XUYÊN NHANH: MƯỜI KIẾP NHÂN DUYÊN

Nguyên chủ tên Kiều Dương, là vị công chúa cuối cùng của tộc người người sói ở phương Đông.

Bởi vì là dòng dõi quý tộc phương Đông duy nhất còn sót lại, thế nên cô ấy trở thành đối tượng bị săn đuổi của cả huyết liệp lẫn huyết tộc.

Huyết liệt săn đuổi cô ấy vì muốn có được sức mạnh của người sói, có thể khắc chế được huyết tộc, là đối tượng trọng điểm mà con người cần tiêu diệt.

Huyết tộc sao có thể để huyết liệp đạt được ý đồ, lại thêm huyết tộc và người sói như nước với lửa, huyết tộc vì thế thời thời khắc khắc đều muốn giết cô.

Thế nên ngay từ bé Kiều Dương đã được tộc người sói bảo vệ vô cùng cẩn thận, cũng ra sức dạy dỗ cô ấy để cô ấy có thể đủ sức kế nhiệm ngôi vị nữ hoàng, đưa tộc người sói trở lại thời kỳ phát triển huy hoàng thêm một lần nữa.

Nhưng tính cách của Kiều Dương lại có phần trầm lắng, u uất, thậm chí là khép kín bản thân mình, mà những đặc điểm này đều là điểm chí mạng với một người sẽ kế thừa chức vị nữ hoàng trong tương lai.

Và thế là Tiêu Vân, một người sói có tuổi tác xêm xêm với Kiều Dương liền được cử đến ở bên chăm sóc cô ấy.

Tiêu Vân tính cách hoạt bát, cởi mở, luôn tìm đủ mọi trò để kéo Kiều Dương khỏi thế giới của mình, cũng luôn là người xông ra bảo vệ Kiều Dương đầu tiên mỗi khi cô ấy gặp nguy hiểm, Kiều Dương vì vậy mà dần ỷ lại, dựa dẫm vào cô ta.

Thế nhưng Kiều Dương ngàn vạn lần lại không ngờ tới người cô ấy tin tưởng nhất lại sẽ phản bội cô ấy.

Trong một cuộc tập kích của huyết tộc, Kiều Dương bị chính Tiêu Vân phản bội, bỏ cô ấy ở lâu đài kia khiến cô ấy bị huyết tộc bắt được.

Kiều Dương tuy không chết nhưng bị mất hết năng lực, trông không khác người bình thường là mấy.

Mà Tiêu Vân sau vụ này lại thay thế cô trở thành công chúa của tộc người sói, thậm chí còn cho người đi khắp nơi tìm giết cô, nói cô là kẻ phản đồ cần phải tiêu diệt.

Kiều Dương cố gắng giải thích nhưng không ai nghe cô ấy nói cả, cứ khăng khăng nói cô ấy là Tiêu Vân, là cô ấy vì tham sống sợ chết mà bỏ rơi chủ nhân của mình.

Kiều Dương giờ chỉ là người bình thường, nên không chống chọi được bao lâu liền chết tức tưởi.

Khỏi nói cũng biết số cô ấy muốn bao nhiêu bi thảm liền có bấy nhiêu.

Mà thời điểm Hạ Kỳ Như tới là lúc Kiều Dương vừa bị Tiêu Vân đâm cho một nhát dao chí mạng, cũng đồng thời làm lộ vị trí của cô ấy để huyết tộc bắt được.

Nhưng lần này có lẽ do Hạ Kỳ Như xuyên đến đúng lúc, thế nên đám ma cà rồng kia không bắt được cô, cô vì thế cũng không bị mất đi năng lực của mình.

Còn về người đàn ông trước mặt cô?

Người này tên Eric, là một huyết tộc hỗn huyết giữa phương Đông và phương Tây, thân phận cực kỳ tôn quý, là một trong mười người kế thừa chức vị huyết vương trong tương lai.

Thế nên bất kỳ ai gặp hắn cũng đều phải cung kính mười phần.

Nhưng bởi vì tính cách hắn quá ôn hòa, không thích tranh đấu, thế nên không ít lần bị những thân vương khác gây khó dễ, sau này còn không hiểu thấu mà bị tước đi thân phận công tước, bị đồng loại của mình truy đuổi, cuối cùng còn bị hiến tế mất hết sức mạnh.

So độ thảm với nguyên chủ thì chính là kẻ tám lạng người nửa cân.

Mà tên phương đông của người này là...Cảnh Thiên.

Hạ Kỳ Như tiếp nhận thông tin xong, liền thu lại nanh vuốt, mặc kệ cho Cảnh Thiên sờ lông mình.

Trong lòng lại chửi Tiểu Hắc không tiếc lời.

Cô rõ là công chúa tộc người sói cao quý như thế, thế mà nó dám mắng cô là chó.

Tiểu Hắc, có phải lâu rồi ngươi chưa bị ta chỉnh lần nào nên nhờn mặt, không sợ ta nữa phải không?

Tiểu Hắc yếu ớt bao biện.

"Tiểu chủ nhân, chó sói không phải có nguồn gốc từ chó sao?"

Hạ Kỳ Như: "..." Đương nhiên không phải.

Là chó có nguồn gốc từ chó sói nhé?

Hơn nữa bà đây là người sói, không phải chó sói, mi đừng có mà nói bừa.

"..."

Tiểu Hắc nhìn bộ lông trắng mềm kia của tiểu chủ nhân vẫn nhận định cô là một chú chó.

Hạ Kỳ Như: "..."

Không chấp nhặt với tên ngốc.

Mình tốt xấu gì cũng là một cô công chúa, phải có khí chất của một quý tộc chứ.

\- nhóc con đói chưa, ta đưa ngươi đi ăn nhé.

Cảnh Thiên ôm cục bông trắng trong tay không rời, bộ lông của cô thật sự rất mềm, sờ rất thoải mái, nhất là cái đuôi to mềm kia, Cảnh Thiên sờ đến nghiện.

Hạ Kỳ Như nhịn rồi nhịn, sau vẫn phải nhe nanh múa vuốt theo đúng nghĩa đen với Cảnh Thiên.

Ngươi đừng có mà thấy bà nhường rồi được đà lấn tới.

Đuôi của ta là để cho ngươi sờ sao?

Dù ngươi là Cảnh Thiên cũng không được sờ đuôi của ta.

Đây là vấn đề tôn nghiêm đấy.

"..."

Cảnh Thiên thấy Hạ Kỳ Như cuộn cái đuôi lại, giấu dưới bụng mình thì bật cười thích thú.

Đúng là đáng yêu thật.

Hạ Kỳ Như : "..."

Đáng yêu cái đầu nhà ngươi, thả bà ra, bà muốn đi ăn cơm.

Cảnh Thiên giống như nghe hiểu suy nghĩ của cô, mỉm cười ôm cô xuống lầu.

...

Tuy Kiều Dương là người sói, nhưng cô ấy cũng không ăn thịt sống như chó sói, mà ngược lại, tất cả mọi đồ ăn đều được chế biến tinh tế tỉ mỉ, không khác gì đồ ăn của con người là mấy.

Nhưng Cảnh Thiên thân là huyết tộc, mà đồ ăn của huyết tộc chính máu tươi.

Trước đây là máu người, nhưng từ sau khi tổ chức huyết liệp được thành lập, các huyết tộc liền sử dụng máu động vật để thay thế.

Nhưng những huyết tộc cấp cao thì vẫn duy trì thói quen uống máu người.

Thậm chí một vài huyết tộc còn đem con người về nuôi để cung cấp máu cho mình.

Cảnh Thiên đương nhiên cũng không ngoại lệ.

Thế nên lúc thấy hắn mở tủ lạnh ra, thấy bên trong ngoại trừ máu cũng chỉ còn máu, cơn đói của Hạ Kỳ Như liền tiêu tan đi không ít.

Đây chính là khác biệt giống loài trong truyền thuyết đó sao?

Như thế này bảo bà sau này làm sao mà chung sống hòa bình với hắn?

Không lẽ một đứa nhìn một đứa ăn?

Đúng là làm khó nhau quá mà.

Cảnh Thiên coi như không nhìn thấy vẻ mặt thất vọng của Hạ Kỳ Như, sau khi lấy ra hai túi máu liền ôm cô đến bàn ăn.

Hạ Kỳ Như vừa ngửi thấy mùi thơm của đồ ăn, hai cái tai nhỏ liền dựng lên.

Là thịt nướng.

Thơm quá!

Cô muốn ăn!

Bình luận

Truyện đang đọc