XUYÊN ĐẾN TRƯỚC KHI ĐẠI LÃO HẮC HÓA

 "Tôi muốn làm công, nếu cậu làm cho tôi vui vẻ, thỉnh thoảng tôi có thể để cậu làm 1."


    Thời Mộ đột nhiên giật mình tỉnh dậy.
   
 Cô thở hổn hển, đứng dậy nhìn ánh mặt trời ngoài cửa sổ, cảm nhận được độ ấm của ánh nắng thiêu đốt kia trên người mình, cô mới dần dần bình tĩnh lại.
  
  May mắn, đó chỉ là một giấc mơ.


  Không phải.
    
Thời Mộ nhìn quanh, khách sạn, quần áo trên bàn, và ... thiếu niên đang nằm nghiêng.
   


 Cô như bị sét đánh, toàn thân nổi lên một tầng da gà  :  Đây căn bản không phải là mơ !!! Tối hôm qua cậu ta đã nói như vậy !! Phó Vân Thâm, thằng ranh con này muốn làm cô  !!
   


 Thời Mộ bối rối không thể quan tâm đến chuyện gì khác, vội vàng mặc lại quần áo bẩn lên trên người, cầm đồ đạc chạy đi. Cũng may, vừa ra ngoài thì đã nhìn ngay thấy một chiếc taxi, cô lập tức lên xe . Trên chiếc ghế mềm trong taxi, Thời Mộ nhắm mắt lại, cảm giác mọi thứ như sụp đổ.
   
 Ngày hôm qua quá mệt mỏi, cô vốn không kịp suy nghĩ gì cả, chỉ nhớ ánh mắt nghiêm túc và giọng điệu dịu dàng của Phó Vân Thâm mà thôi.
   
 Cô không thể hiểu tại sao, liệu có phải Phó Vân Thâm bị mù hay không nhỉ, tại sao hắn cậu lại đi thích cô cơ chứ?
   
 Thời Mộ cho rằng mình cũng chẳng có điểm gì nổi bật, không có ưu điểm nào ngoài tính cách trời sinh lạc quan , vẻ ngoài có chút ưa nhìn, cũng chỉ có một chút thông minh, dễ thương, ấm áp và tốt bụng. Nhưng Phó Vân Thâm thì khác, cậu rất đẹp trai, thông minh, còn có tiền, chỉ cần cậu đồng ý thì không thiếu nữ nhân xinh đẹp sẽ lập tức đồng ý ở bên cạnh cậu , kể cả những quá khứ đen tối kia cũng chẳng ảnh hưởng gì  .
   
 Cho nên ... cuối cùng là có chuyện gì xảy ra với cậu ta vậy?
    
Thời Mộ ấn vào trung tâm cá nhân và tìm hồ sơ của Phó Vân Thâm.
  
  Phó Vân Thâm: Nam.
   
 Thích đối tượng: Thời Mộ. [Trái tim]


 Biểu cảm hình trái tim có thể nói là vô cùng chân thật.
   
 Cô thở dài, đầu có chút đau.
  
  [Hệ thống có ở đó không?]
 
   Kể từ khi Phó Vân Thâm tỏ tình với cô ngày hôm qua đến giờ , hệ thống đều duy trì trạng thái im lặng như chết.
    
Thời Mộ có chút mất kiên nhẫn:  [Đừng giả chết, ta phải cùng ngươi nói chuyện!]
   
 Thời Mộ: [Nếu ngươi không ra , ta sẽ nhảy xuống xe tự sát.]
 
   Sau khi nghe lời đe dọa của cô, hệ thống cuối cùng cũng xuất hiện: [Đừng, kí chủ, ngài nghĩ thoáng lên một chút đi.]
    
Thời Mộ: [Ngươi có thể cho ta biết chuyện gì đang xảy ra được không?]
   
 Sau một khoảng im lặng ngắn, hệ thống lắp bắp: [Đã ... đã xảy ra lỗi.]
   
 Thời Mộ:?
    
Hệ thống: [Ta vừa rồi phát hiện, lần trước hệ thống trục trặc. . . Đem. . . Đem nhiệm vụ chính tuyến của kí chủ thay đổi mất rồi.]


    Thời Mộ bối rối.
  
  Hệ thống càng nói càng chột dạ : [Đó là ... khi kí chủ với Phó Vân Thâm kết thành huynh đệ , hệ thống phát hiện tình cảm của Phó Vân Thâm dành cho kí chủ chuyển từ tình bạn sang tình yêu. Mặc định của hệ thống cho rằng đây là một chương trình bug, vì vậy đem nhiệm vụ huynh đệ sửa thành công lược tình yêu. Nhưng không sao cả, chờ đến khi kí chủ và Phó Vân Thâm kết hôn, sinh con rồi sống cho đến khi 70 tuổi hoặc 80 tuổi thì vẫn có thể về nhà.]


[ con mẹ nó ngươi nói cái gì? ! ! ]
   
 Thời Mộ trừng to mắt, kích động từ trên ghế nhảy dựng lên, động tác quá lớn, lập tức đập đầu lên trần xe , cô vô cùng đau, vội vàng ngồi xuống.
   
 Người lái xe ngồi phía trước liếc nhìn ra sau với vẻ mặt kỳ lạ.
  
  Thời Mộ ôm đầu, tiếp tục nói : [Ngươi ... đang giở trò với ta? Ngươi là một hệ thống không đứng đắn phải không ? Cẩn thận ta kiện ngươi!]
    


Hệ thống thở dài: [ đều tại kí chủ quá mê người, đóng vai thành nam nhân cũng có thể bị Phó Vân Thâm thích , tôi có thể làm sao, tôi cũng rất tuyệt vọng mà. ]
   
 Thời Mộ im lặng bấm vào nhiệm vụ chính tuyến , quả nhiên , nhiệm vụ huynh đệ đã biến thành công lược tình yêu, nhiệm vụ chính là kết hôn sinh con, cùng với Phó Vân Thâm xây dựng một gia đình hạnh phúc sau đó có thể rời thế giới này.
    
Lúc ấy đều đã già bảy tám mươi tuổi rồi, cô còn rời đi cái quỷ !
   
 Thời Mộ thực sự không thể đợi lâu như vậy, quan trọng nhất là Phó Vân Thâm, hiện tại cậu đang cho rằng cô là đàn ông , nếu như bị cậu phát hiện sau đó vì yêu sinh hận mà hắc hóa thì cô phải làm sao!
  
  Không, không được, tuyệt đối không được.
   
 Thời Mộ đóng giao diện lại, hung dữ nói: [Ta không quan tâm, ngươi phải giải quyết cho ta, tám mươi năm sau ta sớm đã quên chuyện của kiếp trước luôn rồi, vả lại ta cũng không có cách nào nói cho Phó Vân Thâm ta là nữ, tính cách hắn cố chấp như vậy, nếu biết chân tướng chắc chắn sẽ không bỏ qua cho ta, hắn không buông tha cho ta thì ngươi cũng đừng nghĩ mình có thể yên thân. ]
   
 Âm thanh điện tử của hệ thống yếu ớt: [Vậy thì kí chủ ... nghĩ cách khiến Phó Vân Thâm không thích ngài nữa được không? Chỉ cần giá trị tình cảm giảm xuống, hệ thống sẽ khôi phục lại hình thức điểm Huynh Đệ, chẳng phải kí chủ có thể tiếp tục hoàn thành nhiệm vụ để về nhà sao?? Dù sao thì bây giờ Phó Vân Thâm vẫn chỉ là một đứa trẻ, kí chủ lại là người đầu tiên chủ động tiếp cận cậu ta . Có lẽ chính cậu ta cũng không phân biệt được đâu là tình yêu và đâu là tình bạn.]
   
 Thời Mộ nghĩ ý kiến này của hệ thống rất có lý, có lẽ là bởi vì Phó Vân Thâm quá thiếu thốn tình cảm nên mới hiểu lầm tình cảm của mình cho nên cô đành phải tìm cách che giấu, tạm thời tách ra khỏi Phó Vân Thâm, để hắn có thể bình tĩnh suy nghĩ lại. Mặc dù làm như vậy có chút không tốt, thế nhưng chỉ có thể làm như vậy.


    Đến nhà, Thời Mộ trở về phòng lấy tiền xe cho lái xe, sau đó sạc điện cho điện thoại di động, vừa khởi động máy, một số xa lạ lập tức gọi tới, không cần nghĩ cũng biết chính là Phó Vân Thâm. Cô run rẩy ấn từ chối sau đó gọi cho Hạ Hàng Nhất.
  
  Cuộc gọi được kết nối nhưng giọng cậu ta có vẻ hơi kẹt vì tín hiệu kém.
   
 Thời Mộ cũng không lo được nhiều như vậy, liền mở miệng nói: "Hạ Hàng Nhất, nhà cậu ở đâu? Tôi muốn đến chơi nha ."
    
Ở đầu bên kia điện thoại , Hạ Hàng Nhất giơ điện thoại lên cao hơn để điều chỉnh tín hiệu: " Cậu muốn đến chỗ tôi?"
   
 Thời Mộ gật đầu: "Đúng vậy, tôi và Chu Thực sẽ đến chỗ cậu."
 
   Hạ Hàng Nhất: "Chỗ của tôi không được tốt lắm, cậu có chắc muốn đến không?"
    
Thời Mộ rất vững vàng: "Chắc, cậu gửi địa chỉ đi, hôm nay tôi sẽ tới."
   
 Cúp điện thoại, Thời Mộ chuẩn bị vali ném đồ vào trong, nhanh chóng thu dọn , Hạ Hàng Nhất nhắn cho cô địa chỉ chi tiết vào điện thoại di động.
   
 Bà của cậu ta sống ở một thị trấn nhỏ tên Tương Linh , điều kiện sống khá khó khăn , Hạ Hàng Nhất dặn cô khi nào đến thì nhớ gọi điện cho cậu ta để cậu ta ra đón.
   
 Thời Mộ sợ Phó Vân Thâm sẽ đuổi theo mình, vì vậy vội vàng mang theo hành lý đến ga xe lửa.
    
May mắn , cô đã mua được tấm vé khởi hành đến đó sớm nhất , sau hơn 10 tiếng đi xe, đến khoảng 6 giờ tối cô mới đến nơi. Cô vừa ra khỏi ga xe lửa đã thấy Hạ Hàng Nhất đang đợi ở cách đó không xa.
   
 Thiếu niên mặc áo vest cũ, chân đi giày vải đen, đầu đội mũ rơm nhìn qua vô cùng chất phác.
   
 Nhìn thấy Thời Mộ, Hạ Hàng Nhất cười lộ ra vài cái răng trắng, đi tới, chủ động nâng vali lên.
    
Trấn Tương Linh  là một thị trấn cổ kính nhưng vô cùng xinh đẹp với những cây cầu cổ và dòng nước xanh biếc, con đường đá dưới chân phủ đầy rêu mang lại cho người ta một cảm giác lâu đời.
   
 Sắc trời vẫn còn rất sáng, hàng liễu bên đường xanh tươi, người trong phố đang ngồi thưởng thức trà ở ven hồ, mọi thứ như chậm lại hơn.
    
Thời Mộ hít một hơi, không khí sạch sẽ khiến cô cảm thấy dễ chịu hơn.
  
  “Sao đột nhiên muốn đến đây chơi?” Hạ Hàng Nhất hỏi, “Có phải có người bắt nạt cậu cho nên mới trốn ở chỗ của tôi phải không?
    
Cậu ta rất nhạy cảm , liếc mắt một cái đã có thể nhìn thấu suy nghĩ của cô
 
  Lưng Thời Mộ cứng đờ , vội vàng lắc đầu: “Không phải, tôi cảm thấy khá nhàm chán nên muốn đến chơi với cậu .” Sợ Hạ Hàng Nhất phát hiện , cô vội vàng đổi chủ đề: " Nhà bà cậu ở đâu thế? "
   
 " Bà tôi sống trong thôn, đi ô tô cũng phải mất một tiếng đồng hồ. Vốn dĩ chúng tôi muốn đưa bà về sống cùng, nhưng chân bà tôi không tiện lại luyến tiếc hàng xóm láng giềng xung quanh nên bà muốn ở lại . Bình thường khi nào không có việc bận thì bố mẹ tôi sẽ về thăm bà, hè này được nghỉ nên tôi về chăm sóc bà một chút.   "
  
  Hạ Hàng Nhất là một đứa trẻ rất hiếu thảo không giống như một số thanh niên bây giờ suốt ngày ôm điện thoại chơi, không liên lạc với người lớn, cậu ta thích nói chuyện với người lớn tuổi, thỉnh thoảng hát một chút cho họ nghe. Ngoài bà mình, cậu ta cũng sẽ chăm sóc những người già khác trong thôn nên hầu hết mọi người đều rất thích cậu ta.
    
Trước khi lên xe ba bánh , Hạ Hàng Nhất đặt hành lý xuống rồi nói với Thời Mộ, "Cậu ở đây đợi tôi một chút. Tôi đi mua thạch cao cho bà Lý. Cửa hàng ở gần đây thôi, tôi sẽ quay trở lại ngay."
   
 Thời Mộ gật đầu, dựa vào xe chờ đợi.
   
 Nhìn bóng lưng Hạ Hàng Nhất, Thời Mộ không khỏi thở dài, nam chủ đúng thật là nam chủ, nhiệt tình, tốt bụng, đáng yêu, Phó Vân Thâm thua trên tay cậu ta cũng đúng.
   
Không đúng, tại sao cô lại nghĩ tới Phó Vân Thâm rồi.
    
Thời Mộ nhắm mắt vỗ vỗ đầu, cô đã tắt điện thoại, thầm thề mùa hè này sẽ không để ý tới Phó Vân Thâm, đợi đến khi nào cậu nghĩ thông suốt mọi việc thì bọn họ mới có thể tiếp tục nói chuyện.
    
Hạ Hàng Nhất mua thạch cao trở về, dọc đường còn mua thêm một ít bánh bao hấp và nước đậu xanh, cậu ta đưa túi cho Thời Mộ, gãi gãi đầu nói: " Cậu chắc còn chưa ăn gì nhỉ? Ăn tạm cái này đi, bao giờ về tôi sẽ làm cánh gà rán cho cậu ăn. "
 
   Thời Mộ cầm chiếc bánh nóng hổi trên tay, vô cùng xúc động.
    
Cô bị Phó Vân Thâm dọa sợ nên trừ bỏ quỷ hồn rễ Bản Lam ghê tởm kia thì cô vẫn chưa kịp ăn gì suốt từ hôm qua đến giờ.
    
Thời Mộ cúi đầu cắn một miếng lớn,vừa nhai vừa nói : "Hằng Nhất, cậu đúng là người tốt."
    
Hạ Hàng Nhất ôn nhu nói: "Được rồi, lên xe đi không thì trời tối cũng không về được mất."
  


  Cô gật đầu rồi leo lên chiếc xe ba bánh chật chội.
  
  Chiếc xe ba bánh nhỏ lắc lư, gập ghềnh, hai bên dân cư dần dần thưa thớt, chiếc xe bắt đầu đi lên đường núi , trước mắt là mây núi thăm thẳm, những dàn dây leo xanh mướt quấn quanh hàng cổ thụ hùng vĩ.
   


 Loại đường núi này cực kỳ khó đi, Thời Mộ thấy Hạ Hàng Nhất đổ mồ hôi, tốc độ leo dốc cũng chậm lại.
   
 Thời Mộ nhảy ra khỏi xe, dùng hai tay đẩy xe về phía trước. Đột nhiên cảm thấy nhẹ nhàng hơn, Hạ Hàng Nhất lập tức quay đầu lại, nhìn thấy cô đang đẩy , cậu ta sững người một lúc sau đó bật cười :“ Cậu từng đi qua loại đường núi này rồi hả? "
    
Thời Mộ hít vào một hơi: "Khi còn bé tôi sống với ông ngoại, nhà ông ngoại tôi ở trên núi, mỗi lần ông lái xe đều mang theo tôi đi cùng ."
   
 Hoàng hôn buông xuống, khu rừng dần nhuộm một màu đỏ đẹp tựa như một bức tranh sơn dầu, đến tận khi trời đã tối hẳn, hai người họ mới đến được làng nhỏ nhà bà của Hạ Hàng Nhất.
  
  Ngôi làng này rất nhỏ và hẻo lánh hiện giờ nhiều nhà đã tắt đèn rồi.
   
 Khi họ dừng lại bên ngoài một căn nhà nhỏ, Thời Mộ nhìn thấy Chu Thực đang đứng dưới bóng cây cổ thụ.
   
 “A, Mộ ca, cuối cùng cậu cũng đến rồi." Ném chiếc quạt gấp trên tay, Chu Thực vội vàng chạy đến.
   
 Thời Mộ nhìn Chu Thực từ trên xuống dưới, chỉ mới có vài ngày, thiếu niên đã thành than đen, cô gần như không thể nhận ra cậu ta .
   
 Mang đồ vào nhà, Hạ Hàng Nhất đưa cô vào phòng bên.
    
Trong phòng có hai cái giường, một cái giường lớn gần cửa sổ nhỏ, bên cạnh là một cái tủ quần áo cũ, cửa tủ mở toang, bên trong nhét toàn đồ đạc lộn xộn của Chu Thực.
  
  Căn phòng tuy không bẩn nhưng vô cùng bừa bộn, Hạ Hàng Nhất ngượng ngùng gãi gãi đầu: " Nhà bà tôi hơi chật nên không có nhiều phòng. Tôi ngủ với Chu Thực, còn cậu ngủ trên giường đó nhé."
  
  "Không sao đâu, tôi không ngại."
   
 Hạ Hàng Nhất đặt đồ xuống: "Bây giờ nóng quá, lát nữa chúng ta xuống sông tắm rửa đi , nước suối trên núi rất sạch, ban ngày nắng nên cũng không lạnh, nếu cậu không thích thì có thể lấy nước vào thùng gỗ mà tắm ”.
   
 “ Như vậy thật quá ra vẻ .” Thời Mộ chưa kịp trả lời, Chu Thực đã khoác vai Thời Mộ, “ Mộ ca, tắm ở sông rất mát , ngày mai tôi dẫn cậu đi trải nghiệm.”
  
  Trên người cậu ta toát ra mùi mồ hôi rất khó ngửi, Thời Mộ khẽ nhíu mi, đẩy tay cậu ta ra khỏi người mình.


Hiu hiu dạo này dl ngập mặt luôn, ai như tui hông, nghỉ lễ mà còn nhiều việc hơn bình thường luôn á ???

Bình luận

Truyện đang đọc