XUYÊN NHANH: MƯỜI KIẾP NHÂN DUYÊN

- nơi này có mật thất?

Tiểu Tân thấy mấy bức tường trống rỗng đột nhiên xuất hiện một cánh cửa thì ngạc nhiên không thôi, Hạ Kỳ Như lại bình tĩnh hơn nhiều, giống như cô đã sớm đoán được chuyện này vậy.

\- hai vị, mời đi theo ta.

Hoài Vương sau một hồi bị ăn hành pha tỏi, hiện tại đã ngoan ngoãn hơn nhiều, không dám bày trò nữa.

Nếu không phải đang bị trói, hắn có khi còn hận không thể dùng lễ nghi cao quý nhất để thể hiện thành ý của mình.

Hoài Vương cũng không muốn thế, nhưng chiêu trò hành người của Hạ Kỳ Như cực kỳ độc, trải nghiệm một lần rồi tuyệt không muốn trải nghiệm lại lần hai.

\- ừm.

Hạ Kỳ Như bình tĩnh gật đầu đi theo Hoài Vương.

Tiểu Tân nắm chặt bội kiếm trong tay cảnh giác đi sau cô, vừa đi vừa quan sát.

Rắc.

Trong không gian tĩnh lặng đột nhiên vang lên tiếng đá vỡ, mà Hoài Vương ở phía trước đột nhiên cười quỷ dị, nhưng mà nụ cười nhanh trong tắt ngấm.

Hắn...không cắt được dây thừng, đã vậy dao găm còn bị gãy đôi.

Hạ Kỳ Như bình tĩnh nhìn hắn ta luống cuống nằm xuống đất, nhìn tư thế thì giống như đang né cái gì đó.

Quả nhiên, Hoài Vương vừa nằm xuống, mũi tên từ bốn phía liền đổ dồn về phía bọn họ.

\- tiểu cung chủ cẩn thận.

Tiểu Tân thấy chạy không kịp liền lao tới chỗ Hạ Kỳ Như, đem bản thân thành lá chắn bảo vệ cô.

Quỷ dị là mấy mũi tên kia không hề chạm vào bọn họ, ngược lại còn đổi hướng găm vào người Hoài Vương.

\- còn giở trò lần nữa, ngươi có tin ta cho ngươi nằm tại đây luôn không?

Hạ Kỳ Như chậm rãi đi tới chọc chọc vào mấy vết thương trên người Hoài Vương.

Hoài Vương"..." !!!!

\- ta biết lỗi rồi, ta không dám bày trò nữa.

Hoài Vương nhịn không được mà gào lên, Hạ Kỳ Như liếc nhìn hắn.

Thấy hắn đủ thảm rồi, cô mới bảo Tiểu Tân rút ra rồi bôi thuốc cầm máu cho hắn, xong lại vỗ vỗ vai Hoài Vương, bảo hắn tiếp tục dẫn đường.

Nói thật nếu không phải cần giữ hắn để làm la bàn dẫn đường, Hạ Kỳ Như đã cho hắn nằm đo đất luôn rồi.

Đáng tiếc.

Hoài Vương bị hành hạ một trận vẫn không chừa, ngoài mặt gật đầu như giã tỏi tỏ vẻ thuần phục, sau lưng vẫn tiếp tục dẫm phải bẫy.

Hắn ta biết Hạ Kỳ Như có rào chắn bảo vệ nên cố ý kích hoạt hầm chông, kết quả không nói cũng biết, người cần dính bẫy thì vẫn an an ổn ổn đứng đó, một sợi tóc cũng không mất, bản thân mình thì bị hành cho sống dở chết dở.

Nếu không phải bản thân có nội công thâm hậu, cộng thêm Hạ Kỳ Như không cho hắn chết, chắc Hoài Vương bây giờ sớm đã lạnh xác rồi.

Sau nhiều lần tự lấy đá đập chân mình, Hoài Vương ngoan ngoãn hẳn, một đường đi thẳng đến đích.

\- thiếu cung chủ, Tiểu Tân, hai người đến rồi.

Đám nhóc con Dược Dao cung không nghĩ tới người đầu tiên tới cứu bọn họ lại là hai người bọn họ ghét nhất, nhưng mà lúc này ân oán gì đó sớm đã bị vứt ra sau, có người tới cứu là tốt rồi.

Giờ Hạ Kỳ Như và Tiểu Tân chẳng khác nào thánh sống trong lòng bọn họ cả.

\- thiếu cung chủ? Ngươi là Hạ Lan Tâm Nhiên?

Hoài Vương sửng sốt hồi lâu, ánh mắt hắn nhìn cô cũng dần trở nên kỳ quái.

Trước đó nghe nói cô biết võ công, hắn đã nghi ngờ rồi.

Dù có thật sự nhặt được bí kiếp võ công, Hạ Lan Tâm Nhiên cũng không thể sử dụng được.

Nói cách khác, đời này cô chỉ có thể làm một phế nhân mà thôi, bởi vì....

Độc của cô là do hắn hạ.

Chất độc đó đã ngấm trong người cô 20 năm, sớm nhập vào xương tủy, dù là hoa đà tái thế cũng không cách nào cứu được, hơn nữa trên đời làm gì có bí tịch võ công cái thế nào.

Tin đồn về cuốn bí tịch đó là do chính hắn tung ra mà, mục đích khi đó của hắn ta vốn là mượn đao giết người.

Lợi dụng lòng tham của đám người mang danh võ lâm chính nghĩa kia, để bọn chúng thay hắn xử lý Hoàng Cảnh Thiên, ai biết được lại nhảy ra một Hạ Lan Tâm Nhiên, một kẻ vốn dĩ đã sớm chết dưới lưỡi đao của thuộc hạ nhà hắn cứu Hoàng Cảnh Thiên đi mất chứ.

Theo người sống sót kể lại, khi đó Hạ Lan Tâm Nhiên vừa trúng độc vừa rơi xuống vực, theo lý cô vốn không thể sống sót.

Thế nhưng khi đó hắn ta lại thấy cô đột nhiên xuất hiện trở lại ở cuộc hỗn chiến kia, cô không chỉ không sao mà còn cứu thoát Cảnh Thiên một cách dễ dàng nữa.

Hạ Lan Tâm Nhiên giống như một biến số mà Hoài Vương không dự đoán trước được, cô hết lần này tới lần khác, hoặc vô tình hoặc cố ý phá hoại kế hoạch của hắn, nếu không có cô hắn cũng không phải đến mức này, phải tự mình ra mặt bắt hết tất cả các đại cao thủ hàng đầu tới đây, tổn hại uy danh của hắn.

Hoài Vương nhớ đến bộ dạng máu lạnh vô tình của cô lúc bảo Tiểu Tân rút mấy mũi tên trên người mình ra, lại nhớ đến khoảnh khắc bản thân suýt chút nữa rơi vào hầm chông, nhớ đến dáng vẻ hoảng sợ đến thất hồn lạc phách của mình in trong đáy mắt cô, sống lưng đột nhiên lạnh toát.

Hạ Lan Tâm Nhiên này và Hạ Lan Tâm Nhiên mà hắn biết hoàn toàn không giống nhau.

Người trước kia dễ đối phó bao nhiêu, người bây giờ lại khó đối phó bấy nhiêu.

Đã vậy quanh người cô còn hơi âm trầm, đối mặt với cô một lúc liền có cảm giác không rét mà run.

Thực sự rất quỷ dị.

Hắn vẫn nên nhanh chóng tiễn vị tiểu tổ tông này ra ngoài vẫn hơn.

\- Hạ Lan cô nương, xin cô hãy cứu chúng tôi với.

Nơi này ngoại trừ nhốt người của Dược Dao cung còn có cả người của các môn phái khác, bọn họ thấy Hạ Kỳ Như không để ý tới mình thì vội vàng lên tiếng.

Hạ Kỳ Như thấy vậy liền thuận tiện vớt luôn đám nhóc kia theo, người ta đã mở miệng gọi mình rồi, bản thân sao có thể vờ như không thấy được.

Nguyên tắc cứu người của cô rất tùy tiện, chỉ cần không đắc tội với cô, nhìn thuận mắt một chút, cô cứu thêm bọn họ cũng không vấn đề gì.

Chỉ là vẫn có một vài quy tắc cần để bọn họ biết.

Một, ngoan ngoãn nghe lời.

Hai, không chạy loạn.

\- vâng, chúng ta tuyệt đối nghe lời, sẽ không làm cản trở ân nhân đâu.

Cũng không biết Hoài Vương dọa dẫm gì chúng nó mà giờ đứa nào đứa đấy mặt trắng như tờ giấy, bộ dạng vừa yếu ớt vừa sợ sệt.

Hạ Kỳ Như vừa hung một cái, đám nhóc kia gật đầu như giã tỏi, thậm chí còn nghiêm túc đến mức xếp thành hàng lối răm rắp nghe theo chỉ huy của cô.

Hạ Kỳ Như thấy vậy thì hài lòng, cô đá vào chân Hoài Vương một cái, hất mặt.

\- cháu trai, dẫn đường đi.

Hoài Vương bị đạp trúng vết thương, đau đến nhe răng trợn mắt, trong lòng đã sớm lôi 18 đời tổ tông nhà Hạ Kỳ Như ra chửi.

Ranh con, ta đáng tuổi cha ngươi đấy, ta còn là cốc chủ của Phong Nguyệt cốc đó!!!!!

Ngươi ăn nói với trưởng bối như thế hả?????

Hạ Lan Vân Đằng, ngươi có biết con gái ngươi hỗn láo vậy không?

\- vâng, bà nội, mời bà đi theo con.

Hoài Vương thấy Hạ Kỳ Như quay sang nhìn thì run rẩy, một bộ dạng chân chó nịnh nọt, tương phản hoàn toàn với nội tâm đầy giông bão của mình.

Vì đại cục, hắn nhịn.

Đợi tiễn cô ra khỏi cốc rồi hắn sẽ lại là một cốc chủ uy phong lừng lẫy.

Có điều, Hoài Vương cốc chủ suy nghĩ quá đơn giản rồi.

Sau khi đưa đám nhóc con kia ra ngoài sơn động, Hạ Kỳ Như không dẫn bọn họ xuống núi mà vẽ một cái trận pháp bao quanh bọn họ.

Xong xuôi, cô lạnh nhạt nói.

\- nếu các ngươi muốn sống rời khỏi đây thì ngoan ngoãn ở nơi này, ai ra khỏi phạm vi này mà có vấn đề gì, ta sẽ không chịu trách nhiệm, nghe rõ chưa?

\- vâng ạ.

Đám người kia gật đầu như giã tỏi, bộ dạng cực kỳ ngoan ngoãn.

Dù sao có thể khiến cốc chủ Phong Nguyệt cốc phải nghe lời, thực lực chắc chắn không tầm thường.

Hơn nữa lũ trẻ con cũng rất rõ tình hình hiện nay, không biết cốc chủ cho bọn họ ăn cái gì mà không người nào dùng được nội lực, nếu cố gắng dùng sẽ bị tẩu hỏa nhập ma, tệ hơn là mất mạng.

Tuy còn sợ hãi, nhưng bọn họ cũng hết cách, Hạ Kỳ Như hiện tại chính là cọng rơm cứu mạng duy nhất của bọn họ lúc này.

Bình luận

Truyện đang đọc