XUYÊN NHANH: SAU KHI XUYÊN THÀNH VẬT HI SINH, CÔ BÙNG NỔ

Thanh Dữu dẫn Hoắc Tinh Thần xuống xe, đạo diễn để lại một chiếc xe đi theo họ phát sóng trực tiếp toàn bộ hành trình.

Ông ta cũng rất tò mò, Quý Thanh Dữu đang muốn làm gì.

Người xem phát sóng trực tiếp cũng đều ngây ngốc.

[Quý Thanh Dữu muốn làm cái gì? ]

[Nơi này làm sao kiếm tiền? Chẳng lẽ cô ta lại muốn mang theo Hoắc Tinh Thần đi nông trường làm việc? ]

[Làm việc ở nông trường vừa mệt vừa khổ, còn kiếm không được bao nhiêu tiền.]

[Cô ta chắc là muốn tìm cảm giác tồn tại rồi, lại muốn biểu hiện mình mà liên lụy đồng đội.]

[Mấu chốt là ở nơi này tương đối khó đón xe, chút hồi bọn họ làm sao tới thị trấn? ]

[Dù cho có thể đón xe thì cũng rất phí tiền, cô nàng này cố ý lãng phí.]

Mặc dù cơn bão bình luận có không ít lời mắng, nhưng đa phần mọi người đều tò mò Thanh Dữu làm như vậy là muốn làm gì.

Thanh Dữu mang theo Hoắc Tinh Thần đi tới một nông trường đang mở cửa.

Có thể nhìn thấy, bên kia có người đang làm việc.

Hoắc Tinh Thần có chút hiếu kỳ hỏi: "Chúng ta đi nông trường tìm việc là để kiếm tiền?"

Mặc dù việc này có thể sẽ rất vất vả, nhưng do Thanh Dữu dẫn anh ấy đi nên anh cũng có thể chấp nhận được.

Anh ấy còn cố ý nói: "Thể lực của tôi cũng không tệ lắm, làm việc nhà nông hẳn là có thể kiếm chút đỉnh."

Thanh Dữu bật cười: "Cái này thì không cần, chúng ta không cần làm việc tốn thể lực để kiếm tiền."

Cô chỉ chỉ cách đó không xa "Thấy không, máy cày bên kia đã bị hỏng, chúng ta đi sửa nó cho tốt thì sẽ có tiền."



Mắt Hoắc Tinh Thần sáng lên "Khó trách chị đem theo thùng dụng cụ đựng trong ba lô, cho nên chị đã sớm nghĩ kỹ làm như thế nào để kiếm tiền?"

Thanh Dữu gật đầu "Ừm, chúng ta vừa rồi lái xe đi ngang qua chỗ này, tôi đã phát hiện bọn họ đang không ngừng vòng quanh chiếc máy cày, còn dùng đến công cụ sửa chữa."

"Nhưng tôi thấy sắc mặt bọn họ nhìn không được tốt, cho thấy bọn họ không thành công."

"Cho nên khi đạo diễn để chính chúng ta tự đi kiếm tiền, tôi liền nghĩ đến phương pháp kiếm tiền này."

Cô dù cho đi đến bất kì địa phương nào cũng đều có thói quen quan sát, khi thấy máy cày của nông trường bị hỏng, cô liền nhớ kĩ trong lòng, quả nhiên có thể dùng tới.

Nghe được lời của Thanh Dữu, người xem trực tiếp đều rất kinh ngạc.

[Thiệt là không nghĩ tới Quý Thanh Dữu muốn sửa máy cày kiếm tiền, biện pháp này cũng không tệ.]

[Cô ta thật sự coi chính mình là chuyên gia sửa chữa? Có thể sửa xe hơi, cũng không có nghĩa là có thể sửa máy cày nha!]

[Đúng vậy, dù sao tôi cũng không tin cô ta sửa được, đang chờ trò mèo của cô ta đây.]

[Chưa chắc máy cày của người ta bị hư, cô ta cũng có thể là đã tính sai.]

[Với tình tình của Thanh Dữu, không có nắm chắc hẳn là sẽ không làm, tôi cảm thấy cô ấy có thể làm được.]

[Tôi cũng coi trọng cô ấy.]

Trái ngược với quá trình đi lại nhàm chán của các khách quý khác, rất nhiều người xem đã tràn vào trang trực tiếp mới mở này.

Tất cả mọi người đều hiếu kỳ hai chuyện, máy cày có phải đã bị hỏng hay không và Quý Thanh Dữu sẽ sửa như thế nào.

Rất nhanh, Thanh Dữu cùng Hoắc Tinh Thần đi tới nông trường.

Lúc này có hai người đàn ông một già một trẻ đang đứng nói chuyện, nhìn thấy bọn họ đi tới thì có chút không hiểu.

Thanh Dữu dùng tiếng Lư mở miệng hỏi: "Máy cày của mọi người có phải bị hỏng rồi không?"

Hai người ngẩn người ra, một người trong đó gật đầu "Đúng là bị hư, hai người muốn làm gì?"

Thanh Dữu cười nói: "Tôi biết sửa, hai người có thể để cho tôi thử sửa một chút."

Boolean không quá tin tưởng mà đánh giá Thanh Dữu, "Cô biết sửa? Thật hay giả?"

Thanh Dữu nói: "Thử một chút chẳng phải sẽ biết?"

"Nếu tôi sửa tệ hơn lúc trước, tôi sẽ bồi thường cho các người chiếc mới."

"Nếu tôi sửa được, các người cứ dựa theo giá tiền bình thường mời người tới sửa để trả cho chúng tôi."

Boolean nhìn cha anh ta một lát, "Nếu không để cô ta thử sửa xem sao?"

Anh ta phát hiện một nam một nữ này đeo đồng hồ rất đắt đỏ, ăn mặc cũng không phải là hàng tiện nghi rẻ tiền, khí chất hai người cũng rất tốt.



Mấu chốt là đằng sau hai người này có một chiếc xe đi theo quay hình, anh ta suy đoán có thể đang làm tiết mục nào đó.

Nếu là sửa còn tệ hơn lúc đầu, hai người này chắc là có thể bồi thường nổi.

Nếu như sửa được thật thì có thể tiết kiệm không ít phiền phức cho bọn họ.

Anh ta vừa rồi đã liên hệ chỗ sửa chữa, đối phương phải hai ngày sau mới có thời gian tới sửa, nhưng bọn họ đang cần sử dụng ngay.

Ông Boo cũng nghĩ tương tự như vậy, thế là ông ta gật đầu, "Được, vậy tôi sẽ để cô sửa thử xem."

Thế là Thanh Dữu đi lên trước bắt đầu kiểm tra máy cày.

Rất nhanh cô đã phát hiện vấn đề, cô vừa từ trong ba lô đem ra thùng dụng cụ, vừa nói với hai người: "Chỗ này phát sinh trục trặc.."

Thanh Dữu nói tiếng Lư rất hay, còn dùng từ rất chuyên nghiệp, để cho hai cha con còn hơi hoài nghi cô có sắc mặt trịnh trọng.

Họ còn chủ động đi tới cùng cô thảo luận giao lưu, nhìn cô sửa máy.

Rất nhiều người xem đều nghe không hiểu bọn họ nói chuyện gì, may mà tổ đạo diễn đã chuẩn bị chuyên gia trước, họ rất nhanh dùng phụ đề phiên dịch ra.

Tất cả mọi người không nghĩ tới, Thanh Dữu chẳng những có thể nhìn ra máy cày hỏng chỗ nào, mà còn nói tiếng Lư một cách lưu loát, thuật ngữ cơ giới chuyên nghiệp nói ra liên tục.

Nhìn xem phụ đề, mọi người đột nhiên cảm thấy Thanh Dữu có chút 'vĩ đại'.

Hoắc Tinh Thần cũng biết nhiều ngoại ngữ, anh ấy nghe hiểu được cuộc nói chuyện của Thanh Dữu.

Anh ấy phát hiện Thanh Dữu vừa hiểu công việc, vừa chăm chú sửa máy móc rất là hấp dẫn.

Đặc biệt cô làm như vậy là vì muốn để anh ăn ngon uống ngon chơi tốt nên mới cố gắng như thế.

Bởi vậy khi nhìn về phía cô, ánh mắt anh ấy càng sáng rọi hơn, tim đập nhanh hơn không ít.

Ước chừng qua hơn mười phút, Thanh Dữu dừng lại động tác, để Boolean tự mình đi thử một chút.

Boolean tới thử một chút, vốn là lúc đầu dù làm thế nào máy cũng không chạy, thì hiện nay máy kêu đột đột đột một chút liền bắt đầu chuyển động.

Trên mặt anh ta nở nụ cười thật to, "Thật đúng là đã sửa xong."

Tiếp đến anh ta tán dương: "Quý, cô thật lợi hại nha!"

Thanh Dữu tự tin cười một tiếng: "Đa tạ khích lệ!"

Ông Boo chủ động lái máy cày dạo một vòng, trên mặt ngạc nhiên mừng rỡ "Chẳng những đã sửa xong, còn so trước kia càng dễ sử dụng hơn."

Hai người hiển nhiên rất cao hứng, sau đó dựa theo giá cả bình thường mướn người tới sửa đưa cho Thanh Dữu bốn trăm Lư tệ.

Thanh Dữu thu tiền cười nói: "Tôi còn biết sửa nhiều loại máy móc và điện gia dụng, các người còn có món gì cần sửa không?"

"Hoặc là bạn bè của hai người cần sửa, cũng có thể giới thiệu với họ."



Boolean nghe cô nói như vậy, đôi mắt sáng lên cười nói: "Trong nhà của tôi đúng là có mấy máy móc và dụng cụ bị hư, cô đi nhìn thử một chút xem có thể sửa được không."

"Nếu có thể sửa được gần hết, tôi sẽ gọi điện thoại giới thiệu bạn bè tới."

Anh ta phải xem thử cô có bản sự này hay không.

Thanh Dữu gật đầu, "Đương nhiên!"

Ông Boo tiếp tục sử dụng máy cày còn Boolean thì mang theo hai người Thanh Dữu đến nơi gần nhà.

Sau đó Thanh Dữu giúp nhà Boolean sửa xong mấy món đồ điện gia dụng bị hỏng, còn có một chiếc máy kéo, cô lại kiếm thêm một ngàn Lư tệ.

Bởi vì tay nghề của cô tốt nên Boolean đã gọi điện thoại giới thiệu cô cho những người bạn bè và hàng xóm cũng có đồ cần sửa chữa.

Anh ta còn lái xe đưa hai người Thanh Dữu đi đến đó, liên tiếp đi mấy nhà.

Giữa trưa, tại nhà bạn của Boolean, Thanh Dữu giúp một phu nhân sửa xong máy phát đĩa cổ mà bà yêu quý nhất, đối phương liền nhiệt tình mời bọn họ ở lại dùng chung cơm trưa.

Thanh Dữu để tỏ lòng cảm tạ, cô còn giúp bà điều âm một lần nữa.

Cơm trưa chuẩn bị chẳng những rất phong phú, còn rất có đặc sắc của Lư quốc.

Khi nhìn trên bàn tiệc thấy Thanh Dữu, Hoắc Tinh Thần cùng chủ nhà trò chuyện vui vẻ với nhau.

Đạo diễn cùng người xem: "..."

[Tôi phục, Thanh Dữu đúng là mang Hoắc Tinh Thần 'bay', bữa ăn thật quá tốt, mấu chốt là nó miễn phí.]

[Lợi hại, bọn họ đi sửa cho mấy nhà, Lư tệ cộng lại hẳn là có đến mấy ngàn.]

[Tôi nãy giờ vẫn ngồi tính đây, tổng có bốn ngàn bảy.]

[Nghe ý tứ của Boolean, còn có mấy nhà cũng muốn sửa máy.]

Bình luận

Truyện đang đọc