XUYÊN KHÔNG CHI ĐẶC CÔNG THIÊN KIM



“Đánh chết nữ nhân bại hoại đạo đức này đi, đúng là cái thứ không biết xấu hổ.”
“Loại nữ nhân đê tiện này đáng bị nhốt vào lồng heo thả trôi sông.”
Cả con đường cổ đại đông nghẹt người, ai nấy đều không khỏi phẫn nộ, bất bình.

Họ chỉ tay mắng chửi nữ nhân khốn khổ bị trói giữa đường, hơn nữa nhiều người còn cầm rau, trứng thối ném tới tấp vào người nữ nhân đó.
Nữ tử chật vật không chịu nổi, hơi thở yếu ớt.
“Được rồi, kéo về đi.” Quản gia nhíu mày, xoa mũi hét lớn một tiếng với hạ nhân rồi ngoảnh người rời đi với đầy vẻ khinh bỉ.
Bọn hạ nhân nghe vậy thì lập tức tiến lên nhấc cơ thể như sắp chết của Tô Tử Mạch lên một cách thô bạo, rồi kéo nàng về Tô gia với vẻ chán ghét.
Ngay khi vừa đến sân, tin tức đã nhanh chóng truyền đến chỗ Bát tiểu thư của Tô gia Tô Lăng Hy.


Ngay sau đó nàng ta vội vàng chạy thẳng về phía Tô Tử Mạch.
Bộp!
Tô Lăng Hy bước tới, hung hăng đá thẳng vào cơ thể mảnh mai của Tô Tử Mạch khiến nàng lăn hai vòng, sau đó nàng ta lại bồi thêm vài cú đá nữa.
"Cái thứ nữ nhân thối tha không biết xấu hổ nhà ngươi, đã có một vị hôn phu tốt như Thái tử điện hạ còn dám giở trò đồi bại với nam nhân khác.

Đúng là làm mất hết mặt mũi của Tô gia mà.

Thứ phế vật vô dụng, ngươi tưởng ngươi chết đi rồi là không sao à, ngươi có chết cũng không hết tội.

"
Tô Lăng Hy thô lỗ túm lấy tóc Tô Tử Mạch, nhìn khuôn mặt với vẻ đẹp khuynh nước khuynh thành kia tràn ngập sự ghen tị.
Sự ghen ghét, đố kỵ điên cuồng dâng lên khiến Tô Lăng Hy túm tóc Tô Tử Mạch lên rồi đập đầu nàng xuống đất.
“Bộp bộp bộp!” Hết lần này đến lần khác.
Không bao lâu sau, toàn bộ khuôn mặt của Tô Tử Mạch đã đẫm đầy máu, mái tóc đen của nàng cũng rối bù.

Đôi gò má đầy vết máu tươi khiến nàng trông vô cùng nhếch nhác.
Dường như lửa giận trong lòng Tô Lăng Hy vẫn chưa nguôi, nàng ta nhìn khắp xung quanh nhưng không tìm thấy thứ gì thích hợp.

Vì vậy nàng ta trực tiếp lấy cây roi thường dùng từ trong không gian ra.


Nhìn Tô Tử Mạch bằng ánh mắt dữ tợn.
“Tất cả đều là do tiện nhân nhà ngươi, tại ngươi mà cả Tô gia chúng ta phải hổ thẹn.

Tại ngươi mà nữ nhân trong nhà không thể gả đi.

Ta đánh chết ngươi coi như thay trời hành đạo!” Tô Lăng Hy vừa nói vừa vung roi trong tay.

Hết roi này đến roi khác, mỗi roi quất ra đều dùng hết sức lực của mình.
“Hừ, ta cũng muốn xem xem, rốt cuộc cái tên nam nhân ngươi đã tình tứ là loại khốn kiếp nào.” Sau khi quất được hơn chục roi, nàng ta đi đến bên cạnh Tô Tử Mạch rồi duỗi chân đá vào bụng nàng, cú đá sau mạnh hơn cú đá trước.
Cuối cùng, Tô Tử Mạch không thể động đậy được nữa.
Tô Lăng Hy bật cười.
Không ai trong số những hạ nhân đứng bên cạnh thương xót cho sự ra đi của Tô Tử Mạch.

Mà ngược lại, bọn họ còn hùa theo Tô Lăng Hy buông lời chửi rủa.
“Đúng đó, đúng đó, Bát tiểu thư nói rất đúng.

Cái thứ sao chổi này khắc chết phụ mẫu của mình còn chưa đủ.


Bây giờ lại còn đi vụиɠ ŧяộʍ với người ta nữa chứ.

Đúng là hèn hạ! Ả ta chết là đáng đời, chết đi càng tốt!”
Tuy nhiên…
Chỉ vỏn vọn một giây sau, Tô Tử Mạch - người đang nhắm nghiền mắt lại đột nhiên mở mắt, lật người đứng dậy!
Trong đôi mắt Tô Tử Mạch toát lên vẻ lạnh lùng khiến người ta phải khiếp sợ, không còn là kẻ hèn nhát, bất tài nữa.
Đường đường là U Ảnh số một ở thế kỷ hai mươi mốt, vậy mà giờ lại trở thành Tô Tử Mạch - người được mệnh danh là Cửu tiểu thư vô dụng của Tô Gia.
Phụ thân là vị tướng quân bất khả chiến bại, nhưng giờ đã chết.
Mẫu thân là đại tiểu thư của Vân gia, một đệ nhất thế gia vọng tộc trong thành Tứ Tượng, nhưng tiếc thay nay bà cũng chẳng còn.
Cũng chính vì thế mà giờ đây Tô gia chỉ còn hư danh.

Đại bá Tô Khang Thành đưa một đám gia quyến bá chiếm Tô phủ.

Nàng và con gái của đại bá là Tô Vô Sương đều là đích nữ, nhưng đãi ngộ hằng ngày của hai người lại hoàn toàn khác biệt.
Ngay cả một Bát tiểu thư, chỉ là con thứ của đại bá cũng dám trèo lên đầu lên cổ nàng tùy ý làm bậy!.


Bình luận

Truyện đang đọc