[XUYÊN NHANH] BẠCH NGUYỆT QUANG CỦA VAI ÁC LẠI CHẾT RỒI


Editer: Yên La
- --
Du Đường: Hả????
Hô một lần tăng tận 20 độ hảo cảm, dọa Du Đường ngu.
Mấy ngày nay tuy độ hảo cảm của Ngụy Mặc Sinh tăng nhưng cũng là tăng dần đều, không hề có tiền lệ tăng một lượt 20 điểm như bây giờ!
Du Đường nhớ tới nửa câu sau mà hệ thống nhắc nhở, nhịn không được hỏi hệ thống: Thống Thống, cái thăng cấp giai đoạn hai gì đó, tình huynh đệ biến tình chàng thiếp là sao ra sao?
【Ký chủ à, độ hảo cảm cao nhất của vai ác là 100, trước 50 nghĩa là hắn đối với ngươi là tình huynh đệ hoặc đơn giản là cảm kích, nhưng một khi vượt qua 50, tình cảm hắn đối với ngươi sẽ bắt đầu biến chất!】
Du Đường: Biến chất?
【Nói cách khác.


】Hệ thống giải thích với hắn.【60 điểm nghĩa là hắn muốn hôn má ngươi, 70 nghĩa hắn muốn hôn miệng ngươi, 80 hắn muốn cùng ngươi vỗ tay vì tình yêu(*), 100 điểm nghĩa là hắn hoàn toàn yêu ngươi, sâu đậm đến mức có thể vì ngươi mà chết.】
(Vỗ tay vì tình yêu: *Bạch bạch bạch*:))))
Du Đường:???
Du Đường: Thống Thống, ta nghi ngờ ngươi đang tô màu(*).
(Xuất phát từ "màu vàng" ở Trung Quốc, có thể hiểu đơn giản là bàn về vấn đề 18+, gợi dục,...)
【Không có nha không có nha, ta chỉ ăn ngay nói thật thôi.】Hệ thống che mắt.【Thống Thống không biết gì hết, Thống Thống rất ngây thơ!】
Du Đường: Nhưng tại sao thằng bé tự nhiên lại bùng nổ độ hảo cảm?
Du Đường: Ta chỉ xoa chân cho nó thôi mà.
【Ừm...!người ta cũng ứ biết nữa.】
Điện thoại di động tự nhiên run lên.
Du Đường hoàn hồn, móc di động ra, nói với Ngụy Mặc Sinh: "Anh nghe điện thoại."
Ngụy Mặc Sinh nhìn anh rời đi, nhẹ nhàng thở ra.
Bắp chân được thanh niên chạm vào còn vươn hơi ấm, hắn sờ lên, sau đó nhéo mình một cái thật đớn mới làm đầu óc thanh tỉnh.
Du Đường cúp điện thoại, trở về: "Thằng đệ anh nói nó té bị thương cánh tay, đánh quyền anh không được, nhờ anh đánh giùm."
"Hình như em chưa xem anh đánh quyền anh đúng không?" Du Đường kéo Ngụy Mặc Sinh lên, ôm bả vai thiếu niên.

"Đi, kỳ này để sư phụ làm mẫu cho em, sẵn tiện cho em đi mở rộng tầm mắt."

Hương chanh vờn quanh chóp mũi, cả người Ngụy Mặc Sinh cứng đờ, lặng lẽ lột tay Du Đường xuống, kéo khoảng cách với anh: "Ừm, đi thôi."
Nói xong, hắn đi thẳng ra khỏi phòng tập thể thao, nhanh tới nỗi như có chó đuổi sau mông.
Du Đường:??? Thằng bé làm sao vậy? Quái quái?
Hệ thống suy đoán:【Chắc là mắc tè?】
Du Đường bừng tỉnh đại ngộ: Ừ ha, lúc ta mắc vệ sinh cũng vậy.
*
Thành phố A không chỉ có một sàn đấu quyền anh, nhưng nơi Du Đường đánh là sàn đấu lớn nhất không thể nghi ngờ.

Người tới xem đấu quyền anh chỗ này đều là mấy kẻ có tiền mang ham mê độc đáo, trước khi bắt đầu đánh họ sẽ đặt cược đấu thủ, lại còn phải trả một đợt vé vào cửa xa xỉ.
Loại đấu quyền anh này không kiểm tra thân thể, cũng không kiểm tra máu, phần lớn đấu thủ là người cùng đường, muốn mang mạng ra kiếm tiền, cũng có phần lớn đấu thủ là những tay quyền anh từ sàn đấu đào tạo thả xuống.

Nhưng cũng trộn lẫn mấy cái binh khí hình người do phú hào bồi dưỡng, tham gia trận đấu đại sát tứ phương.

Nếu tay đấu nào xui xui gặp loại này, đại khái là sẽ bị đánh không ra hình người rồi nâng xuống thôi.
5 giờ chiều, Du Đường mang Ngụy Mặc Sinh tới sàn đấu, gặp thằng đệ mình chào hỏi vài câu lập tức bắt đầu làm nóng người ở phòng rèn luyện.
"Anh Đường, làm phiền anh rồi." Lý Tấn ôm cánh tay bó thạch cao, mặt đầy xin lỗi nói với Du Đường.

"Kỳ này phí lên sân em cho anh hết, cộng thêm một ngàn tệ xem như phí vất vả, nếu thắng, tiền thưởng cũng là của anh..."
"Phí vất vả anh không cần." Du Đường ở quyền tràng có tiếng thực lực mạnh, nhân duyên tốt; anh vỗ vai Lý Tấn: "Tiền thưởng cũng chia cho chú một nửa đó."
"Sao mình có thể chắc chắn sau này không gặp chuyện phiền phức ha?" Du Đường đá mắt ý bảo Lý Tấn nhìn Ngụy Mặc Sinh.

"Sau này giúp anh chiếu cố A Sinh, là được rồi.".


Bình luận

Truyện đang đọc