XUYÊN KHÔNG THÀNH NỮ PHỤ: TÌM CÁCH ĐỂ SỐNG

Một buổi sáng với lễ nghi đi qua. Vốn nghĩ bản thân sẽ trầy da tróc vảy với vị chuyên gia này. Nhưng Hiểu Linh không ngờ những lễ nghi kia phần lớn cô đã được dạy dỗ từ nhỏ, chỉ có chút hoa mỹ hơn. Và văn hoá sử dụng dao nĩa thì cô cũng phải học từ đầu. Cũng có thể do Hiểu Linh lễ nghi không quá tệ nên Cố gia không hề có ai thắc mắc một người hôn mê 1 năm trời tỉnh dậy lại có thể biến thành một con người hoàn toàn khác.

Lăng Hạo Ninh suốt thời gian cô học tập đều ở bên cạnh xem. Nhiều khi hắn thật sự muốn phun tào. Có những lễ nghi khoa trương khiến động tác của người học trông vô cùng giả. Như cách cầm ly bằng hai ngón cái và trỏ, các ngón tay khác phải có độ cong như thế nào cho đẹp mắt. Thảo nào những lần tham dự tiệc rượu, hắn luôn cảm thấy có gì đó rất mất tự nhiên khiến hắn không thoải mái. Nhưng xét kỹ lại không có thứ gì sai cả. Lại nhìn qua những động tác của Hiểu Linh. Mọi thứ không hề thất lễ lại vô cùng đơn giản, không khoa trương như chính tính cách của cô ấy.

Chiều tới, Hạo Ninh không khác gì chú chó nhỏ luôn theo sau Hiểu Linh chỉ vì để chắc chắn cô sẽ nấu cơm cho hắn. Ban sáng cô đã nhờ Trần thím đi chợ mua thêm chút đồ để chiều nấu. Tối nay, Hiểu Linh tính làm nem rán ăn cùng rau sống, canh xương nấu dưa chua, sườn xào chua ngọt thêm đĩa đậu xốt cà chua. Cô có chút lo lắng lượng không đủ cho hai nam nhân kia ăn. Cảm thấy có chút ít thịt nên quyết định luộc thêm đĩa gà. Vì hôm nay cô vào bếp nên Trần thím sang phòng bếp phụ nấu ăn cho mấy người giúp việc là được.

Đến phiền vì Hạo Ninh cứ quanh quẩn bên cạnh, Hiểu Linh lấy mớ rau thơm các loại đưa cho anh, phân phó:

- Anh ra ngoài kia nhặt rau cho em đi. Lát ăn cùng nem.

Hạo Ninh đón lấy rau thơm ngồi luôn trong bếp nhặt. Cái bộ dáng nam nhân cao ngất ngồi chăm chú nhặt từng cọng rau thơm bé xíu trông đáng yêu lạ. Vừa làm, hắn chốc chốc lại ngó nhìn Hiểu Linh. Tư thái lười biếng của cô ấy dường như biến đi đâu mất. Thay vào đó là những động tác nối liền nhau vô cùng lưu loát. Bóng dáng thon gầy ấy đeo chiếc tạp dề bận bịu trong bếp khiến Hạo Ninh chỉ có thể ngẩn ngơ nhìn, trong lòng lại tràn lan ấm áp mọc rễ. Khung cảnh này dù nhìn ngắm trăm ngàn lần hắn cũng không biết chán, chỉ có thể càng ngày càng yêu thích. Hạo Ninh đột nhiên nhớ ra, hắn len lén cầm điện thoại, đặt ở một góc độ tốt nhất để thu lại hết khoảnh khắc này.

Hiểu Linh bận bịu vòng quanh, đặt gà làm sẵn sạch sẽ vào nồi luộc, sau đó làm nhân cuốn nem xong để gia vị cho ngấm liền quay sang xào xương và đổ chút nước vào hầm trước, một lát gà được thì sẽ dùng nước đó nấu canh. Hai nồi nấu vừa bắc lên, Hiểu Linh đang định gói nem thì một cái đầu to đùng đặt lên vai cô, Hạo Ninh hỏi:

- Em đang làm món gì vậy? Dạy anh cuốn đi, anh giúp em.

Hiểu Linh né người tránh khỏi cái đầu kia, lưỡng lự một chút rồi cũng quay sang nói:

- Em đang gói nem để rán. Rau anh nhặt xong chưa?

Hạo Ninh gật đầu:

- Xong rồi, nên mới hỏi em đây. Nhìn em bận rộn quá. Anh mong sau này lúc nào cũng có thể phụ em thế này.

Hiểu Linh lờ đi lời nói của hắn mà quay sang vừa làm vừa hướng dẫn:

- Anh vuốt chút nước vào vỏ bánh cho mềm, trải ra. Cho một thìa đầy nhân, dàn thành hàng chừng 10cm rồi cuốn lại. Cuốn chặt tay một chút.

Hạo Ninh vui vẻ đứng bên làm theo hướng dẫn của cô. Chốc lát lại hỏi như vậy ổn không. Hiểu Linh rất kiên nhẫn chỉ cho hắn. Mà không biết người nào đó đang cười trộm. Hắc hắc... trù nghệ là một trong 18 ban võ nghệ để lấy lòng người được không. Làm sao mà Hạo Ninh hắn không biết chứ.


Nhìn mấy cái bánh sau này Hạo Ninh cuốn rất đẹp, Hiểu Linh chân thành khen:

- Anh khéo tay thật đấy. Người thông minh học gì cũng nhanh.

Hạo Ninh cười cười xấu hổ:

- Là do em chỉ dẫn chi tiết đâu.

Thấy hắn gói đẹp, Hiểu Linh cũng buông tay chuyển sang việc khác. Hạo Ninh đứng ngay cạnh bếp gói nên cả hai song song làm việc, nhìn từ ngoài vào thật đúng chuẩn tuấn nam mỹ nữ, cảnh đẹp ý vui a.

Gà luộc vừa được, Hiểu Linh liền nhấc ra rồi đổ nước luộc, thêm dưa chua vào nồi nấu canh. Bếp kia trống liền đặt chảo lên rán đậu phụ cho món sốt cà chua.

Một lát rán đậu xong liền có thể trực tiếp rán nem rồi.

Loay hoay mất hơn 2 tiếng, mấy món ăn cũng vừa xong. Hiểu Linh lúc này đã sai phái Hạo Ninh làm việc quen tay. Thừa Minh vừa trở về liền nhìn thấy Hiểu Linh xếp đồ ăn ra, phân phó Hạo Ninh:

- Anh xem xếp bát đũa ra đi. Cơm xong rồi. Chờ lát nữa là ăn thôi. Còn sớm.

Nhìn cái không gian ấm áp kia làm Thừa Minh cay mắt. Đáng ghét. Khuôn miệng vẫn mỉm cười, hắn sải bước đi vào, lên tiếng:

- Vừa về đến đã thấy mùi thơm rồi, có vẻ em nấu khá thành công a...

Hiểu Linh nghe thấy tiếng Thừa Minh thì ngẩng đầu lên cười nói:

- Anh về rồi. Vừa lúc giờ cơm. Anh rửa tay đi rồi ra ăn.

Ách.. rõ ràng là một câu nói rất bình thường nhưng vào tai hai nam nhân thì dường như là hai thái cực khác nhau. Thừa Minh vui vẻ chừng nào thì Hạo Ninh chua lòm ghen tị chừng đó. Con người kia sẽ còn được thường xuyên nghe câu nói đó, còn hắn thì không. Bữa cơm này cô tự tay nấu cho hắn, người kia cũng có thể đường đường chính chính ăn đâu. Còn khi hắn rời đi, sẽ có bao nhiêu bữa cơm cô nấu cho riêng Cố Thừa Minh thì hắn lại không biết.


Tại Lăng gia, Phan Tuệ Tĩnh cầm thư mời của Du gia hỏi Lăng Ngạo Thiên:

- Anh Thiên, bên Du gia mời dự tiệc quyên góp từ thiện. Lăng gia vẫn là gửi đồ không đi như mọi khi sao?

Ngạo Thiên ngẫm nghĩ chút rồi nói:

- Năm nay em và mẹ tham gia đi. Tháng 9 nhà mình tổ chức tiệc thì từ giờ cũng nên đi lại tham gia rộng hơn một chút.

Tuệ Tĩnh gật gật đầu, đáp:

- Vậy để em bảo mẹ. Xem sắp xếp còn đi chọn lễ phục cho phù hợp.

******

Âu Dương Nhã Luân vừa kết thúc một shoot ảnh thì điện thoại của Âu Dương phu nhân gọi tới. Nhã Luân mỉm cười nhấn trả lời:

- Con nghe đây mẹ? Mẹ khỏe không?

Tiếng bà Âu Dương vọng ra:

- Mẹ khỏe. Vừa làm việc xong hả con, mệt không?

Nhã Luân cười:

- Con khỏe mẹ. Mẹ gọi con có việc gì không?

Bà Âu Dương đáp:


- Ừ có đây. Năm nay 30/4 con bận không? Bên Du gia làm tiệc từ thiện hàng năm. Nếu rảnh con đi dự đi. Năm nay mẹ vướng lịch quay nên không đi được.

Âu Dương Nhã Luân liếc nhìn sang trợ lý ý bảo check lịch cho anh. Cô trợ lý xem phần mềm một chút thì lắc đầu. Anh trả lời mẹ:

- Hôm đó con đi được. Mẹ cứ gửi thư mời qua cho con.

Bà Âu Dương vui vẻ nói chuyện với con trai một hồi rồi tắt máy. Tiệc từ thiện cũng tốt cho hình tượng của con trai bà a.

*****

Sáng chủ nhật, Thừa Minh nói có chút việc ra ngoài, đẩy lùi lịch đi thử lễ phục xuống buổi chiều. Nhưng thực ra là muốn né buổi sáng cuối cùng của Hạo Ninh ở đây. Tên đó nhất định sẽ mặt dày lấy đủ mọi lý do để theo cùng. Hắn làm sao có thể để bộ dáng xinh đẹp lộng lẫy của Hiểu Linh cho kẻ khác thấy đầu tiên ngoài hắn chứ.

Vì thế Hiểu Linh ở phòng lật giở lại tập hồ sơ xem xét. Và không gì ngạc nhiên khi gia thế của mấy nam chủ còn lại đều nằm trong tập hồ sơ này.

Âu Dương gia là gia đình truyền thống nghệ thuật. Cha Âu Dương Nhã Luân tên Âu Dương Minh- một đại họa sư kiêm dương cầm gia nổi danh khắp thế giới.  Mẹ là Ảnh hậu, siêu mẫu quốc tế Trịnh Bá Chi. Hai người này là những tượng đài lớn của giới nghệ thuật nên họ cực có tiếng nói trong ngành này. Cố gia thì cũng chẳng có gì giao thoa với bọn họ, nhưng tránh voi chẳng xấu mặt nào không phải sao. Hơn nữa Cố gia lại còn có một công ty giải trí truyền thông đâu.

Du gia lại là cả một gia tộc làm nghề y. Dòng chính họ Du đều theo y học cổ truyền, xuất thế cực nhiều lương y nổi tiếng. Nhưng Du Bá Kỳ- cha ruột của Du Nhiên, nhị thiếu của Du gia thì ly kinh phản đạo, không theo con đường y học mà chuyển sang kinh doanh vật tư y tế Tây Y. Không ngờ ông ấy thật sự có tài kinh doanh. Hơn ba chục năm đã gây dựng cả một đế chế y dược trải rộng cả nước, đầu tư vào không ít bệnh viện. Du Nhiên là con thứ 2 trong nhà, lại có tư chất học y. Hắn học cả đông tây y nên vừa cực giỏi trong tây y lại có một tay châm cứu bấm huyệt xuất thần nhập hóa.

Hai gia tộc Âu Dương, Du đối với Cố gia là ngang tầm. Chỉ cần không ảnh hưởng toàn cục thì không đắc tội là được. Riêng Tần gia và Lăng gia thì bất cứ gia tộc nào cũng muốn giao hảo.

Lăng gia là quân nhân, nhân mạch rộng khắp, thậm chí còn nắm không ít bí mật quân sự. Những khí tài, quân nhu sản xuất trong nước theo lời đồn đại thì Lăng gia cũng có phần. Dòng chính của Lăng gia từ đời Lăng lão: Lăng Ái Quốc tới con trai cả Lăng Quân Chính và cả ba đứa cháu trai Ngạo Thiên, Ngạo Quân, Ngạo Đình năm người đều hàm tướng. Quốc gia này nhà nào lừng lẫy được như Lăng gia. Làm gì mà các gia tộc khác lại không muốn làm thân.

Còn Tần gia, gia tộc bí ẩn nhất đất nước này. Theo lời đồn đại, Tần gia tồn tại từ ngày lập nước. Qua hàng nghìn năm thăng trầm thịnh suy vẫn luôn thủ hộ long mạch, phong thủy của đất nước. Tần gia luôn là người cố vấn cho các nhà cầm quyền về những vấn đề tâm linh phong thủy. Những người trẻ tuổi của gia tộc thì xử lý những chuyện huyền học trong xã hội: bắt ma, diệt quỷ, giải bùa, phá ngải. Vừa là tích đức vừa là luyện pháp. Một gia tộc huyền bí như vậy, quyền lực như vậy sao có thể không gây tò mò được chứ.

Hiểu Linh nghiên cứu mấy khuôn mặt trong hồ sơ nhưng không tài nào nhập tâm mà nhớ được. Cái tính xấu hay quên mặt người cùng quên đường vẫn không buông tha cô a...

Nhìn Hiểu Linh nhíu chặt lông mày, Hạo Ninh liền vươn tay vuốt nhẹ trán cô, dịu dàng nói:

- Không nhớ được thì đừng ép mình nhớ. Với tính tình và cách cư xử đúng mực của em thì cũng chẳng phải lo em đắc tội ai đó.

Thấy Hạo Ninh, Hiểu Linh cũng đặt hồ sơ sang một bên. Tò mò tìm hiểu chút về mấy gia tộc nam chính là được. Nói tàn nhẫn ra thì tháng 10 này nếu không có gì thay đổi Cố Bỉnh Phát hết vai, Cố gia này do Thừa Minh xử lý. Nam chủ a, còn sợ ai chứ. Còn cô cũng lười, ướp muối là được. Cô hỏi thăm:


- Đồ đạc anh dọn xong chưa, coi chừng để quên gì đó.

Hạo Ninh cười đùa:

- Anh quên đồ thì trở lại lấy không được sao?

Hiểu Linh nhàn nhạt đáp:

-  Sẽ phiền phức, tốn thời gian, không cần thiết.

Hạo Ninh ngồi chống cằm chăm chăm nhìn cô cười:

- Anh xếp đồ xong hết rồi. Nhưng vẫn thiếu một thứ tìm mãi không ra. Nếu em biết chỗ nào chỉ anh được không?

Hiểu Linh cũng hỏi lại:

- Anh thiếu thứ gì? Quan trọng sao.

Hạo Ninh đột nhiên nghiêm túc triền miên nhìn cô. Tay hắn cầm lấy tay cô đặt lên ngực trái của mình, nói:

- Tâm anh bị mất ở đây rồi. Em.. tìm thấy nó thì giữ lại được không??

Hiểu Linh trấn động. Lăng Hạo Ninh tỏ tình với cô sao. Không nên như vậy đâu. Cô ngây người vài giây liền rút tay lại, lạnh nhạt nhìn thẳng vào mắt Hạo Ninh đáp:

- Không tốt. Anh nên tìm kỹ rồi cầm lại đi. Em không giữ đồ của người khác.

Thái độ lạnh nhạt của Hiểu Linh làm Hạo Ninh có chút thất vọng. Cách mạng chưa thành công, đồng chí cần cố gắng nhiều hơn. Hắn đột nhiên cười khúc khích, nói:

- Đùa em chút thôi à. Cũng chẳng còn mấy dịp.

Nhìn Hạo Ninh lại tưng tửng như mọi khi làm Hiểu Linh chẳng còn muốn nói gì thêm lừ mắt nhìn hắn. Con người này trêu cô trêu đến nghiện rồi phải không.

( Ấn dấu sao để ủng hộ tg ra chap mới nhé )


Bình luận

Truyện đang đọc