XUYÊN KHÔNG CẢ ĐỜI CƯNG SỦNG CỰC PHẨM PHU NHÂN


"Em...!em..."
Trước mặt thầy giáo và mọi người ở trường Đinh Mẫn Nhu luôn tỏ ra là một người hiểu chuyện, nhưng lần này cô ta trong mắt thầy giáo chắc là xấu xa lắm.
"Đừng nói gì cả, chính thầy còn không ngờ em ngang ngược đến thế, bản thân rõ là sai mà đường đường chính chính la hét, người ta nhìn vào còn tưởng thầy mới là người độc ác."
"Không phải như thầy nghĩ đâu, là do vừa rồi em có hơi nóng nảy nên mới vậy, em thành thật xin lỗi thầy."
Đinh Mẫn Nhu cúi đầu bày tỏ nỗi niềm của mình.

Thầy giáo cũng không muốn làm lớn chuyện này nên chấp nhận lời xin lỗi của Đinh Mẫn Nhu, còn bồi thêm mấy lời dạy dỗ: "Em nên biết đã ra xã hội thì nên tôn trọng người khác, đừng nghĩ nhà mình nhiều tiền thì muốn làm gì thì làm."
Đinh Mẫn Nhu ngoài mặt răm rắp nghe theo nhưng thực chất cô ta chẳng để tâm đến mấy lời vô bổ này.

Từ trước đến giờ cô ta sống hống hách, ngang tàn, vì sao? Vì được ba mẹ nuôi chở che, một tay chống trời, căn bản không xem ai ra gì.
Nói thì cũng nói xong, Lại Hữu Hưng lên xe rời đi, Đinh Mẫn Nhu đứng đó ngoái đầu nhìn theo ngoái lỗ tai, buông lời cảm thán: "Đúng là giáo viên, nói chuyện dài dòng."
Về đến nhà Đinh Mẫn Nhu đi vào trong với vẻ mặt khó coi vô cùng, cứ như ai ăn hết của của cô ta vậy: "Các người chia nhau ra lên dọn dẹp lại phòng để cậu chủ về ở."
Người làm nghe theo răm rắp, rồi bắt đầu chia nhau ra làm từng việc.


Đinh Mẫn Nhu đi lên xem tiến độ ra sao, đột nhiên đầu nhảy số khi nhìn thấy điều gì đó.
Lần này để tôi xem thử cô có thể giữ được đứa bé hay không!
Ý nghĩ đầy rẫy sự độc ác của Đinh Mẫn Nhu chợt hiện ra, không ai biết chỉ mình cô ta biết nên làm gì.
Chiều ngày hôm đó Lữ Thiết Nhan sắp xếp chuyện ở nhà mới cùng Đinh Thiên Ân đến Đinh gia, có thể nói nhà riêng cô đã giao lại cho Tiểu Phỉ, ban đầu hay tin cô có thai chính Tiểu Phỉ cũng lấy làm ngạc nhiên, kèm theo đó là lời chúc tốt đẹp dành cho cả cô và đứa bé trong bụng.

Đối với cô Tiểu Phỉ giống như người thân ruột thịt với mình, thậm chí từ lâu cô đã xem cậu ấy như một đứa em trai, hết lòng nâng đỡ.
"Đến rồi, đến rồi!"
Mẹ Đinh rất hào hứng phấn khởi khi nhìn thấy bóng dáng của Lữ Thiết Nhan từ ngoài đi vào.

Vẫn như cũ, cô chào hỏi ba mẹ anh xong thì mẹ anh liền dẫn cô lên phòng, căn bản bỏ con trai của mình sang một xó.

Đinh Thiên Ân cảm thấy hiu hắt lắm, trớ trêu khi bản thân lại bơ vơ trong chính ngôi nhà mà mình sống từ bé đến lớn.
"Con xem phòng đã được chưa? Có chỗ nào cần chỉnh sửa không mẹ liền cho người sửa sang lại."
Lữ Thiết Nhan bất lực mỉm cười với bà, căn phòng xa hoa, lộng lẫy tựa như phòng dành cho người người quý tộc mà bà còn hỏi cô cần chỉnh sửa gì không, điều này căn bản là không cần thiết.

Bởi căn phòng trên cả tuyệt vời, đẹp vô cùng: "Không cần đâu ạ, như vậy là ổn thỏa rồi mẹ."
"À trái cây mua cho con rồi, không biết con thích ăn chua hay ngọt nên mẹ mua hết, chu ngọt đều có đủ."
Lữ Thiết Nhan thấy được sự cưng chiều trong mắt bà, dường như căn nhà này ấm áp hơn cô nghĩ.

Cô không phải lo về việc có được yêu thương hay không nữa rồi.
"Thiên Ân, Thiên Ân!!!"
"Con đây mẹ."
Đinh Thiên Ân bất thình lình xuất hiện, vừa rồi anh mới nói chuyện với ba xong, đúng lúc đang đi lên lại nghe tiếng mẹ gọi vọng ra.
"Con xuống dưới bếp lấy trái cây đã gọt sẵn đem lên giúp mẹ."
Ơ...!anh vừa mới đi lên.

"Mẹ gọi người làm lấy dùm con đi, con vừa lên xong mẹ lại bảo đi xuống."
Mẹ Đinh mặt nhăn mày nhó: "Con có đi không?"
Thấy mẹ sắp chửi mình Đinh Thiên Ân nào dám không nghe, tiếng thở dài vang bên tai: "Con biết rồi."
Lữ Thiết Nhan cảm thấy hình như anh trong mắt mẹ và ba cứ như người xa lạ ấy.

Từ bệnh viện cho đến khi về nhà đều thấy bị bức ép hệt mẹ ghẻ con chồng.
"Trái cây đây."
Đinh Thiên Ân chạy lên chạy xuống, lên đến phòng thì đầu đã đổ đầy mồ hôi.

Phải công nhận dĩa trái cây vẫn còn nguyên vẹn như cũ, không hề rơi mất miếng nào.
Lữ Thiết Nhan thấy xót mới đưa tay lau mồ hôi giúp anh, còn đưa cho anh một miếng táo, chợt mẹ Đinh ngồi bên cạnh ngăn lại, hời hợt nói: "Cái này mẹ để dành cho con ăn, thằng Ân nó không được phép ăn."
Đinh Thiên Ân giậm chân, tỏ ra bất bình: "Mẹ, mẹ là mẹ ruột của con thật sao?"
Thấy thái độ không cam tâm của con trai nhưng mẹ Đinh vẫn mặc kệ không để tâm, lấy trái cây đút cho con dâu ăn.

Lữ Thiết Nhan bất đắt dĩ nhìn anh mà khì cười chứ cũng không biết làm gì.
Mãi cho đến khi mẹ Đinh xuống dưới tự tay nấu ăn cho cô thì Đinh Thiên Ân mới có cơ hội được gần gũi với vợ mình.


Anh xà ngay vào lòng cô tựa như một chú mèo con ngoan ngoãn: "Haizz...!cảm giác thật ấm áp làm sao!"
"Có mệt không?"
Thấy mình anh mồ hôi mồ kê đến ướt áo cô cảm thấy xót.

Đinh Thiên Ân thì khác, anh được dựa vào nơi đẫy đà, đồng thời cũng là nơi mà anh thích nhất mọi mệt mỏi gần như tan biến: "Anh không sao, vẫn khỏe như vâm vậy đó."
Lữ Thiết Nhan mỉm cười xoa đầu anh, hành động giống mẹ vỗ về con.

Đinh Thiên Ân khẽ đưa tay đặt lên cái bụng hơi nhô ra một chút của cô, trong lòng bất giác hạnh phúc cực độ: "Con ngoan nhớ là không được quấy phá mẹ đó, phải ngoan ngoãn mà lớn lên biết chưa?"
"Con không nghe thấy được đâu, nó còn nhỏ xíu thôi."
"Không cần biết, nếu nó dám làm em mệt mỏi sau khi chào đời anh liền tét vào mông nó."
"Hung dữ như vậy đừng nói sao con không dám đến gần anh."
Đinh Thiên Ân lắc đầu ngón tay, thản nhiên nói: "Chỉ mong sao lúc anh mãnh liệt nhất, em gần vẫn ở bên là được."
"Không biết xấu hổ.".


Bình luận

Truyện đang đọc