Mộc Trà được đưa vào bệnh viện, tuy vết thương không chảy máu quá nhiều nhưng cô vẫn bị ngất đi, lập tức được đưa vào phòng cấp cứu đặc biệt.
Bệnh viện này vừa đúng là bệnh viện mà Mộc Trà vẫn thường đến khám, một vài bác sĩ có tay nghề tốt cùng khá nhiều nhân viên y tế biết tình trạng của cô.
Bọn họ đã được yêu cầu từ trước là phải giữ bí mật chuyện bệnh bạch cầu, chính vì vậy nên Mộc Trà mới trực tiếp bị đưa vào phòng cấp cứu đặc biệt.
Người mắc bệnh Bạch cầu thường có chứng máu khó đông, vết thương đụng phải lại ở đại não phía sau, tình trạng vô cùng nguy cấp, bên cạnh các bác sĩ chuyên sâu ra thì còn có viện trưởng, viện trưởng này là ba của Thuần Liêu Ninh \- Thuần Y Đức.
Lí do duy nhất để Thuần Y Đức tận tay phẫu thuật đơn giản chỉ vì đứa trẻ này với nhà họ Thuần có một loại dây dưa khó dứt.
Mẹ của Cửu Quân Dao là Yến Ly và cha của cô là Cửu Quân Thừa trước kia là bạn thân của ông bà Thuần, đối với đứa trẻ này ông bà Thuần vẫn luôn quan tâm hơn người thường một chút, thậm chí Cửu Quân Dao cùng Thuần Liêu Ninh trước kia còn có một hôn ước định từ khi nằm trong bụng, bất quá sau này khi Cửu Quân Dao có người trong lòng hai nhà mới giải trừ hôn ước.
Sau đó hai năm thì Yến Ly cùng Cửu Quân Thừa mất trong một vụ tai nạn, ông bà Thuần tìm kiếm khắp nơi hai đứa nhỏ với mong muốn nhận nuôi chúng nhưng chỉ tiếc rằng không tìm được.
Chỉ đến cách đây hai năm ông bà Thuần cùng Thuần Liêu Ninh mới nhìn thấy Cửu Quân Dao trong một chương trình truyền hình, sau đó nhà họ Thuần âm thầm giúp đỡ cô không ít.
Diệc Minh ngồi bên ngoài phòng phẫu thuật đặc biệt, tâm tình đã rối thành một cuộn tơ lớn, giống như trong ảo ảnh một lần nữa nhìn thấy cô rời khỏi hắn, nhưng lần này không giống lần trước, lần này sẽ là mãi mãi...
Hắn không dám tưởng tượng đến nhưng một loạt hình ảnh cứ quẩn quanh trong đầu như chiếc đèn kéo quân, chậm rãi vẽ lại một loạt những thanh sắc của một thời tuổi trẻ.
Hắn nhớ lần đầu tiên gặp cô, hắn đã đỡ cho cô một trái bóng rổ, lực đạo của bóng rổ mạnh tới độ làm vai của hắn bị rạn xương, sau đó một lần nữa gặp lại cô.
Thiếu nữ năm đó đứng trước mặt hắn, ngây ngô dúi vào tay hắn một gói kẹo dẻo vị đào.
Cô nói: " Chào học trưởng, em là Cửu Quân Dao, ngưỡng mộ đã lâu! "
Lúc ấy dường như có một điều đã khác lạ đi trong trái tim hắn, giống như một hạt mầm nhỏ gieo vào trong lòng, chậm rãi sinh sôi nảy nở, đơm hoa kết trái, tới nỗi khi nhận ra, tình cảm này đã sớm lớn thành một cây đại thụ.
Lại nhớ đến năm đó, rõ ràng vui vẻ đến thế, hiện tại vì cớ gì đến nông nỗi này?
Diệc Minh không biết, hắn hiện tại thực cũng không muốn biết, trong lòng hiện tại chỉ còn cảm giác chua xót đến tận tâm can.
Trước mắt giống như chỉ vỏn vẹn còn lại hàng vạn mảnh gương bạc đã vỡ nát, mà Diệc Minh lại nhìn thấy Cửu Quân Dao đã vỡ vụn theo những mảnh thủy tinh ấy.
Nhìn đến bàn tay khốn nạn đã giáng xuống bạt tai vang dội, Diệc Minh chỉ hận không thể chặt nó đi.
Ánh mắt thâm sâu nhìn đến rốt cuộc chỉ còn một mảnh cô tịch.
Ngu Diêu Diêu ngồi bên cạnh, thấy Đình Tiện còn trầm mặc nãy giờ thì không khỏi lo lắng trong lòng, cô ta đan bàn tay của mình vào bàn tay kia của Diệc Minh, nhẹ giọng: " Anh cũng đừng lo lắng, chị ấy sẽ không sao đâu.
"
Diệc Minh cười nhạt, nhanh chóng tách bàn tay ra khỏi tay Ngu Diêu Diêu, chậm rãi đứng lên, rời đến một góc tối.
Đạo diễn cùng những người tham gia tiệc tối cũng có mặt, sắc mặt đạo diễn trầm ngâm hồi lâu, ánh mắt không mang theo thiện cảm hướng về phía Ngu Diêu Diêu cùng Diệc Minh bên kia.
Loại ánh mắt lạnh nhạt, khinh bỉ không hề giấu giếm trực tiếp đặt trên người Ngu Diêu Diêu, cuối cùng ông cũng không nói lời nào.
Một vài nhân viên công tác cùng các diễn viên phụ lo lắng nhìn vào chằm chằm vào trong cánh cửa, người ở lại đã không còn nhiều, đa số đều là nhân viên của đoàn quay và một vài minh tinh tuyến nhỏ ngày mai không phải diễn.
Trời đã về khuya, thành phố lúc mười hai giờ đêm vẫn luôn náo nhiệt như vậy, đường xá vẫn có không ít người qua lại, ánh đèn neol phản chiếu xuống đường lớn tạo nên bức màn sương nhẹ nhàng mềm mại, chiếc xe thể thao màu đỏ lao nhanh trên đường lớn, Thuần Liêu Ninh bước xuống, ánh mắt càng lúc càng trầm xuống, nhiệt độ về đêm đã sớm lạnh nhưng so ra lại không lạnh lẽo bằng Thuần Liêu Ninh lúc này.
Cần cổ hơi ngẩng lên, mi dài chậm rãi rũ xuống, điếu thuốc được Diệc Minh lấy xuống, hắn mệt mỏi nhả khói thuốc ra.
Cánh môi bạc tinh tế khẽ mấp máy cuối cùng lại không nói thành lời, câu lên nụ cười nhàn nhạt mang theo lạnh lẽo, ánh mắt vô hồn nhìn về phía nam nhân đang tiến về phía mình kia, Diệc Minh lại chậm rãi ném điếu thuốc xuống đất.
" Diệc Minh, tao chưa từng nghĩ mày lại là loại người này.
"
Thuần Liêu Ninh vừa đến đã lạnh nhạt nói một câu, khoé môi cười như không có ý vị, ánh trăng phản xuống người anh tạo thành một màn sương mông lung mờ ảo.
" Mày sắp đánh mất cô ấy rồi Diệc Minh à.
"
Gió nam bắt đầu thổi mang theo lạnh lẽo, câu nói của Thuần Liêu Ninh như bị gió cuốn đi, lượn lờ bên tai Diệc Minh như không có ý vị tư thù, đây chỉ đơn giản là một lời nhắc nhở.
Đánh mất? Đánh...!Mất sao?
Đánh mất?
Hai chữ này vờn quanh đại não Diệc Minh, hắn cười nhạt, cần cổ hơi ngước lên, điếu thuốc trong tay bị hắn thả ra liền rơi lộp bộp xuống đất.
Sẽ không đâu, Cửu Quân Dao yêu hắn nhiều như vậy, sẽ không đâu.
Diệc Minh tự lừa mình dối người như vậy, hắn hơi nghiêng đầu nhìn người đàn ông đang lạnh nhạt biến mất vào khoảng không.
Sẽ không đâu, Cửu Quân Dao vĩnh viễn chỉ yêu một mình Diệc Minh.
Sẽ không...!Rời xa?.