XUYÊN ĐẾN TRƯỚC KHI ĐẠI LÃO HẮC HÓA

Chuyển ngữ: Gà - LQĐ

Cậu ngồi ở hàng cuối cùng, một tay chống cằm, đang vô cùng buồn chán, nắng ấm màu vàng kim vụn vặt đang nhảy nhót trên tóc cậu, cậu rũ mắt, yên lặng, có vẻ không hợp với hoàn cảnh xung quanh.

“Thời Mộ, em cứ ngồi ở...”

“Em ngồi ở đây được không ạ.” Cô trỏ xuống chỗ trống phía trước Phó Vân Thâm.

Cô giáo Lưu khẽ nhíu mày mảnh, vị trí trước mặt và bên trái Phó Vân Thâm đều trống không, bởi vì, bạn học e ngại không dám đến gần. Cô giáo cảm thấy có người đồng ý ngồi cạnh Phó Vân Thâm rất tốt, nhưng chỉ sợ...

“Thời Mộ, cậu ngồi chỗ tớ nè.” Một nữ sinh trong đó đứng lên, tóc mái trước trán nữ sinh được nhuộm màu đỏ, đeo khuyên tai, vẻ mặt ngạo nghễ, chính xác là một bộ dáng của thiếu nữ bất lương: “Chỗ tớ gần bục giảng, thấy rõ hơn.”

“Đúng đấy, Phó Vân Thâm là hung thủ giết người, nếu cậu ngồi cùng cậu ta, ngàn vạn lần cẩn thận đừng chọc điên cậu ta.”

“Đến lúc đó cậu sẽ phải đến nhà xác báo danh đấy.”

Nói xong, cả lớp cười ầm lên.

Phó Vân Thâm buông mắt, ánh mắt lạnh lùng, như ngâm trong băng đá, chỉ cần liếc mắt đã khiến người ta phát rét toàn thân.

Cô giáo Lưu dùng thước gõ vào bàn, lớn tiếng quát: “Im lặng! Im lặng! Các em không được nói lung tung, Thời Mộ muốn ngồi đâu thì em cứ ngồi đấy.”

Mọi người khinh thường bĩu môi, nhưng không tiếp tục quấy rối nữa.

“Thời Mộ, bây giờ em có thể trở về chỗ mình.”

Gật đầu, Thời Mộ đeo cặp ngồi vào chỗ trước Phó Vân Thâm, khi cô giáo Lưu xoay người viết lên bảng đen thì cô ngoái đầu lại,  làm mặt quỷ với Phó Vân Thâm.

Vốn đang lạnh lùng, Phó Vân Thâm nhìn thấy biểu hiện kia chợt sững sờ, cậu thu lại ánh mắt, khớp tay thon dài lật sách ra, tâm tư lại trở về tĩnh lặng.

Tiết buổi sáng kết thúc, học sinh ồ ạt lao ra khỏi phòng học, chạy thẳng tới phòng ăn lầu dưới.

Thời Mộ đang dọn sách, nữ sinh ngồi nhuộm tóc phía trước đi tới: “Thời Mộ, có muốn đi ăn cùng chúng tớ không?”

“Không được.” Cô lắc đầu. “Tôi đi với bạn cùng phòng rồi.”

Triệu Nhã Lạc trợn to hai mắt: “Bạn cùng phòng của cậu là ai?”

Cô đứng dậy: “Phó Vân Thâm.”
Truyện được dịch và edit bởi Diễn đàn LÊ QUÝ ĐÔN. Đăng tải duy nhất trên diendanlequydon.com. Những trang khác chỉ là bản copy. Xin hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản dịch hoàn chỉnh nhất cũng như để ủng hộ các bạn dịch có động lực ra tiếp nhiều bộ nữa. (LQĐÔN)

Nghe tiếng, mọi người càng thêm kinh ngạc, vẫn còn có người làm bạn cùng phòng với Phó Vân Thâm, không phải quái đản lắm sao?

*

Phó Vân Thâm là một “hiệp khách” độc hành, rất ít ăn ở nhà ăn, bình thường đều mang về, hôm nay cũng không ngoại lệ.

Đợi tới khi Thời Mộ chạy đến nhà ăn, Phó Vân Thâm đã mua xong cơm, đang đi ra ngoài, cô không dám trễ nãi, sau khi tùy tiện chọn vài món, xách bao vội vã đuổi theo.

“Phó Vân Thâm!”

Học sinh vãng lai bên trong, giọng cô rõ ràng rất lớn, bạn học xung quanh bất chợt dừng lại, nhìn cô đầy ngạc nhiên. Thời Mộ hoàn toàn không để ý, thở hổn hển đuổi theo bước chân cậu.

Phó Vân Thâm liếc xéo cô, lặng lẽ tăng nhanh bước chân.

Thời Mộ chạy đuổi theo: “Cậu đừng đi nhanh như vậy, cẩn thận cơm trên tay bị đổ hết đấy.”

Cậu lạnh nhạt nói: “Vậy cậu cách xa tôi một chút.”

Thời Mộ bất đắc dĩ nói: “Xem cậu nói kìa, chúng ta ở cùng phòng ký túc xá, sao tôi có thể cách xa cậu được chứ.”

Phó Vân Thâm hừ lạnh, không nói gì.

Cô nheo mắt, một ý tưởng chợt lóe lên, Thời Mộ chạy nhanh đến trước mặt cậu, đánh bạo nói: “Phó Vân Thâm, không phải cậu sợ tôi gay cậu đó chứ?”

“...”

“Cái này cậu có thể yên tâm, tôi không phải đồng tính, hôm đó tôi vào trong để tìm người quen, tóc vàng, rất rắn rỏi, anh ta thất tình cứ một mực vào đó mua say, tôi sợ anh ta xảy ra chuyện, nên khuyên anh ta trở về, hơn nữa, không phải hôm đó cậu đứng ở ngoài cửa quán gay kia sao, vậy có thể nói rõ cậu là gay.”

Thời Mộ blah blah nói một tràng, Phó Vân Thâm vẫn cúi đầu, cũng không biết cậu có nghe được không.

Rốt cuộc đã vào lầu túc xá, bước chân Phó Vân Thâm dồn dập không chú ý tới từ khúc cua chỗ khu nhà tắm có vài thiếu niên đang ra ngoài, chỉ nghe “uỵch” một tiếng, cậu đụng phải người ở giữa.

Phó Vân Thâm không ngẩng đầu, nói “xin lỗi” xong, vòng qua họ chuẩn bị vào thang máy.

“Đứng lại!” Đối phương gào lên, Phó Vân Thâm ngừng chân, Thời Mộ nương theo giọng nói đó nhìn sang.

Nam sinh rất cao, vóc dáng đại khái 1m8, ngũ quan hung ác, trông rất hổ báo.

“Fuck. Mẹ nó, Phó Vân Thâm, mắt mày mù con mẹ nó rồi hả?”

Người hôm nay Phó Vân Thâm đụng trúng không khéo là Chu Thực khối 11 lớp 14. Nhà họ Chu là đại gia tộc, có tiền có quyền. Là con trai độc nhất trong nhà, Chu Thực luôn phách lối, từ trước đến giờ thích đi ngang trong trường. Sau đợt huấn luyện quân sự năm ngoái xảy ra chút mâu thuẫn với Phó Vân Thâm, hai người đã bắt đầu kết mối thù Lương Tử [1].

[1] Lương Tử kết: bắt nguồn từ câu chuyện giữa Lương Sơn Bá và Chúc Anh Đài, nói về sự thù hằn giữa hai gia tộc.

Cậu ta đẩy Thời Mộ đang cản đường ra, đứng trước mặt Phó Vân Thâm, nhìn cậu từ trên cao xuống: “Mày đạp dơ giày đá bóng ba mới mua cho tao, liếm sạch đi.”

Phó Vân Thâm cúi đầu, trên đôi giày thể thao màu xanh và trắng của Chu Thực là dấu giày màu đen, rất bắt mắt.

Cậu nhíu mày, cười xấu xa, tay cầm trà sữa hơi buông lỏng, lạch cạch, trà sữa nóng trút thẳng xuống dưới.

Chu Thực gào thét vì nóng, trong nháy mắt sắc mặt đỏ lên, nhất thời không cố kỵ những điều khác, nhanh chóng đạp rớt giày ra rồi kéo tóc Phó Vân Thâm định đập mặt cậu vào vách tường.

[Mục tiêu nhiệm vụ xảy ra xung đột tay chân với kẻ khác, khấu trừ điểm huynh đệ X500, xin ký chủ mau chóng ngăn cản.]

Tổ cha nó!!!

Đang xem náo nhiệt, Thời Mộ nghe thấy tin này thì hoàn toàn ngu người, cô lặng lẽ đưa hộp cơm trên tay cho người qua đường bên cạnh, không quan tâm đến ánh mắt ngơ ngác của đối phương, xắn tay áo vọt tới.

“Dừng tay ——!”

“Trường là nơi học tập, không được đánh nhau!!!”

Còn cách bức tường 0.5 centimét, Chu Thực dừng tay lại.

Lúc này cậu mới chú ý tới bên cạnh còn một người có vóc dáng thấp, đến khi thấy mặt Thời Mộ thì Chu Thực sửng sốt một lát, không nhịn được hỏi: “Cậu là nam hay nữ?”

Thời Mộ: “...”

Thời Mộ: “Ông đây là nam!”

Những lời này là hét lên.

Cô vì đánh vào nội bộ địch mà phải cạo đi mái tóc dài, gắn “ớt” giả, còn phải mang đôi giày độn năm phân, cậu ta bị mù hả? Thế mà còn không nhìn ra cô là nam hay nữ?

Chu Thực còn nói: “Dáng vẻ của cậu ngồ ngộ quá nhỉ.”

Vừa dứt lời không lâu, Phó Vân Thâm trở tay kéo cánh tay Chu Thực, dùng sức đè tên cao to này vào vách tường, Phó Vân Thâm nắm chặt hai quả đấm, đang muốn đấm vào mặt Chu Thực thì một bóng người thoáng qua, chắn trước mặt cậu.

“Phó Vân Thâm, bỏ đi.”

Là Thời Mộ.

Đáy mắt thiếu niên đầy sự khát máu nhưng vẻ mặt lại bình tĩnh lạ thường.

Cậu nắm chặt quả đấm rồi từ từ buông ra, sửa sang lại đồng phục, chìa tay ra với Chu Thực: “Tám đồng.”

Chu Thực đần mặt: “What???”

Phó Vân Thâm nói: “Tiền trà sữa.”

“...”

“... ...”

Fuck, con hàng này làm dơ giày cậu ta, làm chân cậu ta bị thương, thế mà còn dám chìa tay đòi tiền, không biết xấu hổ có phải không?

Chu Thực vất vả lắm mới bình tĩnh lại thì bây giờ cơn tức giận chợt tăng vọt, nháy mắt ra hiệu với đàn em sau lưng, đám kia hiểu ý, một trái một phải lôi Phó Vân Thâm vào khu nhà tắm.

Bây giờ là lúc nghỉ trưa, bộ phận vệ sinh đang ăn cơm ở nhà ăn, học sinh đi ngang qua cũng không dám can thiệp, nhìn ngó vài lần rồi hoảng sợ vội vàng rời khỏi chỗ thị phi này. Nhà tắm bị đóng cửa, bên trong không ngừng vang lên tiếng rầm rầm.

Thời Mộ không nghe thấy giọng nói của hệ thống, nghĩ là Phó Vân Thâm đơn phương bị đánh.

Cô đen mặt lại, Chu Thực phía sau tự nhiên khoác cánh tay lên vai Thời Mộ: “Cậu tên là gì, trước kia chưa từng gặp cậu, mới vừa chuyển tới hả, cậu dám vì tôi mà đắc tội Phó Vân Thâm, nếu không thì cậu làm đàn em của tôi đi, nhà tôi rất có tiền, về nhà tôi xin mẹ tôi mua cho cậu một cái iphone, cậu có chơi ‘Vương giả vinh diệu’ [2] không, đưa ID cho tôi, tôi tặng skin cho cậu.”

[2] Vương giả vinh diệu là một đấu trường trực tuyến nhiều người chơi được phát triển và phát hành bởi Tencent Games trên các nền tảng di động iOS và android, dành riêng cho thị trường Trung Quốc.

Đang lúc Chu Thực đắc ý thì Thời Mộ đột nhiên lật tay lại chộp một cái, Chu Thực chỉ cảm thấy dưới bụng co rút, nụ cười trên mặt lập tức cứng đờ.

Cô lạnh mặt: “Cho Phó Vân Thâm ra ngoài.”

“Cậu... cậu buông tay trước đã.” Chu Thực thít chặt mông, đau đến mức chỉ có thể rầm rì: “Buông tay buông tay.”

“Cho cậu ấy ra ngoài trước.”

“Được được được.” Sinh mạng đang trong tay người ta, Chu Thực không dám không nghe lời nói, liên tục gật đầu, đau đớn rên la bảo mấy người kia ra ngoài.

Thời Mộ liếc qua, thấy Phó Vân Thâm còn ở bên trong chưa ra ngoài, còn trên mặt mấy người đã ra ngoài đều bị bầm tím, trông không chiếm được lợi thế gì.

Cô buông tay ra, Chu Thực lập tức đau oằn người té xuống đất.

Từ nhỏ đến lớn, cậu ta đánh nhau thắng không ít, đây mẹ nó vẫn là lần đầu tiên... bị con trai “bóp trứng”.
Truyện được dịch và edit bởi Diễn đàn LÊ QUÝ ĐÔN. Đăng tải duy nhất trên diendanlequydon.com. Những trang khác chỉ là bản copy. Xin hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản dịch hoàn chỉnh nhất cũng như để ủng hộ các bạn dịch có động lực ra tiếp nhiều bộ nữa. (LQĐÔN)

Thật ra thì cũng không trách Thời Mộ âm hiểm được, Chu Thực người cao to, cô chắc chắn đánh không lại, nếu không ra tay, không đảm bảo sẽ xảy ra chuyện gì, quan trọng nhất là, điểm huynh đệ không thể bị tuột!!

“Chu ca, Chu ca, không xong rồi! Lão Hoàng tới rồi!!”

Một nam sinh vội vã chạy vào mật báo, toàn thân đầy mồ hôi lạnh, Chu Thực và Thời Mộ cùng ngẩng đầu, khi thấy thầy giáo sau lưng thì mặt mũi hai người vặn vẹo, trăm miệng một lời “khỉ thật”.


Bình luận

Truyện đang đọc