XUYÊN KHÔNG VỀ NĂM 1965



nhóm dịch: bánh bao“Còn nữa, tiền lương hưu của thằng cả, thằng hai cũng phải để lại cho chúng ta, giữ lại cho Tiểu Đao Tiểu Ngư sau này kết hôn cưới vợ, chỉ sợ vợ thằng Ba không đồng ý, nếu cô ta không đồng ý, anh hai liền mặc kệ, để cô ta mang cả ba đứa nhỏ đi luôn.

”Điền Tang Chi chỉ nghe nửa câu đầu, trên mặt lộ ra ý cười, “Vậy cũng được, Tiểu Phong là do thằng Ba nhận nuôi, vốn không liên quan đến lão Cố gia chúng ta, vậy cứ để cô ta mang đi!”Lương hưu của thằng cả, thằng hai hơn một ngàn, nuôi con không cần tiền à, chờ bọn họ lớn tiền này làm sao có thể tính rõ ràng, còn không phải là mình muốn tính như thế nào thì tính như thế đấy.


Còn có Tiểu Ngư là đứa nhỏ liệt sĩ mồ côi, đội sản xuất hàng năm đều có trợ cấp, còn có thể cho gia đình thêm lương thực.

Chỉ thế thôi là được!***Ở nhà Tôn Hòe Hoa, bụng ba nhóc con ăn đến mức tròn trịa, Khương Vãn thu dọn bếp nấu xong, nhìn thời gian hơn hai giờ, vẫn còn kịp đi một chuyến tới xã cung ứng tiêu thụ trong huyện.

Cô cùng Cố Tiểu Đao nói: “Thằng cả, cháu ở nhà trông coi các em trai, thím đi mua giày cao su cho mọi người, sáng sớm ngày mai chúng ta sẽ ngồi xe hơi đi.

”“Dạ.

” Cố Tiểu Đao vội vàng gật đầu.


“Cháu cũng muốn đi trấn.

” Cố Tiểu Ngư vứt bùn trong tay nhào tới, “Thím dẫn cháu đi nữa.

”Trước kia thím đối xử với ai cũng lạnh lùng, tuyệt đối sẽ không để nhóc con bẩn thỉu tới gần cô, đụng vào quần áo của cô sẽ bị mắng.

Hôm nay thím không mắng người, còn lấy khăn tay nhỏ lau tay cho cậu bé, Tiểu Hắc Ngư cực kỳ đắc ý, khuôn mặt nhỏ nhắn vùi ở trong cánh tay thím dùng sức cọ cọ.

“Thím thật thơm.


”Cố Tiểu Phong nhìn thấy Cố Tiểu Ngư ôm mẹ làm nũng, cũng xông tới, “Mẹ, con cũng muốn đi! ” Trước kia mẹ chưa bao giờ dẫn nhóc con ra đường.

Khương Vãn cười xoa xoa đầu nhỏ của hai người bọn họ, “Cõng thêm mấy đứa mẹ sẽ đi không nhanh, đi trễ liền không mua được giày.

”.


Bình luận

Truyện đang đọc