XUYÊN KHÔNG VỀ NĂM 1965



nhóm dịch: bánh baoBa đứa nhỏ cầm vại men bày thành một hàng, Khương Vãn pha cho bọn họ một chén lúa mạch sữa tinh nồng đậm, mỗi người bẻ một khối bánh mì, mấy thứ này coi như làm điểm tâm.

Dọn dẹp vại trà xong, Khương Vãn đeo túi vải lên vai, “Đi thôi, ngồi máy kéo của chú Đại Lực vào thành.


”***Điền Tang Chi sáng sớm nghe được tiếng máy kéo trên đường lớn trước cửa, liền rời giường mang theo một cái ghế dài ngồi ở cửa viện, nhìn thấy Khương Vãn dắt đứa nhỏ đi ra, đứng dậy chống thắt lưng, tư thế đứng lên rất mạnh mẽ.

“Vợ thằng Ba, tôi đã nói đến thế rồi, hoặc là cô mang Tiểu Phong đi, hoặc là tự mình đi, muốn mang theo ba đứa nhỏ ra khỏi cửa nhà tôi thì cô nằm mơ đi.

”Khương Vãn quay đầu nhìn Cố Vi Dân dung túng vợ giả bộ hồ đồ trong phòng, xoay người chạy đến nhà chính, lấy ra hai tấm chứng minh chụp trước mặt Cố Vi Dân.


“Chú ba, ngày hôm qua cháu tìm lão thư ký để lấy tờ giấy chứng nhận xuất hành, một tờ là rời đảo, một tờ là đi Vân Thành, chú không cho cháu mang đứa nhỏ đi rời đảo sao? Vậy cháu sẽ đưa ba đứa nhỏ đến nhà ông nội tụi nhỏ.

”“Không cho cháu mang ba đứa nhỏ đi gặp ông nội thì đúng là hơi vô lý đấy!”Không cho cô đi tìm Cố Bắc Xuyên, cô liền đi tìm Cố Vệ Quốc, xem cuối cùng ai chịu không nổi.

Ánh mắt Cố Vi Dân chợt lóe, bị lời nói của cô dọa sợ, cũng không dám để cô gây thêm phiền phức cho anh hai chị dâu.

Khương Vãn lại nói với ba đứa nhỏ: “Tiểu Đao Tiểu Phong Tiểu Ngư, thím dẫn các cháu đi tìm ông nội của các cháu có được không, nhà ông nội ở đại dương lâu, có bảo mẫu, ăn đều là mì trắng với gạo, các cháu có muốn đi hay không?”“Chỗ ông nội có thịt ăn sao?” Cố Tiểu Ngư ánh mắt sáng ngời, sau đó lắc đầu nói: “Thiết Trụ Nhi nói, trong nhà ông nội có bà nội kế không cần cháu, có thịt thì cũng không cho cháu ăn.


”Đứa nhỏ mới ba tuổi, mỗi ngày đều sống trong sự châm chọc khiêu khích của thân thích, đúng là đứa nhỏ không có mẹ là một cọng cỏ, nếu cứ tiếp tục như vậy tâm tính của đứa nhỏ đều sẽ vặn vẹo, cha đứa nhỏ chính là liệt sĩ hy sinh thân mình vì nước, con trai của liệt sĩ không nên lưu lạc đến mức người ta chê cười như thế.

.


Bình luận

Truyện đang đọc