của cậu mà một tay sờ lên ngực cậu, một tay thì xoa bóp bờ mông đầy đặn của cậu, nhưng Xuân Sinh vẫn chưa hài lòng, cậu kéo tay kia của hắn đặt lên bờ mông còn lại của mình, "Còn chỗ này nữa.

"
Lần này Ngụy Đình Chi thật sự cảm thấy nếu tiếp tục nữa thì mình không thể dừng lại được, "Không ăn sáng sao? "
"Ăn." Xuân Sinh nhìn hắn, "Anh không giận nữa thì tôi sẽ ăn.


"
Ngụy Đình Chi nói với cậu: "Tôi không giận nữa.

"
"Vậy, vậy anh tin tôi không muốn anh chết sao?"
"Tin."
"Thật sao?"
Hắn trả lời dứt khoát như vậy làm cho Xuân Sinh có hơi nghi ngờ.
"Thật." Ngụy Đình Chi giơ tay chạm vào sau gáy cậu, sau đó đè cậu về phía mình, há miệng khẽ cắn lấy đôi môi của cậu.
Xuân Sinh bị cắn đến phát đau, cuối cùng cậu cũng tin.
Ngụy Đình Chi rút tay lại, tiếp tục bưng cà phê lên uống, Xuân Sinh thì đi đến đối diện chỗ hắn ngồi rồi bắt đầu ăn sáng.
Nếu như không xảy ra chuyện khi nãy thì buổi sáng hôm nay của hai người họ cũng không khác gì bình thường lắm, Xuân Sinh yên lặng ăn bữa sáng thịnh soạn trên bàn, còn Ngụy Đình Chi thì uống cà phê, cứ như cà phê là thứ duy trì sự sống của hắn vậy, hắn đang uống cà phê đen, loại cà phê mà đến ngửi Xuân Sinh cũng không thèm ngửi, nhưng hắn lại uống nó ngon lành.
Chờ Xuân Sinh ăn sáng xong, hắn xách máy tính chuẩn rời khỏi bàn ăn, Xuân Sinh theo bản năng đuổi theo hắn, cậu thấy hắn ngồi bắt chéo chân trên ghế sô pha, thấy hắn dường như không có ý định về phòng thì cậu liền đi tìm Lego mà tối hôm qua chưa lắp xong ra tiếp tục lắp.
Cậu chơi rất tập trung nên không phát hiện người nhìn như đang nghiêm túc làm việc thật ra sẽ thỉnh thoảng nhìn cậu mấy giây rồi mới tiếp tục làm việc.
Một lúc sau Lâm Linh tới tìm Ngụy Đình Chi, Xuân Sinh vẫn không quên chuyện ngày hôm qua, cậu ngồi trên thảm tò mò nhìn Lâm Linh, "Cậu Lâm có tìm được ảnh không? "
Lâm Linh cười với cậu, "Ừm, tôi tìm được rồi.

"
Ngụy Đình Chi nghe thấy cuộc trò chuyện của bọn họ thì thuận miệng hỏi: "Ảnh gì? "
Lâm Linh chưa kịp trả lời thì Xuân Sinh đã giúp cậu ấy trả lời, "Là ảnh của người mà cậu Lâm thích để lại.

"
Gương mặt Lâm Linh vẫn không thay đổi, như thể không thèm để ý đến việc Ngụy Đình Chi sẽ biết vậy.
"Người cậu thích?" Ngụy Đình Chi nhìn về phía Lâm Linh mà đánh giá cậu ấy.

"Là hiểu lầm thôi." Lâm Linh lấy hai bức ảnh ra cho Ngụy Đình Chi xem, "Có người nói cho tôi biết Lang Chi đã bỏ gì đó vào một quyển sách, nên hôm qua tôi đi lấy, chính là hai tấm ảnh này.

"
Ngụy Đình Chi có thể đoán được người nói là ai, nhưng hắn không hỏi thêm gì, chỉ là khi nghe anh trai mình kẹp ảnh ở trong sách, thì tâm trí Ngụy Đình Chi có hơi dao động.
Hắn nhận lấy hai tấm ảnh kia, trong hai tấm ảnh này có một tấm mà hắn cũng có, là bức ảnh chụp hắn, anh trai Lang Chi và ông nội, ba người đang đứng trước một bức tường hoa, năm đó bọn họ chỉ mới mười lăm tuổi.

Tấm ảnh còn lại là ảnh chụp người thiếu niên Ngụy Lang Chi và Lâm Linh, hai người đang đứng dưới góc cây long não, hai thiếu niên có gương mặt thanh tú và tư thế của hai người giống nhau đến khó tả.

Gương mặt của Ngụy Lang Chi giống hệt Ngụy Đình Chi, chỉ là trên mặt Lang Chi nở một nụ cười rất dịu dàng, làm cho người ta nhịn không được mà muốn lại gần.
Đây là đầu tiên Ngụy Đình Chi nhìn thấy ảnh Ngụy Lang Chi sau bảy năm ròng rã, bảy năm trước, khi Ngụy Lang Chi vừa qua đời, ông Ngụy liền đem cất hết những bức ảnh chụp chung của hai anh em bọn họ, sợ hắn nhìn thấy thì sẽ đau lòng.
Nhưng không ngờ Ngụy Lang Chi lại cất ảnh vào một quyển sách, trời xui đất khiến như thế nào mà lại bị nhân cách thứ hai của Ngụy Đình Chi phát hiện, sau đó lại được người bạn thân nhất của mình giao lại cho Ngụy Đình Chi, anh xem người em trai của mình còn quan trọng hơn tính mạng của bản thân.
Ngụy Đình Chi trả lại bức ảnh mà Ngụy Lang Chi và Lâm Linh chụp chung, còn mình thì sững sờ nhìn vào bức ảnh gia đình, thậm chí hắn còn không nhận ra Xuân Sinh đang từ từ lại gần mình.
Xuân Sinh nhạy cảm nhận ra cảm xúc của hắn lúc này, mặc dù biểu cảm của Ngụy Đình Chi không thay đổi, vẫn là gương mặt lạnh lùng như trước, nhưng Xuân Sinh cảm thấy được bây giờ hắn đang rất buồn.
Cậu muốn an ủi Ngụy Đình Chi, nhưng không biết mình phải làm như thế nào, vì thế liền gục đầu lên vai hắn, nhẹ giọng nói: "Xuân Sinh ở bên anh.

"
Ngụy Đình Chi không phản ứng lại, dường như hắn không thể thoát sự đắm chìm của mình ra khỏi bức ảnh đó.
Lâm Linh dịu dàng nói: "Lật bức ảnh lại đi, Lang Chi có viết chữ.

"
Một lúc lâu sau, Ngụy Đình Chi mới từ từ lật bức ảnh lại, mặt sau bức ảnh có viết vài dòng chữ, Ngụy Đình Chi nhìn dòng chữ liền nhận ra đây là chữ của anh trai mình.
Kho báu quý giá của tôi:
Tôi chỉ hy vọng ông nội có thể sống thật lâu và hạnh phúc, em trai cưng của tôi, Đình Chi, có thể lớn lên khỏe mạnh và bình an..


Bình luận

Truyện đang đọc