[XUYÊN NHANH] SƯỞI ẤM TRÁI TIM CỦA NAM PHỤ


Đường Ngọc Phỉ áp má lên ghế sofa, cứ lặng lẳng như vậy nhìn người đang nằm ở trên giường.

Ánh sáng ấm cúng của chiếc đèn ngủ nhỏ bé phác họa lên những đường nét nhu hòa mềm mại, tới lúc tập trung suy nghĩ, trong con ngươi của cô bỗng trở nên sáng ngời, rồi động lại một tầng u sầu nhàn nhạt.

Vết thương của Giang Yển không có nghiêm trọng lắm, xem như hữu kinh vô hiểm (*).

(*) Gặp chuyện kinh sợ nhưng không có bị nguy hiểm
Sau khi xử lý Lý Chí Phong, cuối cùng cô cũng đã có thời gian suy nghĩ về chuyện ứng phó với nhân vật khó giải quyết nhất trong kịch bản.

Nữ chủ của cuốn sách, Hạ Uyển Nhi, một tháng sau sẽ xuất hiện tại ngôi nhà của Giang Yển cùng với cha hắn, hai người họ chính là đầu sỏ gây ra kết cục bi thảm của Giang Yển—— một người đã từng khiến hắn tổn thương nhiều năm qua, cả đời không thể chạy thoát khỏi ác mộng thuở thơ ấu; một người thì reo rắc cho hắn thêm hy vọng, rồi cuối cùng lại tự mình phá hủy hoàn toàn.

Trong kịch bản, Hạ Uyển Khi không phải là một cô nữ sinh tâm địa thiện lương, dưới áp lực của cha mẹ, cô bị ép theo Giang phụ từ nước Mỹ trở về gặp Giang Yển, ban đầu vốn dĩ chỉ định ứng phó xong rồi rời đi ngay, nhưng cô lại bởi vì bị gương mặt của Giang Yển hấp dẫn, nên mới lắc lư không chừng.

Chính quang hoàn của nữ chủ, đã khiến Giang Yển bất giác yêu cô, vậy mà hóa ra, chỉ cần một bàn tay thôi, cô cũng có thể đẩy hắn xuống tận tầng địa ngục cuối cùng.

Hạ Uyển Nhi đã có bạn trai ở nước Mỹ, một bên vừa luyến tiếc chia tay, một bên vừa câu dẫn Giang Yển, cho đến khi cô phát hiện Giang Yển thực sự là người bị bệnh tâm thần.

Sự khiếp sợ tới cực đoan, khinh thường cùng bài xích khiến cho cô buông lời vũ nhục, sắc bén hãm hại, làm tan nát tình yêu sâu đậm của Giang Yển, gợi lên sự âm trầm trong lòng hắn.

Kết cục, Giang Yển giết cô, rồi từ đó, cả đời chỉ có thể sống trong nơi bệnh viên tâm thần kia.

Sau khi tiến vào thế giới nhiệm vụ cô đã quyết định, bản thân sẽ đền bù cho Giang Yển phần tình thương thiếu hụt, đồng thời vừa xoay chuyển kết cục của hắn, hiện giờ, cô nên ngẫm lại hướng đi như thế nào.

Rút lại suy nghĩ, Đường Ngọc Phỉ thở dài.

......!
Cơn đau đớn khiến cho Giang Yển tỉnh giấc, phần lưng nóng rát dường như đã truyền đến tứ chi, cả thân thể hệt như đang bị thiêu bỏng.

Hắn mở to mắt, cảm thấy đầu có chút choáng váng.

Bất đắc dĩ, hắn nâng mí mắt, hết thảy tất cả đều vô cùng quen thuộc, rồi phát hiện ra bản thân đang nằm trên giường.

Mờ mịt chốc lát, hắn nhớ rõ ràng mình vẫn còn ở trong tòa nhà hoang kia trước khi lầm vào hôn mê.

Đúng rồi, Đường Ngọc Phỉ đang ở đâu?
Bỗng nhiên nhớ tới cô, Giang Yển lập tức căng thẳng, chịu đựng cơn đau nhức mà bò dậy, nghiêng nghiêng ngả ngả chạy ra bên ngoài.

Nhưng đến khi nhìn thấy tầng một của chung cư, hắn tức khắc ngẩn người tại chỗ.


Nơi này, là nhà hắn?
Tấm vải trắng trên ghế sofa đã được lấy đi, để lộ ra hình dáng ban đầu, trên đó còn có vài con búp bê xinh xắn.

Căn phòng khách vốn dĩ trống rỗng bây giờ đã được lấp đầy thêm những chậu hoa xanh mượt.

Đặc biệt hai bồn Quan Âm lớn chứa nước, chiếm chủ yếu không gian, mí mắt của Giang Yển bất chợt giựt giựt.

Trên vách tường treo một chiếc đồng hồ helo kitty màu hồng, xung quanh là những bức tranh sơn dầu mang phong cách Châu Âu với nhiều hình dáng và kích thước khác nhau, vô cùng nổi bật.

Trên bàn ăn còn có thêm lọ hoa thủy tinh, cắm lên đó là những đóa bách hợp, cánh hoa trắng muốt, dịu dàng vẫn còn đọng những giọt sương buổi sớm, làm cho không khí càng trở nên ấm áp.

Giang Yển không thể nhịn được nữa, lớn giọng hô.

- Đường Ngọc Phỉ!
Cửa phòng tắm được mở ra, Đường Ngọc Phỉ vừa chạy vội, vừa lấy chiếc khăn bông lau khô tóc, dưới chân để lại vài vết ướt trên sàn nhà.

Cô ngẩng đầu, lộ ra gương mặt thuần khiết ẩn hiện trong làn tóc đen dày, trong mắt hiện lên vẻ vui sướng.

- Anh cuối cùng cũng tỉnh rồi!
Trên người cô chính là một chiếc váy dài màu hồng nhạt, lộ ra cánh tay cùng đôi chân thon thả, trắng mịn tới lóa mắt.

Không biết có phải do bị ảnh hưởng tâm lý hay không, Giang Yển cảm thấy vết thương của bản thân càng đau thêm, bàn tay vịn chặt vào cầu thang, bước chân có chút vô lực.

- Chuyện gì đang xảy ra, tại sao nhà của tôi lại trở thành như vậy!
Thừa dịp hắn còn hôn mê, cô đã làm cái gì rồi!?
- Thế nào? Trông đã giống một căn nhà thật sự chưa?
Đường Ngọc Phỉ đắc ý với kiệt tác của mình.

- Phần lớn đồ đạc đều được chuyển từ nhà tôi đến, không tốn nhiều tiền lắm.

- Đây là nhà của tôi.

Giang Yển nghiến răng, ai kêu cô ăn mặc như thế này? Đồng hồ treo tường màu hồng, rồi những con búp bê xinh xắn, kiểu bày biện này là dành cho phòng ngủ con gái mà! Giang Yển hối hận vì bản thân đã cứu cô.

Đường Ngọc Phỉ chớp chớp mắt, như thể không hiểu lời hắn nói.

- Tôi biết a, nhưng trong khoảng thời gian này tôi muốn ở lại đây.

Giang Yển vì cô mà bị thương, đương nhiên cô sẽ ở lại mà chăm sóc hắn.


Để thuận tiện, cô đã mang hết tất cả những gì mình cần, đồng thời cũng dành chút tâm tư để sửa soạn lại một phen.

Cô sớm đã không vừa mắt căn phòng khách trống trải kia, nhưng hiện tại, thì lại cực kì cực kì hài lòng.

- Đúng rồi, tôi đã thay anh xin phép nghỉ học nửa năm rồi, anh không cần lo lắng.

Đường Ngọc Phỉ nhếch miệng cười, lúm đồng tiền bên má trái đúng là làm say động nhân tâm.

Giang Yển lắc lắc đầu, phản ứng nhanh chóng, quả quyết từ chối.

- Không cần.

Cô còn nghĩ rằng mấy tin đồn nhảm nhí từ trường học vẫn còn chưa đủ?
- Bản thân anh có thể tự mình thay thuốc, nấu ăn được sao?
Đường Ngọc Phỉ liếc xéo hắn, cũng không biết anh đơn thân lớn lên như thế nào, khả năng tự chăm sóc bản thân đúng là thấp kinh khủng.

Giang Yển nghẹn lời.

- Chờ đến khi thương thế của anh tốt lên, tôi sẽ dọn đi.

Đường Ngọc Phỉ vì trấn an hắn mà thuận miệng nói dối, ném chiếc khăn bông kia sang một bên, cô tiến lên kéo tay Giang Yển.

- Lại đây, tôi thay thuốc cho anh.

Đôi bàn tay nhỏ nhắn mềm mại mang theo hơi ấm, nhẹ nhàng nắm lấy ngón tay của hắn, Giang Yển cảm giác được có một luồng điện đang xông vào cơ thể, nhất thời không chống đỡ được, đành phải ngoan ngoãn để Đường Ngọc Phỉ dắt mình tới ghế sofa.

Bị bắt ngồi vào giữa đống búp bê, Giang Yển lúc này mới hoàn hồn, lập tức muốn phản kháng, nhưng lại bị người nào đó đè xuống, thái độ không khỏi phân trần.

Sau lưng truyền tới một trận đau xé rách, Giang Yển hít lớn một hơi, tức khắc mất đi ý nghĩ muốn kháng cự, bàn tay nhỏ bé của Đường Ngọc Phỉ vòng qua người hắn để tháo băng, đầu ngón tay trong lúc lơ đãng xẹt qua làn da của hắn, cảm giác rùng mình chợt kéo đến.

Hắn vô thức nắm chặt tay, cảm thấy có chút may mắn vì bản thân đang đưa lưng về phía cô, Đường Ngọc Phỉ không thể nhìn ra gương mặt hắn đang nhiễm một mảng đỏ bừng.

Đặt miếng băng dính máu sang một bên, Đường Ngọc Phỉ nhẹ nhàng rửa sạch vết thương gớm ghiếc trên lưng Giang Yển, sợ sẽ làm đau hắn.

Cô vẫn chưa nói cho Giang Yển, sau khi Lý Chí Phong được chữa trị tại bệnh viện, cậu ta đã lập tức yêu cầu người đi làm thủ tục chuyển trường, Cậu ta đã rất sợ hãi, mà tất cả mọi người lại không thể moi ra manh mối về người đã làm tất cả những điều đó.

Mấy tên côn đồ cũng không còn nhớ ký ức đêm ấy, hết thảy chỉ là một mảnh mờ mịt.


Căn tòa nhà bỏ hoang không có camera theo dõi, chuyện này sẽ hoàn toàn bị vùi lấp, mặc dù cha của Lý Chí Phong không cam lòng nhưng vẫn đành từ bỏ, nửa đời sau, ông chỉ có thể bảo vệ đứa con trai đã ám ảnh bóng ma tâm lý vô cùng nghiêm trọng.

Đây là sự trừng phạt mà cô dành cho bọn họ.

- Nếu cảm thấy đau, cứ nói cho tôi biết.

Đường Ngọc Phỉ điểu chỉnh lực tay, dặn dò Giang Yển.

Giang Yển rầu rĩ hừ một tiếng, tỏ ý rằng đã nghe thấy rồi.

Thuốc mỡ được bôi lên vết thương, cảm giác mát lạnh này thực dễ chịu, cơn nóng rát đã giảm bớt rất nhiều.

Động tác của Đường Ngọc Phỉ rất nhẹ nhàng, tuy vậy, vẫn không khỏi đau đớn một chút, nhưng Giang Yển chịu đựng, hắn không muốn thừa nhận rằng bản thân đang hưởng thụ giây phút yên bình lẫn cả phần đau đớn như thế này.

Sau đó không lâu, Đường Ngọc Phỉ nhẹ nhàng thở ra.

- Được rồi.

Giang Yển cảm thấy mất mát, cúi đầu nhìn chiếc nơ bướm trên thắt lưng, khẩu thị tâm phi mà nói một câu.

- Thật xấu.

Mặc kệ lời của hắn, Đường Ngọc Phỉ nói.

- Phòng bếp có nấu cháo, tôi sẽ mang đến cho anh ngay, ngủ cả ngày hẳn là đã đói bụng rồi.

Đường Ngọc Phỉ bước đi, Giang Yển lúc này mới thả lỏng cơ thể đang căng chặt.

Cô gần gũi với hắn quá rồi, làm cho cả chân tay hắn luống cuống, ngay cả hô hấp cùng với tần suất tim đập cũng sai nhịp hết cả.

Giang Yển không khỏi cúi đầu, dùng ngón tay búng lấy nơ bướm, để cho nó rung rinh, rồi khóe môi bất giác cong lên.

Hắn không biết tại sao bản thân mình lại chắn dao cho Đường Ngọc Phỉ, đối với bản thân, hắn luôn chấp nhất bảo hộ đến đáng sợ, trong tiềm thức vẫn luôn luôn sợ mọi thứ sẽ làm tổn thương tới mình.

Thế nhưng vào giây phút đó, hắn đã khắc phục được nỗi sợ hãi sâu hằn trong tim, cơ thể liền hành động trước một bước.

Khi đó hắn mới hiểu được, Đường Ngọc Phỉ đã chiếm một vị trí vô cùng quan trọng trong lòng bản thân.

Quan trọng hơn, là hắn xếp mình ở vị trí thứ hai.

Cô đã nói rằng, sẽ không bao giờ rời khỏi hắn, và hắn cảm thấy, mình cũng nên làm điều đó.

Đường Ngọc Phỉ bưng một chén cháo quay lại, nhìn thoáng qua liền thấy Giang Yển đang ngơ ngẩn như thể trầm tư suy nghĩ điều gì.

Gương mặt hắn vẫn tái nhợt như cũ, đôi mắt xinh đẹp lộ ra vẻ sáng ngời, khiến cho gương mặt hắn trở nên sinh động thêm rất nhiều.


Chàng trai luôn u ám cuối cùng cũng được các vị thần phát hiện, đỉnh đầu được phủ bởi hào quang, hiện ra vẻ đẹp tuyệt mỹ tới tuyệt vời.

Giang Yển lười nhác nhìn cô, nói.

- Tôi đang bị thương, nên đút cho tôi đi.

Đường Ngọc Phỉ: "......"
Cô cảm thấy bản thân nên đối với Giang Yển tốt hơn một chút, tiện nghi trước đây cô chiếm được đều bị hắn đòi lại cả vốn lẫn lời rồi, sau này nói không chừng còn có thể tệ hơn.

Đối mặt với ánh mắt lên án của chàng thiếu niên, Đường Ngọc Phỉ vẫn cam chịu thỏa hiệp, xúc một thìa đưa lên môi hắn, nặn ra một nụ cười nịnh nọt, nói.

- Mở miệng ra.

- Cô không thổi sao?
Giang Yển có chút ghét bỏ mà quay đầu đi, dáng vẻ cô không thổi thì tôi không ăn kia, quả thực vô cùng quen mắt.

Hóa ra trước kia cô thiếu đánh như vậy sao? Khóe môi Đường Ngọc Phỉ giật giật, nén xuống một hơi.

Bản thân đã gây ra, thì dù có quỳ cô cũng phải chịu trách nhiệm.

Xong xuôi cơm nước, Giang Yển mới bày ra vẻ mặt thỏa mãn, sắc mặt cũng sáng hơn rất nhiều.

Đường Ngọc Phỉ sợ hắn buồn chán, càng sợ hắn bất chợt nhớ tới chuyện giải quyết người kia, cô lập tức dọn máy tính xách tay mang theo, khí thế bừng bừng cất lời.

- Muốn chơi game với nhau không? Hôm qua tôi vừa mới chơi một ván đó.

Không biết Giang Yển có thích chơi game hay không, cho nên Đường Ngọc Phỉ đã download về một đống, cho hắn từ từ chọn lựa, chắc chắn sẽ có một cái mà hắn thích.

Một bên vừa khởi động máy, một bên vừa lấy miếng khoai tây chiên cho vào miệng nhai, Đường Ngọc Phỉ bày ra vẻ mặt hài lòng.

Giang Yển trơ mắt nhìn ngón chân linh hoạt trắng nõn của cô mang miếng khoai tây chiên vào lòng ngực, thái độ tùy ý thanh thản, biểu cảm khi chiều đến thật giống như chú mèo lười nhác.

Không phải đã nói đây là đồ ăn vặt mua cho hắn sao? Tại sao lại vào hết cái bụng của cô như vậy?
- Rõ ràng là tôi cho vào ổ C mà? Sao lại không tìm thấy rồi.

Con chuột lạch cạch nửa ngày trời, Đường Ngọc Phỉ không khỏi cau mày lại, trên gương mặt lộ ra vẻ khó hiểu.

Cô đành phải lục tung từng tập tài liệu trong ổ, nhưng lại vô tình nhìn thấy một tài file tài liệu ten là"Bí mật", không khỏi dậy lên lòng tò mò.

Nguyên chủ để lại thứ này, trong đó rốt cuộc là có cái gì vậy?
Đường Ngọc Phỉ không nghĩ nhiều, nhấp đúp mở luôn tài liệu đó ra.

Giao diện vừa chuyển, video định dạng AVi hiện ra toàn màn hình, từng đoạn một rơi vào mắt mà không hề báo trước, khiến cho cô cảm thấy cực kì sốc.

Không khí đã bị ngừng trệ ngay trong giây phút như vậy..


Bình luận

Truyện đang đọc