XUYÊN NHANH NỮ PHỤ CÓ MỘT ĐỜI HỐI TIẾC



Hoắc Cẩn Thừa không thể ngăn cản bước chân của mình, hắn cứ thế mơ mơ hồ hồ đi đến Trường Xuân Cung.
Vốn dĩ đêm nay hắn nghỉ ở Diên Hy Cung của Tố Tư Nạp, song nửa đêm tỉnh giấc lại không thể ngủ nữa.
Trường Xuân Cung vẫn luôn tráng lệ như vậy, chỉ là chốn cung viện thâm sâu này giờ không còn sáng đèn ban đêm, lặng im vắng vẻ như những nơi khác.

Phải rồi, nếu người hắn nhớ thương không còn ở đây, liệu ai sẽ thắp những ánh sáng đợi chờ?
Hắn nhớ tới những ngày ở sa trường, lại nhớ tới bộ dạng luôn đi theo phía sau của nàng, hắn nhớ nàng.
Lý Ngọc đi theo phía sau, nhìn thấy vị đế vương, ánh đèn đơn độc, hắn đứng trong tối đêm giá lạnh, không nhận ra đang trong tâm trạng gì.
Tố Tư Nạp tỉnh, mọi chuyện dường như đã trở về quỹ đạo mà nó nên có, nhưng người bên cạnh nàng ta lúc nào cũng không an giấc, Tố Tư Nạp dùng rất nhiều trò để lấy lại tâm tình cho hắn nhưng cũng không thành.
Hắn không tiếc giá nào phái rất nhiều tình báo, mật thám thâm nhập vào Tây Vực, nhưng tất cả đều bặt vô âm tín.

Cứ bước vào trong đất của Tây Vực tất cả đều mất dấu.
Mỗi ngày sau khi thượng triều xong, Hoắc Cẩn Thừa đều không thể khống chế mà đi đến Trường Xuân Cung.Nơi đây hoa cỏ không xanh tươi nở rộ như những nơi khác, đứng lại một lúc, hắn thấy lòng mình cũng trống rỗng như chốn này.
Khả Lạc đang quét dọn trong sân, thấy Hoắc Cẩn Thừa thì miễn cưỡng quỳ xuống hành lễ.

Hắn cùng không so đo, chỉ đứng đó lẳng lặng nhìn khung cảnh xung quanh.
Ghế bành lớn vẫn được dựng dưới gốc cây ngô đồng, chỉ có điều lần này đến, hắn không còn thấy nàng nằm ở đó nữa.
" Hoàng thượng, thứ cho Khả Lạc nhiều chuyện, nhưng nô tỳ có thể hỏi người một câu không? "
" Nói "
" Người có biết điều bất đắc dĩ nhất của một tướng quân là gì không? "
Hoắc Cẩn Thừa nhìn ngắm nắng vàng len lỏi qua sân, nhìn đến từng chùm ngô đồng đang rực sắc bên trên, giọng hắn thảng thốt: " Cửa ải cuối tan, thư hàng đưa tới, gió tắt lửa rụi, khói báo lụi tàn.

Tướng quân vùi thây.

"
" Lần ấy, hoàng hậu trở về, nô tỳ lại nhớ đến lúc người đứng trên tường thành lớn, quân sĩ của Liêu Tử Ái Nặc bỏ chạy, người đứng trên mười vạn quân, tên của người trở thành khẩu hiệu quyết thắng thực không ngoa, nhưng mà lúc ấy người chỉ hỏi nô tỳ rằng: Khả Lạc, em có biết điều bất đắc dĩ nhất của một tướng quân là gì không? "
Khả Lạc dừng việc quét sân lại, nhìn hắn: " Hoàng thượng, Khả Lạc chỉ là một nữ tử bình thường, không khí phách như hoàng hậu, nhưng nô tỳ chỉ biết người đã bẻ gãy cánh của diều hâu để nuôi như họa mi trong lồng sắt.


Nhưng diều hâu, lại không thích hợp ở trong lồng sắt của họa mi chút nào.

"
" Hoàng thượng, người đã bao giờ nghĩ rằng hoàng hậu cũng sẽ già, sẽ tàn phai đi hay chưa? "
Buổi tối bị ác mộng làm tỉnh giấc, hắn khoác hoàng bào, Lý Ngọc cẩn thận hầu hạ.

Hắn muốn uống rượu, mới hết một bình, hắn đã ho sặc sụa, hồi lâu mới mở miệng: " Lý Ngọc, có phải nàng đang gọi ta, có phải là nàng đang gọi ta hay không? "
" Hoàng thượng, người nói ai? "
Hoắc Cẩn Thừa tóm lấy cổ áo hắn, siết chặt tới mức hắn suýt nghẹt thở: " Nàng đang gọi ta.

"
Lý Ngọc công công cuối cùng cũng hoàn hồn lại: " Hoàng thượng, người nghĩ nhiều rồi.

Hoàng hậu nương nương đang ở Tây Vực, nếu có gọi, người cũng không thể nghe thấy được.

"
" Nhưng ta nghe thấy, nghe thấy rõ ràng! "
" Vâng vâng, Hoàng thượng, người bình tĩnh, nô tài sẽ lại phái người thăm dò tung tích của Hoàng Hậu nương nương...!"
" Một lũ vô dụng.

"
" Dạ, nô tài đáng chết.

"
" Cút.

"

" Vâng… vâng… "
Hoắc Cẩn Thừa một mình độc ẩm, A Mạn, không phải ta nhẫn tâm, nhưng nếu không cẩn thận, A Nạp sẽ một xác hai mạng.

Đừng sợ, sau khi nàng trở về, ta hứa sẽ bù đắp thật tốt cho, có được không?
....
Mộc Trà sau khi đến Tây Vực lập tức dùng hình nhân thế thân, tất cả những đòn roi đều rơi lên người hình nộm kia.

Cô cũng không ngốc nghếch như Xa Thi Mạn, để một Hoắc Cẩn Thừa đưa tới vách núi mà còn đối đãi với hắn một lòng một dạ.
Thời điểm trở lại không gian hệ thống, Mộc Trà đem theo cả nguyên thân của Xa Thi Mạn, hình nhân thế thân kia vô cùng giống người thật, tất thảy đều giống một Xa Thi Mạn hoàn chỉnh.
Liêu Tử Ái Nặc ngồi xổm trên mặt đất, nàng ngẩng đầu nhìn hắn, hắn lạnh lùng đón nhận ánh mắt của nàng, lạnh nhạt nói: "Ngươi nghĩ ngươi là kẻ đáng thương nhất thiên hạ này phải không?"
Nàng không nói gì.

Hắn túm tóc dựng nàng lên: " Nhưng Xa Thi Mạn, ngươi chết đúng người đúng tội.

"
Nàng không trả lời hắn, chỉ đưa tay siết chặt lấy vạt áo xộc xệch trước ngực, cõi òng như thắt lại, càng lúc càng khó thở, tim đập cũng trở nên yếu ớt.
" Ngươi khóc đi, vì sao không khóc? " Liêu Tử Ái Nặc nhìn rất kỹ, hòng dò xem thái độ biểu cảm trên khuôn mặt, nhưng nàng không có nước mắt.

Nàng đang cười, nhưng nụ cười kia còn khiến người ta xúc động hơn là khóc: " Ta chỉ khóc trước mặt một người, bởi trước giờ ta vẫn nghĩ đó là nam nhân của ta."
Giọng nàng trầm thấp, câu tiếp theo, nhỏ gần đến mức không thể nghe thấy: " Nhưng sau này mới phát hiện ra, người đó là chủ nhân của ta, chỉ là chủ nhân.

"
Cơ thể nàng đã chịu đựng đến mức cực hạn, nhưng ý thức vẫn rất rõ ràng.

Đây là điều mà Hoắc Cẩn Thừa luôn yêu cầu đối với thuộc hạ, chịu đựng đau đớn trong trạng thái tỉnh táo nhất.
" Ta rất muốn giết ngươi, Xa Thi Mạn! " Liêu Tử Ái Nặc nắm chặt kiếm trong tay, lại từ từ buông ra: " Nhưng ta sẽ không làm vậy, ta muốn ngươi mãi mãi nhớ đến khoảng thời gian này, đó là cái giá ngươi phải trả cho sự ti tiện của mình.


"
Một tháng sau, Tây Vực trả Xa Thi Mạn về.

Hoắc Cẩn Thừa cũng chỉ phái Lăng Vân Triệt đi đón nàng.
Lý Ngọc ngập ngừng hỏi: " Hoàng thượng, người không đi sao? "
Ngón tay hắn như bấm sâu vào lan can trạm trổ sơn hoa đỏ.

Hắn muốn đi, đương nhiên muốn đi, nhưng hắn không biết phải đối diện với nàng thế nào…
Mộc Trà sau khi trở lại đã vẽ ra trước mắt rất nhiều hướng đi, viên thuốc mà cô mua ở chỗ hệ thống đã đến lúc phát huy tác dụng.
Lặng lẽ trở về Trường Xuân Cung, Mộc Trà không cho bất cứ ai đến gần.

Khả Lạc cảm giác có gì đó khác lạ, đuổi hết tất cả các đại phu ra ngoài.
Trong cung phái ngự y đến, nhưng ngay cả cửa phòng của nàng cũng không bước qua được.

Khả Lạc cũng phải đợi đến tối, khi nàng ngủ say mới vào, vén màn lên kinh hãi, một người đang sống sờ sờ nhưng trông không giống người.
Hoắc Cẩn Thừa cũng đợi tối mới đến, Lý Ngọc công công đã chuẩn bị xong xuôi.
Đứng trước cửa phòng, hắn ngập ngừng như lâu ngày trở về cố hương, do dự hồi lâu không dám gõ cửa.

Khả Lạc cũng không có thiện cảm gì, nàng thậm chí còn cho rằng hắn do dự như thế, e đã làm chuyện gì có lỗi với hoàng hậu.
Hắn nhẹ nhàng mở cửa.

Nàng đang say giấc, nhưng trong mơ cũng không yên, mắt nhắm chặt, lệ thấm gối.

Hắn cởi y phục lên giường, khẽ ôm nàng vào lòng.
Mộc Trà tỉnh dậy, bốn mắt nhìn nhau, nhưng không biết mở lời thế nào.
" Ta đã chờ người đến...!"
Giọng nàng khàn khô đến độ Hoắc Cẩn Thừa có thể cảm thấy cả gai nhọn trong thanh quản, nàng nhìn hắn, gương mặt nhợt nhạt ánh lên dáng vẻ lãnh đạm rất rõ.
Hoắc Cẩn Thừa trước giờ vẫn luôn không biết trên đời này lại có một loại đau đớn đến tê dại như thế, hắn khô khốc mở miệng: " Đừng sợ, không sao rồi...!"
" Lan nhân nhứ quả\*...!Lúc trước thần chỉ cảm thấy tiếc nuối, nhưng hiện giờ thì thần đã hiểu rõ rồi.

Hoa nở hoa tàn đều có lúc...!Vương thượng, người có biết không, chúng đổ nước sôi lên người thần...!nước rất nóng...!Sau đó có rắn, rất nhiều rắn...!Thần đã gọi tên người suốt, nhưng không ai đáp...!"

Hoắc Cẩn Thừa ôm chặt, toàn thân nàng run lên như chiếc lá rụng mùa thu: " Sau này sẽ không như vậy nữa...!Ta hứa...!"
Ánh mắt nàng trống rỗng nhìn đến rèm cửa hoa lệ, cuối cùng nàng kéo lên nụ cười nhàn nhạt: " Nhưng thần biết vương thượng sẽ không tới.

Tố Tư Nạp quan trọng hơn thần, giang sơn này quan trọng hơn thần.

Tất cả...!Đều quan trọng hơn thần...!"
Giọng nói nhẹ hẫng, hơi thở nàng gấp gáp, hắn ôm nàng như vậy, cả người nàng co lại.
" Nàng hận ta không? "
" Xa Thi Mạn không hận người, ta cũng không hận người...!"
\_\_\_\_
\*Lan nhân nhứ quả: Câu thành ngữ ý chỉ cuộc hôn nhân mở đầu tốt đẹp nhưng kết thúc bi thương.
蘭因 - Lan nhân - Xuất phát từ Chu Dịch: "Nhị nhân đồng tâm, kỳ lợi đoạn kim, Đồng tâm chi ngôn, kỳ xú như lan".

Vợ chồng đồng tâm quý hơn vàng, thơm như lan.
Thời Xuân Thu, thị thiếp của Trịnh Văn Công là Yến Cật nằm mộng thấy tiên nữ tặng cho nàng một đóa hoa lan đẹp và tĩnh mịch, không lâu sau đó nàng liền cùng với Trịnh Văn Công kết thành vợ chồng.

Do đó Lan nhân biểu thị sự khởi đầu đẹp đẽ như hoa lan, cũng có nghĩa là vợ chồng đồng lòng, sự kết duyên tốt đẹp.
Nhứ quả là quả gì nghe lạ lùng vậy? Nhứ thực ra là chỉ sợi bông gòn.

Người ta dùng Nhứ quả để nói về những loại quả giống quả bông, nhẹ, và bay tan tác. 
"Lan nhân nhứ quả" - Khi mới bắt đầu thì đẹp đẽ như hoa lan, đến cuối cùng lại tan vỡ mỗi nơi mỗi mảnh.
\* Cây Ngô Đồng: Ngô đồng hay còn gọi tơ đồng, trôm đơn, bo rừng, bo xanh (danh pháp khoa học: Firmiana simplex) là một loài thực vật có hoa trong họ Cẩm quỳ.

Loài này được Carl Linnaeus mô tả khoa học đầu tiên năm 1763 dưới danh pháp Hibiscus simplex.

Năm 1909 William Franklin Wight chuyển nó sang chi Firmiana.
![](http://up.pic.mangatoon.mobi/contribute/fiction/765704/markdown/9584022/1594723213485.jpg-original600webp?sign=6210619bc9c22547d6827817dcecc24c&t=5fff8980)
![](http://up.pic.mangatoon.mobi/contribute/fiction/765704/markdown/9584022/1594723401924.jpg-original600webp?sign=6c8bf3a0b52207fc4f8c824795e8d93b&t=5fff8980)
![](http://up.pic.mangatoon.mobi/contribute/fiction/765704/markdown/9584022/1594723401921.jpg-original600webp?sign=678e08d4170acf48e8873d9bac9fa313&t=5fff8980)
\[ Hình ảnh cây ngô đồng \].


Bình luận

Truyện đang đọc