XUYÊN KHÔNG THÀNH NỮ PHỤ: TÌM CÁCH ĐỂ SỐNG

Hiểu Linh khựng xe lại trước cái kéo của Châu Thần Vũ. Thở dài một hơi, cô hỏi:

- Rốt cuộc là có chuyện gì với cậu? Cậu giữ tôi lại làm gì?

Châu Thần Vũ giật mình buông tay luống cuống giải thích vì sợ cô nghĩ mình có ý xấu:

- Thật xin lỗi. Tôi không hề có ác ý. Thật đấy. Tôi chỉ muốn nói chuyện với cô một chút.

Hiểu Linh nhìn bộ dạng của Châu Thần Vũ không có ý gây hấn như hai lần trước thì cũng có thêm chút kiên nhẫn để xem nhóc này nói gì... Ân.. tại sao gọi là nhóc ư. Châu Thần Vũ 18 tuổi. Cô 28 tuổi. Còn không là nhóc... Ờm.. cho dù thân thể này mới có 20 đi chăng nữa.

- Tốt. Tôi nghe cậu nói đây.

Châu Thần Vũ lại ngạc nhiên nhìn Hiểu Linh có chút không chắc hỏi:

- Cố tiểu thư, cô không tức giận với tôi sao? Tôi đã.... thật xin lỗi.

Hiểu Linh lại thở dài lần hai, đáp:

- Châu Thần Vũ. Tôi nhận lời xin lỗi của cậu. Tôi không tức giận với cậu vì đó là cảm xúc không cần thiết đối với người ngoài. Cả hai lần trước, tôi đều nói xong rồi. Cũng không tính toán ôm tức giận vào người. Rất mệt mỏi. Còn giờ, cậu còn gì muốn nói với tôi nữa không?

Châu Thần Vũ trầm mặc vài giây, rồi nhìn thẳng Hiểu Linh, hỏi:

- Tôi... có thể nghe toàn bộ ca khúc ban nãy một lần nữa không??? Cô viết bài này rất hay.

Nhưng lần này lại tới Hiểu Linh đứng hình. Thôi xong. Cô quên mất ca khúc xe đạp này có lẽ chỉ ở thế giới cô mới có. Quá vui vẻ hưởng thụ gió trời làm cô lơ đãng mất rồi. Hiểu Linh giả bộ mình không hiểu ý Thần Vũ:

- Bài này đâu phải tôi sáng tác.... cậu chưa từng nghe qua nó sao... kỳ lạ nhỉ.... tôi luôn cảm giác bài này rất quen thuộc....

Rồi cô nhăn mày suy nghĩ để cố nhớ xem mình từng nghe nó ở đâu rồi.

Châu Thần Vũ lắc đầu đáp:

- Chắc chắn chưa từng có bài hát nào như vậy. Tôi nhớ giai điệu rất giỏi... những giai điệu ấn tượng tôi đều có thể nhớ rõ tới ít nhất 60% dù chỉ mới nghe qua một lần.

Hiểu Linh lòng trầm xuống.... thôi xong tập 2... Châu Thần Vũ đã nói vậy thì 99% bài hát này chưa từng tồn tại. Nhưng cô cũng vô cùng ngạc nhiên về khả năng cảm nhạc của cậu ta nên tò mò hỏi:

- Cậu nhớ được giai điệu đoạn bài ban nãy rồi???? Hát một chút tôi nghe được không?

Châu Thần Vũ có chút ngượng ngùng, vò vò mái tóc đáp:

- Tôi... chỉ nhớ được một phần giai điệu. Lời... tôi chưa kịp nhớ hết. Tôi ngâm nga một chút, được chứ?


Hiểu Linh gật gật đầu:

- Ân. Cậu thử đi.

Châu Thần Vũ ngẫm lại một chút giai điệu rồi bắt đầu. Hiểu Linh thật không ngờ, giai điệu gần như đúng toàn bộ. Bài hát này với cô rất quen thuộc nên không có chuyện cô nhớ nhầm được. Đột nhiên giai điệu ngừng lại, Hiểu Linh buột miệng hỏi:

- Sao lại dừng rồi?

Thần Vũ mím môi, nói:

- Ban nãy cô mới chỉ hát tới đoạn đó thì dừng.

Hiểu Linh mới nhớ ra... Hồi nãy tới điệp khúc cao quá, cô lên không nổi nên dừng lại, tính kiếm một tông thấp hơn chút để hát thì Thần Vũ lao ra. Cô một lần nữa hỏi lại:

- Thật sự cậu chưa từng nghe thấy bài này ở đâu sao?

Thần Vũ lắc đầu, rồi ngập ngừng hỏi:

-Tôi... có thể hát bài này sao?? Tôi... cảm thấy ... đoạn nốt cao kia tôi có thể xử lý được.

Hiểu Linh trầm mặc. Một bài hát hay, cô cũng muốn chia sẻ cho mọi người được nghe nó. Nhưng cô không muốn lừa đời lấy tiếng, cũng không muốn vì chuyện đó mà có thể mang rắc rối đến cho bản thân. Cô tới nơi này, không có nghĩa là sẽ không có những người khác có thể tới. Cô nên làm thế nào cho tốt.

Châu Thần Vũ thật thất vọng khi thấy Hiểu Linh vẫn cứ im lặng như vậy. Hắn thật sự yêu thích ca khúc đó.

Nhìn cái tâm trạng sa xút của Châu Thần Vũ, Hiểu Linh có chút không đành lòng. Trong nguyên văn, Châu Thần Vũ là thiên tài âm nhạc, yêu âm nhạc từ tận đáy lòng. Cho dù tính cách nhiều khi không thể ưa nổi. Nhưng đam mê âm nhạc của cậu ta rất đáng được trân trọng. Hiểu Linh nghiêm túc nói:

- Từ khi tỉnh lại, đôi khi có những giai điệu tôi cảm thấy rất quen thuộc xuất hiện trong đầu... tôi không biết tác giả của chúng là ai, nên tôi cũng không có quyền cho phép cậu hát chúng. Tôi xin lỗi. Nhưng là Châu Thân Vũ, chỉ cần cậu hứa với tôi một chuyện, những giai điệu tôi nhớ ra đều có thể chia sẻ cho cậu. Biết đâu từ đó cậu có cảm hứng sáng tác những ca khúc mới. Như vậy có được không? Cậu hứa được không?

Ánh mắt Châu Thần Vũ lập tức rực sáng:

- Chuyện gì cũng được. Bất cứ chuyện gì tôi đều hứa với chị.

Ân.. đứa nhỏ này gọi chị luôn rồi. Hiểu Linh từ tốn:

- Chỉ cần cậu hứa với tôi tuyệt đối bảo mật, không nói cho bất kỳ ai, kể cả người thân cận nhất về nguồn gốc cảm hứng của cậu là từ tôi.

Châu Thần Vũ sửng sốt, lập tức phản đối:

- Sao tôi có thể làm như vậy. Đó là công sức của chị.

Hiểu Linh kiên trì nói tiếp:


- Tôi cũng không thể nhớ nổi tại sao tôi lại cảm thấy quen thuộc với những giai điệu ấy. Nhưng bản thân tôi chắc chắn không phải là người sáng tác. Đến một khuôn nhạc như thế nào tôi còn không đọc được. Nếu cậu muốn sử dụng chúng làm cảm hứng, thì nhất thiết không được lộ thông tin liên quan tới tôi. Chỉ vậy thôi.

Châu Thần Vũ tâm lý giãy dụa một hồi rồi quyết định:

- Tôi sẽ không để lộ thông tin về chị. Nhưng nếu như vậy tiền thu được từ những bài đó sau này tôi sẽ chia một phần cho chị. Chị không được phép từ chối.

Hiểu Linh ngẩn người chút rồi gật đầu:

- Được rồi. Chuyện sau này, sau này tính.

Châu Thần Vũ ương bướng, không chịu:

- Không được. Tôi đã hứa rồi. Chị cũng phải hứa sẽ nhận tiền sau này. Nếu không tôi sẽ ăn không ngon ngủ không yên.

Hiểu Linh dở khóc dở cười, đáp:

- Được rồi. Tôi hứa sẽ nhận tiền. Được chưa.

Lúc này Châu Thần Vũ mới hài lòng gật đầu:

- Ân... Bây giờ chị hát lại được không?

Hiểu Linh hắng giọng, có chút xấu hổ khi đứng hát trước một thiên vương ca nhạc thật đúng như câu múa rìu qua mắt thợ, nói:

- Nói trước giai điệu này có đoạn cao, tôi không hát được sẽ phải xuống tone.. không cho phép cười.

Thấy Châu Thần Vũ gật đầu nghiêm túc xác nhận, Hiểu Linh mới hát hết bài ấy cũng trúc trắc mấy lần.

Thừa Minh nhịn lại nhịn, hắn biết Hiểu Linh không thích việc hắn bá đạo xen vào việc của cô. Nên chỉ trừ khi cô không giải quyết được hắn mới nên xuất hiện. Nhưng nhìn cảnh cô hát cho nam nhân khác khiến hắn ghen tỵ kinh khủng. Ngay khi bài hát kết thúc, cố gắng để cho động tác của mình không quá vội vàng, Thừa Minh lững thững đi tới, lớn tiếng nói:

- Rốt cuộc tìm được em rồi. Không ngờ thật sự là em hát đấy.

Cả Hiểu Linh và Châu Thần Vũ đều quay lại. Vừa nhìn thấy Thừa Minh, Hiểu Linh cười chào:

- Anh đi làm về rồi ư.

Thừa Minh cười:


- Ghen tỵ thật đấy. Anh còn chưa được em hát cho nghe bao giờ đâu. Vậy mà một người ngoài như Châu Thần Vũ lại được nghe rồi.

Hiểu Linh cười bất đắc dĩ:

- Rồi rồi.. lát hát cho anh nghe. được chưa.

Châu Thần Vũ nhìn thấy Cố Thừa Minh thì có chút cứng ngắc. Dù sao thì anh ta cũng là cấp trên của hắn hiện nay. Thần Vũ chào hỏi:

- Cố tổng.

Rồi ngay sau đó quay sang Hiểu Linh:

- Chị có thể cho tôi số điện thoại có zalo không? khi thu âm hoàn thành, tôi sẽ gửi chị nghe bài hát tôi lấy cảm hứng từ giai điệu này.

Hiểu Linh gật đầu rồi trao đổi thông tin liên lạc với Thần Vũ. Ngay sau đó, Thần Vũ chào hỏi rồi rời đi nhanh như thể có người đuổi theo hắn vậy. Nhưng Hiểu Linh lại chỉ cười, không thắc mắc... người đã đạt được thứ yêu thích... vội vã trở về nghiên cứu cũng không có gì là lạ.

Thừa Minh nhìn bóng Thần Vũ đi như ma đuổi thì có chút hài lòng. Sớm biết như vậy, hắn xuất hiện từ ban nãy thì có lẽ đuổi luôn được con người này đi rồi. Rồi... nên "tính sổ" với Hiểu Linh thôi:

- Nào... bài hát của anh đâu?

Hiểu Linh ngạc nhiên, hỏi lại:

- Anh thật sự muốn nghe?

Thừa Minh nghiêm túc đáp:

- Đương nhiên. Đó là phúc lợi của riêng anh... Anh mà ghen tỵ thì kết quả rất không tốt đâu.

Hiểu Linh phì cười trước thái độ của Thừa Minh... Bài hát a... Bài nào trêu anh ấy được nhỉ... Đột nhiên cô nhớ ra một đoạn nhạc, tủm tỉm cười nói:

- Bài này thì em không nhớ hết, chỉ nhớ một đoạn. Nhưng là chỉ có hát cho anh nghe là hợp lý nhất. Anh nghe không?

Thừa Minh gật đầu:

- Tốt.. chỉ cần em hát là được.

Hiểu Linh hắng giọng rồi hát, ánh mắt lấp lánh ý cười trêu chọc:

- Mây trời nhẹ bay bay........Ơ anh này nhìn hay hay........Sơ mi hồng người cao cao.....Tim em chợt đập xôn xao...Hà a a hà a a há...Người từ đâu ghé ngang nơi chốn đây?......Hà a a hà a a há...Để lòng em trót tương tư anh này..

Thừa Minh vừa lắng nghe rồi nhận ra thật tình cờ hắn cũng đang mặc một cái áo phông màu hồng rất nhạt.. cả không gian cùng tình huống dường như quá khớp với đoạn nhạc kia... rồi sau đó mới ngớ người khi biết Hiểu Linh lại trêu chọc anh. Nhưng lại không thể tức giận nổi mà chỉ thấy ngọt lịm đành phì cười cầm lấy tay lái chiếc xe đạp, nói:

- Thì cô nàng tương tư anh thì lên đây anh đèo. Theo anh về nhà.

Hiểu Linh vui vẻ ngồi ghế sau đáp:

- Ân... về thôi.


Mấy ngày mùa hè bình yên trôi qua. Ban ngày, Hiểu Linh tập xe đạp rồi đi xe máy, xúc tiến làm hồ sơ thi bằng luôn trong nửa tháng này. Tối tối lại nhắn tin trả lời một chút với Bác Minh, Du Nhiên và Hạo Ninh. Không hiểu sao mấy hôm nay ba người này rất hay hỏi thăm cô linh tinh rồi nhắn tin nói chuyện phiếm. Nhiều khi cô thật tò mò. Bọn họ không bận sao? hay không phải nhắn tin với Hàn Như Tuyết? Cô ấy đang gãy chân nằm nhà đó, rất rảnh. Thỉnh thoảng Châu Thần Vũ cũng nhắn tin cho cô về mấy đoạn nhạc. Thậm chí còn hát cho cô nghe vài giai điệu hắn vừa sáng tác. Có chút gì cũng hay làm nhàm với Hiểu Linh... 3/5 lần kể là bị ăn mắng cho cứng họng. Nhưng không hiểu sao Châu Thần Vũ càng nghe mắng càng hăng... Thường xuyên nhắn tin cho cô nói chuyện này nọ. Giống như thể ngoài đời không có ai mắng cho hắn tỉnh ra vậy.

Buổi chiều, Hiểu Linh đạp xe vài vòng trở về. Vừa vào nhà thì giật mình khi thấy Cố ba ngồi chờ ở phòng khách. Hiểu Linh có chút nhíu mày lại gần chào hỏi. Cố ba có căn biệt thự nghe đồn là siêu xa hoa và ông ta thường ở đó với những tình nhân trẻ của mình. Chỉ khi nào có việc "trong nhà" muốn phân phó, sai khiến huynh muội cô mới trở về mà thôi. 

- Con chào ba.

Cố Bỉnh Phát đang xem tin tức trên máy tính bảng, nghe tiếng chào của Hiểu Linh cũng không ngẩng lên, chỉ nói:

- Về rồi thì ngồi xuống đi. Chờ Thừa Minh về, ta có việc phân phó. Chắc nó cũng sắp về tới rồi đấy.

Hiểu Linh ân một tiếng đáp lại rồi hỏi giúp việc một ly sữa tươi không đường mát. Chừng 20 phút sau, Thừa Minh cũng trở lại. Nhìn thấy Hiểu Linh, hắn gật gật đầu chào hỏi, rồi quay sang Cố ba:

- Thưa ba, con đã về.

Lúc này Cố Bình Phát mới từ tốn thả cái máy tính bảng xuống bàn, ra hiệu cho Thừa Minh ngồi xuống rồi rút một tập tài liệu trong cặp ra đưa cho Thừa Minh.

Thừa Minh đón lấy bản kế hoạch Cố ba đưa, rồi ngồi chờ Cố ba nói chuyện:

- Đây là kế hoạch hợp tác sản xuất chương trình show du lịch truyền hình thực tế do Hoắc gia kết hợp với AT Ent và mời chào cả SP Ent tham dự. Với mục đích quảng bá du lịch trong nước. Cố thị cũng có vài khu resort du lịch nên ta đã thay SP Ent đồng ý tham dự. 

Cố Bỉnh Phát dừng lại một chút rồi quay sang Hiểu Linh, nói tiếp:

- Còn tại sao liên quan đến Hiểu Linh....

Cố Bỉnh Phát nhìn Hiểu Linh đầy tìm tòi rồi thỉnh thoảng nhìn qua Thừa Minh khiến tim hắn đập như sấm. Ông ấy định nói chuyện liên quan đến nhà Âu Dương với cô ấy ư?? Nhưng rồi như không có chuyện gì, Cố ba tiếp tục:

- Do lần đầu tiên mở show du lịch thực tế, lại là sự kết hợp của hai công ty giải trí nên số phát hành thứ nhất Hoắc gia đề nghị hai anh em nhà Âu Dương, Thừa Minh và Hiểu Linh cùng tham gia. Thêm mỗi công ty 1 cặp anh chị em nữa. Tạo thành 4 cặp gia đình đi du lịch cùng nhau. Trong cuộc du lịch này. Dù sảy ra chuyện gì, nhưng cái ta muốn thấy trên truyền hình là một Cố gia hòa hợp. Rõ chưa?

Cố Thừa Minh có chút thở phào nhẹ nhõm khi Cố Bỉnh Phát bỏ qua chuyện kia. Rồi hắn nhìn qua Hiểu Linh lúc này đang vừa nghe Cố Bỉnh Phát nói, vừa đọc tập hồ sơ ban nãy về kế hoạch show truyền hình. Nếu cô nhớ không nhầm, show truyền hình thực tế này là show đầu tiên của SP Ent tham gia. Sau này Thừa Minh nhận ra thị trường này rất có tiềm năng nên đầu tư mạnh tay hàng loạt show thực tế. Danh tiếng SP Ent nhờ đó mà càng ngày càng cao. Thật không ngờ thứ này lại xuất phát từ Hoắc gia.  Nhưng rốt cuộc Hoắc gia có ý gì khi có yêu cầu kỳ lạ kia. Những tập phát sóng đầu tiên không phải nên dùng những đại minh tinh siêu hot hiện nay để thu hút sự chú ý sao? Hay họ cố tình muốn đánh vào sự tò mò của dân cư về mối quan hệ của anh chị em trong những hào môn?

Hiểu Linh dường như đã nhận ra ý đồ ở đây. Cũng phải. Mối quan hệ của các minh tinh cùng gia đình dù không tham gia chương trình này cũng ít nhiều được tiết lộ qua những game show. Nhưng những gia đình hào môn thì dường như là "thâm cung bí sử". Cái gì càng ít lộ ra thì càng khiêu chiến tính tò mò của con người. Không phải sao? đã thế còn lại là quan hệ của những kẻ thừa kế trong gia đình... ài... nhiều thuyết âm mưu cùng drama để nghĩ lắm nha.

Cô ngước nhìn Cố ba, từ tốn hỏi:

- Vậy dự án này bao giờ sẽ triển khai, thưa ba? Nếu nó ảnh hưởng tới việc nhập học của con. Thì xin lỗi ba, con không thể đồng ý.

Hiểu Linh mỉm cười. Cô có thể tham gia... Dù sao đây là một cơ hội khá tốt để thể hiện mối quan hệ hòa hợp của hai anh em cô. Dù sao giữa bọn họ cũng không hề có cái mẫu thuẫn hào môn kia. Cô chẳng cần phải diễn. Nhưng là cũng nên giữ hình ảnh đứa con ngang bướng trong mắt của Cố ba chứ nhỉ. Làm sao để ông ấy muốn nâng đặt cô ở đâu, thế nào cũng được.

Cố ba dùng ánh mắt thâm thúy nhìn Hiểu Linh rất lâu. Thật vi diệu khi lần này ông không tức giận như lần trước. Nhưng Hiểu Linh không biết. Mấy ngày trước động thái bảo vệ cô của Du gia cùng Âu Dương gia khiến Cố Bỉnh Phát có cái nhìn khác về cô con gái này. Xem ra, Cố Hiểu Linh không phải chỉ có vẻ bề ngoài nông cạn như vậy. Nó mới tỉnh bao lâu? Nó đi ra ngoài được bao lần? Làm sao ông không biết chứ. Chỉ là ông có muốn nói hay không mà thôi. Nhưng hết Du Nhiên vì lý do điều trị thường xuyên qua lại. Âu Dương Bác Minh lại lấy đủ lý do để tới Cố gia. Cố Hiểu Linh không hề đơn giản, tâm cơ giảo hoạt..Bên ngoài thì có vẻ lạnh nhạt nhưng thủ đoạn câu dẫn nhân tâm lại lão luyện thật sự. Ông có nên nâng đỡ Hiểu Linh một chút để anh em hai người đấu nhau, trở thành hòn đá mài cho Cố Thừa Minh?

Cố Bỉnh Phát từ tốn đáp:

- Dự án này rất nhanh sẽ triển khai. Hôm nay ta đơn giản chỉ là thông báo với hai đứa. Sáng mai trên trang web chính thức của cả Hoắc gia, AT Ent và SP Ent sẽ công bố danh sách chính thức tham gia show mùa 1. Chi tiết quay ở đâu, thời gian thế nào sẽ gửi bản cứng về trong ngày mai, liệu mà đọc cho kỹ.

Hiểu Linh gật gật đầu:

- Con đã biết. Thưa Ba.


Bình luận

Truyện đang đọc