[XUYÊN NHANH] BẠCH NGUYỆT QUANG CỦA VAI ÁC LẠI CHẾT RỒI


Du Đường thở dài, làm ra bộ dáng tổn thương muốn chết: "Chú muốn mau chóng phủi sạch quan hệ với anh vậy hả?"
Ngụy Mặc Sinh không ngờ anh sẽ hỏi như vậy.
Nhất thời có chút sững sờ, giọng điệu cường ngạnh cũng thả lỏng: "Không phải...!tôi chỉ không muốn thiếu anh..."
"Rồi rồi rồi." Du Đường đánh gãy hắn.

"Anh biết rồi, chú muốn trả thì trả đi, nhưng mà này cũng phải chờ tới khi chú mày học xong."
Anh lôi Ngụy Mặc Sinh vào nhà, dùng tay niết cơ thể của Ngụy Mặc Sinh.

Bắt đầu từ bả vai, đến ngực, eo bụng, đùi, cẳng chân.
"Anh làm gì vậy?"
Giọng Ngụy Mặc Sinh khàn khàn, mang theo độ run nhỏ đến mức gần như không thể thấy.

Một phần là vì vết thương cũ đau, phần còn lại là vì để người xa lạ sờ mó thân thể làm hắn không được tự nhiên.

Du Đường nhíu mày hỏi hắn: "Có đau không?"
"Không đau."
Du Đường hơi dùng sức ấn lên eo thiếu niên.
"Shtt." Ngụy Mặc Sinh lập tức hít hà một tiếng, lại vội nghẹn lại.
"Mạnh miệng."
"......" Ngụy Mặc Sinh cắn răng, đẩy tay Du Đường ra.

"Tôi là tới luyện quyền, không phải tới đây cho anh sờ cốt, nếu anh không định dạy tôi, thì thôi."
Du Đường cười hắn một cái.

"Lại nổi giận."
Anh đứng dậy: "Chú mày gầy quá, thương cũng chưa lành.

Không thích hợp luyện quyền."
Anh nhìn đồng hồ, 9 giờ sáng.
"Ăn sáng chưa?"
Ngụy Mặc Sinh vừa định phản bác câu Du Đường nói hắn không thể luyện quyền, lại nghe một câu.

Sửng sốt: "Ăn."
"Ăn cái gì?"
"Ăn cái gì liên quan gì tới anh?" Du Đường nhìn biểu cảm của Ngụy Mặc Sinh, biết thằng nhóc sắp bị đùa tới xù lông rồi.
Vì thế, anh đổi sang biểu cảm đứng đắn, nghiêm túc giáo dục hắn: "Đối với một tay quyền anh mà nói, thân thể chính là tiền vốn của hắn.

Không có thể trạng rắn chắc khỏe mạnh, tỷ lệ thắng một trận quyền anh gần như bằng 0.


Nếu em muốn dựa vào con đường này để kiếm tiền, sau này nhất định phải nghe anh, đem cơ thể dưỡng cho rắn chắc, dưỡng tốt mới có thể bắt đầu chính thức tiếp xúc với đánh quyền."
"Anh bạn nhỏ." Du Đường nhìn thẳng Ngụy Mặc Sinh: "Đánh quyền không phải không sợ chết là có thể cười tới cuối, em còn phải học nhiều lắm."
"..." Lần này Ngụy Mặc Sinh trầm mặc rất lâu.
Cuối cùng mới chịu trả lời Du Đường: "Ăn một cái trứng gà."
Có lẽ cảm thấy vừa rồi mình có hơi nan kham, hắn nhấp môi, nói: "Còn có, đừng kêu tôi là anh bạn nhỏ."
"Tôi mười chín tuổi rồi, cũng có tên."
"Tên tôi là Ngụy Mặc Sinh."
"Vậy sau này anh sẽ gọi em là A Sinh." Du Đường đối hắn cười cười: "Anh chợt nhớ anh còn chưa tự giới thiệu."
"Anh tên Du Đường, em có thể theo như mọi người, gọi anh là anh Đường."
Nói xong, anh cầm điều khiển từ xa trên bàn trà đưa cho Ngụy Mặc Sinh: "Em xem TV trước đi, anh làm cơm, vừa lúc anh cũng chưa ăn sáng, em ở đây ăn chung với anh đi."
"Tôi, không cần." Ngụy Mặc Sinh đứng dậy, lại bị Du Đường ấn ngồi lại.
"Ngồi yên, chờ, nếu không dạy em đánh quyền."
"......" Ngụy Mặc Sinh đành ngồi xuống.
Trong lúc chờ, hắn quan sát cố cục của căn nhà.

Thoạt nhìn cũng là nhà trọ giá rẻ, nhưng quét dọn cực kỳ sạch sẽ ngăn nắp, màu sắc gia cụ cũng thật ấm áp.
Giống cảm giác mà Du Đường mang lại cho hắn vậy...

Hắn còn nhớ rõ ngày tiến vào sàn đấu ngầm, đám đàn ông kia mồ hôi đầy mình, bộ mặt dữ tợn nhìn hắn như thế nào.

Bọn họ châm chọc hắn, cười nhạo hắn lớn lên giống con gái.

Nhưng Du Đường từ đầu đến cuối chưa từng cười nhạo hắn nửa câu.
Cũng không nói câu nào phán xét về ngoại hình của hắn.
Còn giúp hắn không ngừng.
Trái tim hàng năm bị hàn băng bao vây cuối cùng cũng tan đi một chút.
Ngụy Mặc Sinh nghĩ, có lẽ Du Đường thật sự là người tốt.
【Đinh —— độ hảo cảm của Ngụy Mặc Sinh +10, hiện tại độ hảo cảm 12, mời ký chủ tiếp tục cố gắng!】
Da Đường ở xa trong phòng bếp:???
- --
Một chương ngắn quá ;-;.


Bình luận

Truyện đang đọc