XUÂN SINH


Trong nhà Xuân Sinh không có tủ lạnh, có một số loại trái cây dễ hỏng, nếu hôm nay không ăn hết để qua ngày mai thì sẽ không còn tươi nữa, cũng sẽ ảnh hưởng đến hương vị, vì để tránh lãng phí nên hai người chỉ có thể chia nhau ăn, cậu một quả đào tôi một quả mận, sau khi ăn xong cả hai người đều no căng cả bụng.
Cảm giác no căng khiến Xuân Sinh cứ đờ đẫn mãi, mặt cậu lộ vẻ vừa buồn ngủ vừa ngây ngốc, người đàn ông giơ tay trước mặt cậu quơ qua quơ lại cậu cũng không có phản ứng gì.
"Xuân Sinh, cậu mệt à?"
Nghe thấy giọng nói trầm thấp ấm áp bên tai mình, Xuân Sinh lộ ra nụ cười ngây ngô ngọt ngào, "Vãn Vãn, giọng nói của anh nghe hay quá! "
Người đàn ông hơi dừng lại, cũng cười theo, "Muốn ra ngoài đi bộ cho dễ tiêu không? "
Xuân Sinh cố gắng lấy lại tinh thần, đi ra khỏi nhà với người đàn ông.
Ban đêm ở Tĩnh Hải khó có thể nhìn thấy những ngôi sao, bởi vì thành phố quá sáng, biển quảng cáo khổng lồ, đèn neon, đèn đường, tất cả mọi thứ này làm cho bầu trời đêm ẩn chứa vô vàn vì sao trở nên nhợt nhạt.
Từ nhỏ Xuân Sinh đã sống ở Tĩnh Hải, từ cô nhi viện ở Tĩnh Hải đến đường Tây Giác, từ đó đến giờ có rất nhiều đêm cậu không nhìn thấy những vì sao, khung cảnh yên tĩnh, chỉ có thể nghe thấy hơi thở và nhịp tim của mình.
Có một loại yên tĩnh tuyệt đối trên đời này đó chính là lắng nghe âm thanh của dòng điện*, Xuân Sinh đã trải qua rất nhiều đêm như vậy trong căn phòng xi măng gạch đỏ không có Vãn Vãn.
*yên lặng đến nỗi có thể nghe thấy tiếng điện
Đối với những người không biết cô đơn, âm thanh và nhiệt độ trong nhà là thứ quý giá nhất, trong tưởng tượng của Xuân Sinh những thứ này đều rất mơ hồ, không có hình ảnh chính xác, vừa im lặng vừa lạnh lẽo.

Nhưng sự xuất hiện của Vãn Vãn đã phá vỡ điều này, hắn biến những mộng tưởng của cậu thành sự thật, cậu có thể nghe thấy, cũng có thể nhìn thấy, thậm chí còn có thể chạm vào.
Mặc dù gần ngay trước mắt, nhưng cậu lại không dám duỗi tay ra, bởi vì tay cậu quá bẩn, tay cậu đầy rãy những vết chai sần do gạch và xi măng gây ra, không biết phải dùng bao nhiêu xà phòng mới có thể rửa sạch một đôi tay thô ráp như vậy.
Người đàn ông đi trước, hắn không biết Xuân Sinh đi phía sau trong đầu đầy suy nghĩ, hắn chỉ nghiêm túc đi bộ.
Bọn họ đi vòng quanh những con đường và các ngõ của đường Tây Giác, đi qua những cánh cửa sáng đèn, hoặc là đi qua các căn phòng trống không có người ở.

Đi loanh quanh một lúc lâu, đôi mắt Xuân Sinh bỗng sáng lên, không còn đờ đẫn như lúc mới ăn no nữa.
Người đàn ông nhìn cậu như vậy hình như cảm thấy rất thú vị, "Bây giờ còn buồn ngủ không? "
Xuân Sinh cười ngây ngô lắc đầu, "Không buồn ngủ.

"
"Trước kia có như vậy không?"
"Không có." Xuân Sinh cúi đầu sờ sờ bụng mình, "Tôi không có ăn no như vậy.

"
Hình như cậu chưa từng ăn no như vậy, nên đây chắc cũng là lần đầu tiên sau khi ăn cơm xong cậu cảm thấy mệt mỏi và buồn ngủ như vậy.
Người đàn ông đẩy cửa sắt ra, đi vào phòng tháo đồng hồ trên cổ tay ra, nhẹ nhàng hỏi: "Xuân Sinh, cậu có bộ quần áo nào mà tôi có thể mặc được không?"

Xuân Sinh ngạc nhiên nhìn người đàn ông, giống như không nghe rõ lời hắn nói.
Người đàn ông cởi nút áo sơ mi đen, lộ ra cái cổ cong cong, làn da trắng nõn và yết hầu hơi to toát lên vẻ gợi cảm quyến rũ, gương mặt hắn có vẻ dịu dàng khó cưỡng lại, chỉ cần một động tác của hắn thôi là Xuân Sinh cũng có thể say như điếu đổ.
"Tôi chưa tắm gần một ngày rồi, chỉ dùng khăn lau thôi thì vẫn không được, tôi muốn tắm rửa thay quần áo."
Xuân Sinh nhìn hắn cởi nút áo, tim cậu đập nhanh như trống đánh, đập thình thịch khiến cậu có chút sợ hãi, đầu óc trống rỗng xoay người lấy một chiếc áo bông rộng thùng thình và một cái quần đùi cho hắn.
Người đàn ông nhận lấy, áo bông thì có thể gượng ép mặc vừa, nhưng quần đùi thì lại không, dáng người của hắn và Xuân Sinh quá chênh lệch nên không thể mặc vào được.
"Có quần lớn nào hơn một chút không?"
Xuân Sinh lắc đầu.
"Vậy có quần dài không?"
Xuân Sinh có hơi khó xử cúi đầu.
Người đàn ông khẽ thở dài, "Xuân Sinh, tôi không ghét cậu, chỉ là quần áo của cậu quá nhỏ với tôi, nếu như không có quần vừa thì tôi không mặc quần cũng được, cậu không được mắng tôi là đồ lưu manh đâu đó.

"
Xuân Sinh nghe vậy ngẩng mặt lên lắc đầu, "Tôi không mắng người.

"
"Được rồi, vậy ngày mai, lúc cậu về cậu có thể mua cho tôi một cái qu@n lót mới không?"
Xuân Sinh dùng sức gật đầu, hận không thể đem những lời này khắc sâu vào trong lòng.
Người đàn ông cầm cái áo bông đi vào phòng tắm, trong nhà Xuân Sinh không có máy nước nóng, chỉ có nồi đun nước nhưng thứ này có một số rủi ro nhất định nên người đàn ông không muốn sử dụng.
Bây giờ là mùa hè nóng bức, tắm nước lạnh cũng không phải là chuyện khó khăn gì, cho nên hắn liền xối thẳng nước lên người, những mệt mỏi, khó chịu bao ngày cũng được cuốn theo làn nước, cơ thể trở nên sảng khoái hẳn.
Mười phút sau, hắn đi ra với mái tóc ướt sũng nước lạnh.
Xuân Sinh quay đầu, chỉ nhìn hắn một cái liền đỏ mặt vội vàng quay sang chỗ khác.
Áo bông mà cậu đưa cho người đàn ông thật sự quá nhỏ, nhỏ đến mức có thể thấy rõ được đường cong cơ bắp của hắn, dưới cái qu@n lót màu đen là đôi chân thon dài thẳng tắp, từ đường cong cơ bắp và vóc dáng cơ thể, không khó để nhận ra chủ nhân của cơ thể có thói quen tập luyện rất tốt.
Người đàn ông đi đến bên giường ngồi xuống, thấy Xuân Sinh ngồi xổm, đầu cúi thấp đến mức đầu sắp vùi xuống đất, trong lòng cảm thấy buồn cười, "Thứ tôi có cậu cũng có, không phải ngại.

"
Xuân Sinh vùi hai gò má đỏ rực của mình vào khuỷu tay, lộ ra đôi tai đỏ như tôm được nấu chín, "Nhưng mà..."
"Hửm?" Người đàn ông không nghe thấy cậu nói gì, vừa lau tóc vừa nhìn cậu, "Cậu nói gì vậy? "
Xuân Sinh dùng hai tay che chặt mắt, "Anh quá đẹp, tôi cảm thấy mình không thể nhìn anh.


"
Người đàn ông sửng sốt, hắn hỏi, "Vì sao? "
Xuân Sinh không biết có một từ gọi là "báng bổ*", cậu không có cách nào biểu đạt trái tim không nghe lời của mình khi nhìn thấy làn da trắng nõn của người đàn ông, cũng như không thể nói sự e thẹn giống như thiếu nữ hoài xuân** của mình.
*Chế giễu, bài bác cái mà người khác cho là linh thiêng.
**nhớ lại tuổi xuân, tuổi trẻ
Cậu mím môi không nói gì, đỏ mặt đứng lên, "Tôi muốn đi tắm.

"
"Ừm, đi đi."
Thời gian Xuân Sinh tắm lâu hơn hắn nhiều, người đàn ông cao lớn nhận ra rằng có thể cậu đang giặc quần áo, một lúc sau, Xuân Sinh ôm một chậu quần áo đã giặt đi ra.
Bên ngoài cửa sổ có một dây treo quần áo.

Xuân Sinh lấy móc áo ra treo quần áo đã giặt trên đó, bao gồm cả áo sơ mi của người đàn ông.
Lúc Xuân Sinh phơi quần áo thì hắn đứng ở trước cửa sổ nhìn cậu, có thể thấy được người ngoài cửa phơi quần áo hắn cực kỳ cẩn thận, cậu sợ nhăn, sợ giặt không đủ thơm, phơi xong còn phải xác nhận xem nó có bị gió thổi bay không, sau đó một bước đi quay đầu ba cái ôm chậu vào phòng.
Cậu chăm chút cho quần của hắn còn quần áo của mình thì dù có xiêu vẹo cũng không thành vấn đề.
Khi Xuân Sinh đi vào phòng, người đàn ông đã xoay người ngồi trở lại bên giường, tóc hắn cũng gần khô, mà Xuân Sinh mới tắm xong nên tóc vẫn còn ướt sũng.
Hắn vẫy tay với Xuân Sinh - người vừa đặt chậu quần áo xuống đất
Xuân Sinh khó hiểu đi qua.
"Ngồi xổm xuống một chút."
Xuân Sinh nghe lời ngồi xổm giữa hai ch@n người đàn ông, cậu còn chưa hiểu vì sao Vãn Vãn lại muốn cậu ngồi xổm xuống thì một cái khăn nhẹ nhàng phủ l3n đỉnh đầu cậu, hắn nhẹ nhàng lau tóc cho cậu, giống như lúc cậu bị sặc mùi ớt, người đàn ông cũng nhẹ nhàng dùng khăn che miệng cậu giống như vậy.
Giống như hắn đang nhẹ nhàng lấy trái tim non xanh của Xuân Sinh nhét vào lồ ng ngực mình vậy, vì thế ngay cả nhịp tim cậu cũng giao cho hắn.
"Phải lau khô tóc mới được đi ngủ, nếu không sẽ đau đầu."
Xuân Sinh ngơ ngác lắng nghe, quyến luyến chữ cuối còn vươn lại trong không khí.
Sao cậu có thể hiểu được?
Cậu không biết gì cả, cho dù có người vô thức giẫm lên cậu, khiến cậu chảy máu nhưng cậu vẫn không cảm thấy đau.
Người đàn ông không chán ghét gì cả, hắn nhẹ nhàng lâu tóc cho cậu, đến khi tóc khô mới dừng lại, hắn dùng năm ngón tay làm lược kiểm tra xem chân tóc của Xuân Sinh, hắn vốn định kiểm tra xem chân tóc có khô chưa, nhưng xúc cảm ngoài dự đoán này khiến hắn sờ sờ thêm vài cái mới thôi.

"Xuân Sinh, tóc cậu mềm quá, giống bụng con mèo con vậy."
Xuân Sinh nâng khuôn mặt đỏ bừng của mình lên, đôi mắt to đen nhánh ướt át, giống như những viên sỏi đen được ngâm trong dòng nước trong veo, vừa sạch sẽ lại vừa xinh đẹp.
Cái nhìn bất ngờ này khiến tim người đàn ông đập mạnh, nhịp tim ổn định thường ngày bỗng trở nên mất kiểm soát.
Hai người im lặng nhìn nhau, Xuân sinh ra sợ hãi rũ mắt, cậu khó xử cúi đầu, giống như không muốn bàn tay đang xoa xoa tóc mình rút lại.
Trên đỉnh đầu cậu phát ra một tiếng ho không tự nhiên, giống như đang che giấu dấu vết gì đó.
Người đàn ông chậm rãi rút tay về, khuôn mặt có chút xấu hổ quay đi chỗ khác, "Lau xong rồi.

"
Xuân Sinh giơ tay sờ tóc mình, cậu khó xử, mấp máy môi nói, "Cảm ơn.

"
"......!Đứng dậy đi.

"
"Ồ." Xuân Sinh vội vàng đứng lên.
Nhưng cậu đã quên mình là mình ngồi xổm quá lâu, bây giờ đứng dậy quá nhanh, não không có đủ máu nên dẫn đến hơi hoa mắt chóng mặt, thân hình gầy gò lảo đảo, nếu không phải người đàn ông nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy cậu, thì có thể Xuân Sinh đã ngã xuống đất rồi.
Người đàn ông nắm chặt lấy cổ tay Xuân Sinh, "Không sao chứ? "
Xuân Sinh cười cười lắc đầu, "Không sao, tự nhiên vừa rồi tôi không nhìn thấy gì cả.

"
"Bởi vì tôi để cậu ngồi xổm quá lâu." Người đàn ông buông cậu ra, nghiêng người vỗ vỗ mép giường, "Lại đây ngồi đi.

"
Xuân Sinh nghe lời đi đến bên cạnh hắn ngồi xuống, khoảng cách từ vai hắn đến cậu khoảng một nắm đấm.
Không có TV, không có âm nhạc, không có ai nói chuyện.
Trong trường hợp này, chọn đi ngủ sớm dường như là điều duy nhất họ có thể làm.
"Đi ngủ sớm không?" Người đàn ông hỏi.
Xuân Sinh cúi đầu ừ một tiếng, ừ xong thì ngồi tại chỗ không nhúc nhích.
Bởi vì cậu không biết mình nên ngủ ở đâu, cậu có nên tiếp tục ngồi trên mặt đất không? Vãn Vãn còn đồng ý ôm cậu ngủ không?
Cậu không chắc chắn, cho nên cậu không di chuyển.
Cậu cứ như vậy cho đến khi người đàn ông quay mặt nhìn cậu, "Xuân Sinh, tối nay cậu ngủ bên trong đi.

"

Xuân Sinh nhẹ giọng trả lời lại: "Được." Cậu cởi giày bò vào trong, không dám ngẩng đầu lên, sợ đụng phải đôi mắt sâu không thấy đáy kia.
Lúc mua cái giường đơn này cậu cố ý mua size lớn một chút, sợ mua size nhỏ sau này lại phải bỏ tiền ra đổi cái mới, nhưng bây giờ cho dù cái giường này có lớn thêm nữa cũng không đủ chỗ cho hai người bọn họ ngủ, giống như những gì người đàn ông nói buổi sáng, giường quá nhỏ, nếu không ôm nhất định sẽ ngã xuống.
Xuân Sinh nghiêng người quay mặt vào tường, vì nhường chỗ cho Vãn Vãn nên cậu cố gắng thu mình nhỏ lại, nhưng cho dù cậu có co lại thế nào thì cậu cũng là một con người chứ không phải một tờ giấy.
Người đàn ông chỉ cần nằm xuống thì nhiệt độ cơ thể nóng hổi sẽ dán lên lưng cậu ngay lập tức.
Xuân Sinh bị hơi thở của hắn làm nóng đến nổi da gà, cậu mở to hai mắt, nín thở, không dám nhúc nhích, tim cậu đập rất nhanh, nhanh đến nỗi cậu có hơi sợ hãi.
"Vãn, Vãn Vãn..."
"Hửm?"
Cánh tay vạm vỡ của người đàn ông bỗng nhiên vòng qua eo cậu, giống như ôm lấy cậu từ phía sau.

Xuân Sinh trời sinh đã có thân hình nhỏ bé, đến lúc phát triển thì không có đủ chất dinh dưỡng bổ sung, dáng người gầy yếu, gầy đến mức chỉ cần dang một tay ra là cũng có thể ôm vào lòng.
Chỉ là hành động ôm cậu từ phía sau này giống như cậu đang chui rúc vào lồ ng ngực hắn, không đơn thuần chỉ là ôm nhau để không ngã mà giống như một đôi tình nhân đang ôm nhau hơn.
Cổ họng Xuân Sinh giống như bị chặn lại, cậu nói không nên lời.
Cậu không lên tiếng, người đàn ông hình như cũng biết suy nghĩ của cậu, dịu dàng nói.
"Nếu tôi không ôm cậu thì tôi sẽ ngã đó."
"Hả? Vậy thì anh ôm chặt một chút.

"
Khi biết hắn sẽ ngã nếu không ôm mình thì Xuân Sinh cũng không thẹn thùng nữa, lòng bàn tay thô ráp có chút ấm áp đỡ lấy cổ tay đang ôm lấy eo mình, "Anh có thể ngủ thêm một chút.

"
"Được."
Cơ thể đang nằm bên ngoài dáng sát vào người cậu.
Một khối thịt nặng trịch được bọc trong cái qu@n lót cũng cọ coh vào mông Xuân Sinh một chút.
"Ưm~"
Tiếng r3n rỉ giống như tiếng mèo kêu thoát ra từ cổ họng của Xuân Sinh.
Cả hai đều giật mình.
Người đàn ông lộ ra sự bối rối cực kỳ hiếm thấy, "Xin lỗi, tôi làm cho cậu không thoải mái đúng không? "
Xuân Sinh vùi mặt không trả lời, thân thể khẽ run rẩy.
Cậu cũng là đàn ông, mặc dù không thông minh, nhưng cũng không phải không biết đó là cái gì, bởi vì cậu cũng có.
Nguyên nhân cậu xấu hổ đến cả người phát run là vì tiếng rên kỳ lại của mình.
Cậu không hiểu lắm, nhưng nghe thật sự rất kỳ lạ, cậu cảm thấy mình không còn mặt mũi gặp người ta nữa rồi..


Bình luận

Truyện đang đọc