XUYÊN KHÔNG CẢ ĐỜI CƯNG SỦNG CỰC PHẨM PHU NHÂN


Ba của Thái Phương Lam gần như suy sụp trước tình hình nguy khố của công ty.

Mấy chục năm hô mưa gọi gió trên thương trường vậy mà lại để một cô nhóc làm cho mất tất cả, hỏi sao lại không cay cú cho được.

Ông ta giận rất giận, đến mức nhìn thấy ai cũng đều muốn trút giận, chỉ có cô thư ký là không bị gì.
Cô ta sau khi nghe điện thoại liền quay lại, nét mặt sầu thương: "Ông chủ, chuyện công ty có lẽ hết đường giải quyết rồi, tôi nghĩ chúng ta nên chấp nhận sự thật thôi."
Thái lão gia căn bản không đồng tình, vừa nghe xong lại giận dữ nhiều hơn, thư kí thấy vậy liền nhận ra lỗi sau khi mình vừa rồi đã nói linh tinh, còn chưa kịp xin lỗi thì ông ta đã cầm tay của thư kí đưa vào bên trong căn phòng nghỉ ngơi dành của mình, nhất thời cô thư kí bấn loạn hết cả lên, cố gắng dùng sức quằn quẩy nhầm muốn thoát khỏi sự chế ngự của ông chủ: "Ông...!ông muốn làm gì, thả tôi ra."
Ba của Thái Phương Lam dường như bị nữ sắc trước mặt làm cho mê muội, lý trí không cò nghĩ đến gia đình vợ con, mà thay vào đó chính là cô thư kí.

Ánh mắt dê già khiến cho cô ấy phải sợ hãi đến run bần bật: "Cô có biết tôi tại sao lại đối tốt với cô như thế không?"
Làm việc ở một công ty lớn như vậy tất nhiên đòi hỏi nhân viên phải có một trình độ học thức khá cao.

Chính vì vậy điều mà ông ta nói cô thư kí rất nhanh trí đã hiểu ra: "Tôi không cần nữa, tôi muốn nghỉ việc.

Ông mau thả tôi ra."

Nghe mấy lời không muốn nghe, căn bản là không lọt tai.

Chuyện cũ vẫn còn đến chuyện mới dập tới, Thái Sơn Hào giận ngày một giận hơn, siết chặt cánh tay của thư kí, hại cô ấy đau đến nhăn mặt: "Cô nói gì? Nghỉ việc, cô nghĩ mình có thể thoát khỏi tôi sao?"
"Á..."
Dứt câu Thái Sơn Hào giật ngược tóc của cô ấy, ánh mắt láo liên di chuyển từ trên xuống dưới một cách dụ hoặc.

Dục vọng tăng cao thúc đẩy Thái Sơn Hào làm việc chính sự, ông ta xé nét cái áo sơ mi của thư kí, để lộ ra hai đôi gò bồng đẫy đà nhấp nhô theo hơi thở gấp gáp.

Thái Sơn Hào kiềm chế không được hôn khắp người cô thư kí.

Cô ấy chỉ biết gào thét trong vô vọng, mong muốn có ai đó xuất hiện mà cứu mình.
*Cạch...
Thư kí mừng rỡ trong sợ hãi khi nghe thấy tiếng mở cửa, thấy có người dù không biết ai cũng lên tiếng nói: "Cứu...cứu tôi."
Thái Sơn Hào nghe tiếng động liền dừng lại, đi ra ngoài xem sao.

Hai mắt của ông ta mở to hết cỡ: "Bà..."
"Bất ngờ thật, công ty đang trên bờ vực phá sản, vậy mà ông ở đây lại nhởn nhơ xem như không có gì còn trêu hoa ghẹo nguyệt."
Thái Sơn Hào cầm lấy tay vợ mình, ra sức giải thích: "Bà phải tin tôi, chuyện không như bà thấy đâu."
Thư kí nghe tiếng nói thất thanh của phu nhân chủ tịch, không suy nghĩ gì nhiều liền chạy ra nắp sau lưng của bà ấy: "Phu nhân cứu tôi, ông chủ muốn..."
Với việc này bà là người rõ nhất ai đúng ai sai, là đàn ông chững tuổi có vợ có con gái.

Thậm chí cô gái này còn bằng tuổi con gái của mình vậy mà còn làm ra chuyện đáng xấu hổ, Thái phu nhân chỉ thẳng mặt chồng dè bỉu: "Tôi không nghĩ ông lại là hạng người đê tiện như vậy.

Con gái còn ở bệnh viện chưa rõ vết thương sẽ như thế nào, tôi quá thất vọng về ông.

Có lẽ sau chuyện này tôi nên suy nghĩ về việc có nên dừng lại cuộc hôn nhân này hay không."

Mấy lời này của vợ khiến ông ta như rơi vào vực thẳm, cả kinh, cố hết mình nỉ non: "Bà, bà nghĩ đến những kỉ niệm trước đây của chúng ta đi.

Dù gì tôi và bà đã sống với nhau mấy chục năm, bà nói đi là đi hả?"
"Nếu ông đã không nghĩ đến tình nghĩa vợ chồng vậy hà khắc gì tôi phải nghe."
Vẻ mặt của Thái phu nhân vô cùng đanh lạnh, chắc là sự tuyệt vọng đã làm bà ấy không còn niềm tin vào chính người chung chăn chung gối với mình bấy lâu nay.

Chuyện đi xa quá xa, vượt khỏi giới hạn chịu đựng của một người làm vợ.
"Tôi xin lỗi..."
"Người ông xin lỗi là cô ấy chứ không phải là tôi."
Thái phu nhân đẩy thư kí đứng lên đằng trước, đối diện thẳng mặt với Thái Sơn Hào, chỉ là sự việc xảy ra vừa rồi vẫn chưa làm cô ấy hết sợ.

Đứng thì có đứng nhưng căn bản lại không dám ngẩng mặt lên.
Đột nhiên một nhóm cảnh sát đi vào, gương mặt ai nấy cũng rất nghiêm túc vừa nhìn vào đã thôi run rẩy.
"Ông là Thái Sơn Hào đúng không?"
"Đúng vậy."
"Bắt ông ta lại."
Chiếc cồng số tám siết chặt đôi tay của ông ta ngay lập tức, Thái Sơn Hào thấy khó hiểu: "Các người tại sao lại bắt tôi?"
"Theo như điều tra chúng tôi phát hiện công ty của ông có một cuộc buôn bán trái phép, chúng tôi đến đây bắt ông và điều tra."
Thái Sơn Hào thầm sợ hãi, việc này chẳng phải đã xử lý xong rồi sao? Bất chợt ông ta liếc mắt nhìn cô thư kí, trong tâm trí dường như ngầm hiểu ra điều gì đó.

Mãi đang suy nghĩ thì Thái Sơn Hào bị họ dẫn đi, Thái phu nhân suy sụp ngã ngụy xuống đất.

Thư kí sốt sắng dìu bà lên ghế còn không ngừng an ủi: "Phu nhân đừng quá lo lắng, chắc là ông chủ sẽ không sao đâu."
"Ông ấy đối với cô bỉ ổi như vậy cô không trách sao?"
"Có chứ, chỉ là chuyện nào ra chuyện đó.

Dù gì vẫn may mắn chưa xảy ra chuyện gì cả."
"Cô là người tốt, trước khi công ty phá sản cô có thể đến chỗ khác làm việc."
Thư kí cười khẽ: "Phu nhân không cần nghĩ cho một cô thư kí nhỏ như tôi đâu, tôi biết nên phải làm gì tiếp theo mà."
Thái phu nhân cứ nghĩ rằng cô gái trước mặt này là người tốt.

Tiếc nỗi đó là một điều sai, người tố cáo với phía cảnh sát không ai khác chính là cô ta, cũng chỉ vì một lý do mà thôi.

Sau khi đã xong chuyện cô ta sẽ rời khỏi nơi quái quỷ này..


Bình luận

Truyện đang đọc