XUYÊN KHÔNG CHI ĐẶC CÔNG THIÊN KIM



Giọng điệu của Dạ Ly Thần rất tự mãn như thể đang khoe khoang với Tô Tử Mạch.
Tô Tử Mạch mặc dù không quen với bộ dạng này của Dạ Ly Thần nhưng biết vừa rồi Dạ Ly Thần đã thực sự giúp mình một đại ân nên chỉ có thể tạm bợ nói: “Xem như ngài lợi hại được chưa?”
"Chỉ như vậy thôi sao? Đây là ân nhân cứu mạng, nàng tính báo đáp bản tôn thế nào?
Nhận được lời khen của Tô Tử Mạch thì Dạ Ly Thần được nước làm tới.
Tô Tử Mạch nghe vậy vẻ mặt không kiên nhẫn nói: “Cho dù vừa rồi ngài không ở đây thì ta vẫn có cách trốn thoát.

Hơn nữa ngài đường đường là Đế Tôn, chuyện nhỏ như vậy cũng bắt phải báo đáp thì thật làm cho người khác xem thường không phải sao? Nếu ta là ngài làm xong sẽ phất áo rời đi, không nhận công lao và che giấu danh tính.


Sẽ không ở lại đây tính toán so đo với một nữ nhân.”
Dạ Ly Thần nghe Tô Tử Mạch nói vậy thì không khỏi sửng sốt, sau đó biểu tình có chút xấu hổ.
Đã giúp Tô Tử Mạch nhiều như vậy, làm sao lại bị Tô Tử Mạch nói như thế.

Còn giống như là chính mình sai?
Nhưng lời này của Tô Tử Mạch nghe có vẻ rất hợp lý.

Dạ Ly Thần nhất thời không biết phản bác như nào.
Một lúc lâu sau Dạ Ly Thần mới cười khổ nói: “Bỏ đi bỏ đi! Bản tôn cũng không tính toán với nàng nữa.

Thời gian cũng không còn sớm.

Có duyên ngày khác bản tôn và nàng sẽ gặp lại!”
Dạ Ly Thần nói xong thì lập tức biến mất.


Tô Tử Mạch nhìn căn phòng trống rỗng đồng thời thở phào nhẹ nhõm, nhưng rồi trong lòng lại thoáng có cảm giác mất mát.
Tô Tử Mạch có cảm giác kỳ lạ đối với Dạ Ly Thần.

Lúc đầu Tô Tử Mạch cảm thấy Dạ Ly Thần vô cùng tự luyến và kiêu ngạo, nhưng qua khoảng thời gian ở chung thì nàng lại cảm thấy con người Dạ Ly Thần quả thực không tồi.
Nhưng Tô Tử Mạch không nghĩ nhiều, bởi vì khoảng cách giữa nàng và Dạ Ly Thần quá lớn.
Điều quan trọng nhất đối với Tô Tử Mạch là nhanh chóng sở hữu thực lực và địa vị ở thế giới này.

Trước tiên là đứng vững ở Tô gia rồi tính tiếp.
Nghĩ tới đây Tô Tử Mạch tràn đầy động lực, lập tức bắt đầu ngồi tu luyện ở trong phòng.
Mà người nhà Tô gia lúc này lại lâm vào tình trạng lo lắng.

Sau buổi sáng hôm đó, người nhà Tô gia cũng không dám lại gần phòng của Tô Tử Mạch.
Đồng thời người Tô gia cũng bắt đầu suy đoán mối quan hệ giữa Tô Tử Mạch và Dạ Ly Thần.
Dạ Ly Thần chạy đến phòng của Tô Tử Mạch để qua đêm, mối quan hệ giữa hai người họ xem ra rất không bình thường.
Cho đến chập tối, lúc mặt trời gần xuống núi thì Tô Khang Thành mới có can đảm đến phòng của Tô Tử Mạch.

“Đế Tôn đại nhân! Ngài còn ở đó không?”
Tô Khang Thành cúi người trước phòng Tô Tử Mạch thăm dò hỏi một tiếng, qua một lúc thì cửa phòng mở ra, Tô Tử Mạch bước ra ngoài.
"Đại bá người làm gì ở đây?
Nhìn thấy Tô Tử Mạch bước ra thì Tô Khang Thành vô thức nhìn về phía sau lưng Tô Tử Mạch.

Nhìn thấy Dạ Ly Thần không còn ở đây thì trong lòng Tô Khang Thành nhẹ nhõm một nửa.
Hắng giọng xong thì lúc này Tô Khang Thành mới khôi phục vài phần uy lực nói: “Tử Mạch à, Đế Tôn đại nhân đi rồi sao?”
Bởi vì Dạ Ly Thần mà thái độ của Tô Khang Thành đối với Tô Tử Mạch cũng tốt lên rất nhiều.

Ông ta không dám gọi Tô Tử Mạch là tiện nhân như trước đây.
Tô Tử Mạch cũng nhận thấy sự thay đổi của Tô Khang Thành, cười lạnh nói: “Hắn đã đi rồi.”
Nghe thấy lời này Tô Khang Thành mới hoàn toàn yên tâm, đồng thời hỏi Tô Tử Mạch: “Tử Mạch, con và Dạ Ly Thần có quan hệ gì? Ta thấy bộ dáng của con và Đế Tôn đại nhân rất thân mật.”.


Bình luận

Truyện đang đọc