“Có lạnh hay không?” Lâm Thư xuống máy bay lập tức chạy tới, đúng lúc bên ngoài đang nổi gió, cho dù hiện tại là mùa hè cũng cảm thấy lạnh buốt, cởi áo khoác của mình ra, khoác lên người Bối Nhi.
“Không phải anh nói ngày mai mới trở về sao?” Bối Nhi chu cái miệng nhỏ, giọng nói làm bộ oán giận nhưng sự vui vẻ trong mắt vẫn bán đứng cô.
“Đây không phải là vì anh nhớ em sao?” Lâm Thư biết tính tình bạn gái nhà mình, mỗi lần đều oán giận nhưng có lần nào thật sự không vui vẻ đâu.
Ba năm, anh nhìn Bối Nhi từng bước từng bước trưởng thành, từng chút từng chút trở nên càng thêm mê người, Bối Nhi chính là một cái bảo tàng đào mãi không xong, tùy lúc đều sẽ có niềm vui bất ngờ, cũng bởi vậy tình cảm của anh đối với cô từ thưởng thức, chiếm hữu lúc bắt đầu, sau đó lại mê muội, yêu say đắm.
Ba năm nay Bối Nhi cũng dần dần mở rộng lòng với anh, cuối cùng hai tháng trước đã đáp ứng lời cầu hôn của anh, đeo chiếc nhẫn giống như đã đóng con dấu của anh vậy.
Nói không thèm để ý đến quá khứ của Bối Nhi là giả nhưng còn nhiều hơn là đau lòng và buồn chán, đau lòng vì Bối Nhi phải chịu khổ, buồn chán vì sao bản thân không xuất hiện sớm cứu Bối Nhi ra.
“Miệng lưỡi trơn tru!” Vỗ rớt bàn tay to của người đàn ông đang làm loạn trên eo cô, đây vẫn đang ở trên đường, làm sao có thể xằng bậy như vậy chứ.
“Chẳng lẽ em không thích miệng và đầu lưỡi của anh sao, hửm?” Tràn ngập sắc tình ý vị trêu đùa, thành công làm người phụ nữ mặt đỏ tai hồng. Anh nhanh chóng xin lỗi trước khi cô thật sự thẹn quá thành giận, anh không muốn đêm nay phải ngủ phòng khách đâu.
“Đúng rồi, có lẽ sắp tới em phải đi công tác một chuyến.” Sau khi vui đùa ầm ĩ, cuối cùng hai người nói đến chính sự.
“Đi đâu? Bảo bối muốn bỏ anh lại sao?” Làm bộ như bị vứt bỏ, ôm lấy Bối Nhi, trên thực tế chính là lén lút trộm hương.
“Đừng náo loạn, em chỉ đi thành phố S mấy ngày, Chị Trần mời em đi tham gia một một cuộc thi thiết kế.” Trần Nguyên là tiền bối của Bối Nhi cũng là một trong những người phụ trách, cuộc thi thiết kế kia chỉ có một số người mới tham gia, những người thiết kế lâu năm làm giám khảo, rất thích hợp để Bối Nhi tham gia.
Đương nhiên, còn có một mục đích khác, đó chính là Diệp Thần.
“Không thể không đi sao?” Nghe thấy tổ chức ở thành phố S, Lâm Thư theo bản năng lập tức liếc mắt nhìn Bối Nhi một cái, thấy cô không có biểu tình gì nhưng trong lòng vẫn thấy bất an, vòng tới vòng lui tất cả đều là chuyện cũ của Bối Nhi, hơn nữa anh có một chút sợ hãi, sợ hãi Bối Nhi sẽ trở lại bên cạnh tên cặn bã kia, không phải người ta thường nói phụ nữ hay có cảm tình đặc biệt đối với người đàn ông đầu tiên của mình sao?
“Anh đi cùng em được không? Đúng lúc công việc của anh đã xong rồi, có thời gian thì đi cùng em nha.” Nâng mặt của anh lên, chân thành nhìn thẳng vào đôi mắt anh, làm sao Bối Nhi lại không nhìn ra anh đang sầu lo, nói đến cùng chỉ người thật sự có cảm tình mới có thể để ý đến mình.[QR][diendanlequydon]
“Được, anh có thể đi cùng em.” Thuận tiện cách ly tra nam!
Mỗi lần gặp gỡ Bối Nhi, đầu óc của Lâm Thư như bị chập mạch, hoàn toàn nhìn không ra một chút bộ dáng của tổng giám đốc Lâm thị. Hai người dựa vào phía sau, lại là một trận cười đùa, Bối Nhi lải nhải nói về trận thi đấu mình sắp tham gia.
“Mục tiêu của em là nằm trong top 3, nghe nói trận thi đấu này rất nhiều đối thủ khó giải quyết, Lâm Thư anh cảm thấy thế nào?” Quay đầu nhìn sang, Bối Nhi không khỏi nhếch môi cười, rõ ràng đã rất mệt còn liều mình gấp rút trở về, hà tất phải vậy chứ.
Điều chỉnh một chút tư thế ngủ của anh để anh có thể thoải mái gối lên đùi của cô, động tác lớn như vậy cũng không làm Lâm Thư tỉnh giấc, có thể thấy được anh mệt thành bộ dáng gì.
Phân phó tài xế lái chậm một chút, cố gắng kéo thời gian dài làm anh ngủ một giấc thật tốt, đợi lát nữa đi công ty cũng không đến nỗi quá mệt mỏi.
Nghĩ đến nỗi sầu lo của anh, cô không nhịn được cười cười, cô sẽ không trở lại bên cạnh người đàn ông đó, nghĩ đến việc khi hoàn thành nhiệm vụ mình phải lập tức rời đi, trong lòng bỗng nhiên có chút không đành lòng, cuối cùng hóa thành một tiếng thở dài.
“Đồ ngốc.”