[XUYÊN NHANH] SƯỞI ẤM TRÁI TIM CỦA NAM PHỤ


Trên bài là mấy phong thư mật hàm đã được mở ra, ngón tay thon dài của Thiên Lý Thanh gõ gõ lên một chồng giấy, mực trên giấy còn chưa khô có thể thấy được nó đưa đến gấp gáp như thế nào, bên trên ghi rõ chi tiết những chuyện xảy ra với tiểu thư Tướng phủ từ khi sinh ra đến giờ.
Đọc xong từng tờ một, biểu tình của hắn vẫn không biến hóa nhiều, vẫn là đôi mắt không gợn sóng ấy.

Trời sinh hắn ở vị trí cao khiến hắn ngày càng lãnh đạm, đôi mắt đen lánh yên lặng như hồ sâu, đến không khí trong thư phòng cũng ngưng đọng vài phần.
Kiêu căng, ương ngạnh, vụng về, lười học, đủ thứ chuyện trên mật hàm vừa đủ để hình dung ra những thứ ấy.

Tiểu thư Tướng phủ không có khuê mật, càng không có khả năng tiếp xúc với các hoàng tử.

Nếu không phải do thân phận cao quý, sớm đã chết không biết bao nhiêu lần do đắc tội với người ta rồi.
Trừ cái này ra, ám vệ của hắn còn điều tra được chuyện Thiên Lý Hạo vô cùng tức giận sau vụ Hỏa Linh Chi, thuộc hạ của Thiên Lý Sóc đã chết vài người vẫn không thể tra ra được kẻ phá đám, còn càng thêm đề phòng Thiên Lý Hạo.

Cả hai bên cũng đã từng phái người đến thăm dò phủ đệ của hắn, nhưng không ai có thể tra ra được dù chỉ là một chút dính líu đến phủ Tướng quốc.
Chuyện Đường Ngọc Phỉ không có trong phủ được giấu diếm vô cùng tốt, bọn họ không điều tra được gì cũng phải thôi, nhưng điều đó có chứng minh được nàng không liên quan đến những vị Hoàng tử khác không? Thiên Lý Thanh nhíu mày trầm ngâm.
“Điện hạ, nên xử lý tiểu thư Tướng phủ thế nào?” Sau khi nhận ra Đường Ngọc Phỉ trong sạch, tâm tình Dạ Kiêu vô cùng vi diệu.
Thiên Lý Thanh đứng dậy, đã gần một tháng rồi hắn mới quyết định đi gặp mặt vị Đường tiểu thư này một lần.
Mặt trời dần ngả về Tây, Đường Ngọc Phỉ khoác áo choàng ngồi ngáp dài bên cạnh bàn, trong tay là chiếc khăn quàng cổ đã dệt xong, trên bàn còn mấy chiếc bao tay có lớn có nhỏ.

Ánh nắng chiều tà ấm áp chiều vào gương mặt nàng khiến nàng như tỏa sáng, gương mặt tái nhợt cũng ấm áp hơn một chút.

Cửa bị gõ nhẹ hai cái, Đường Ngọc Phỉ cũng không ngẩng đầu lên nói: “Vào đi.”
Nàng đang tự hỏi tại sao hôm nay Dạ Kiêu lại lễ phép như vậy, thì nhận ra người đến mặc áo màu trắng, sạch sẽ đến lóa mắt.
Đường Ngọc Phỉ giật mình, ánh mắt theo góc áo hướng lên trên, nhìn thấy một người lạnh lẽo như bông tuyết đang đứng ngược sáng, gương mặt góc cạnh rõ ráng, mắt phượng xinh đẹp bình tĩnh nhìn nàng, nhìn nàng từ trên cao.
Nàng đang nằm mơ sao? Đường Ngọc Phỉ nhếch miệng, ngơ ngác nhìn Thiên Lý Thanh, Mạch Thanh Khoa đứng phía sau hắn lại lên giọng trách cứ: “Một nữ tử mà quần áo còn không chỉnh tề thì còn ra thể thống gì.”
Âm thanh đáng ghét này làm Đường Ngọc Phỉ hồi phục lại tinh thần, hoang mang rối loạn sửa lại áo ngoài mới đứng lên nói: “Điện hạ sao hôm nay lại đến thế.”
“Nhìn thấy Thái Tử, vì sao không hành lễ?” Mạch Thanh Khoa bắt bẻ không hề buông tha cho nàng, ánh mắt nhìn nàng toàn là bất mãn.
Thiên Lý Thanh quay đầu liếc hắn một cái, ý bảo hắn đi ra ngoài.

Mạch Thanh Khoa tủi thân mím môi, bực bội đóng cửa lại, trong phòng chỉ còn lại hai người.
Khí chất của hắn quá lãnh đạm khiến nàng không kiềm chế được như bị đông cứng lại, Đường Ngọc Phỉ có cảm giác như bị núi đè lên, kéo ghế cho hắn ngồi còn nịnh nọt lau lau vài cái.
“Thái tử điện hạ, Hỏa Linh Chi kia…… Ngươi đã dùng chưa?” Chờ Thiên Lý Thanh ngồi xuống, Đường Ngọc Phỉ mới mong đợi hỏi.
“Là giả.” Thiên Lý Thanh bình tĩnh nói, đó là cây Linh Chi bình thường.
Nhưng lời vừa ra khỏi miệng, nhìn thấy ánh sáng trong mắt Đường Ngọc Phỉ chợt tắt, lộ ra vài phần thất vọng.
“Thì ra là giả.” Đường Ngọc Phỉ kéo khóe môi nhưng vẫn không che giấu nổi sự mất mát trong lòng.

Vì hàng giả này mà nàng suýt chút nữa mất mạng, vốn tưởng rằng có thể giúp đỡ Thiên Lý Thanh…… Nghĩ đến đây, nàng cố gắng lên tinh thần: “Không sao, trong phòng ta còn rất nhiều dược liệu trân quý, sau này ta chuyển hết đến cho ngươi.” Diễn đàn Vietwriter.vn
“Vì sao?” Thiên Lý Thanh nâng mắt phượng, phản ứng của nàng làm hắn có chút kinh ngạc.
“Ta nghe nói thân thể điện hạ không tốt, mấy dược liệu này cũng là dạng hiếm thấy, có lẽ sẽ có một hai loại cần dùng đến.” Đường Ngọc Phỉ cẩn thận nói, vĩnh viễn không nhận ra chút thay đổi nào trên gương mặt Thiên Lý Thanh, lòng nàng có chút thấp thỏm, vì thế lại bổ sung một câu: “Là ta tự nguyện đưa đến, không có mục đích khác.”
Khuôn mặt nàng chân thành, Thiên Lý Thanh nhìn nàng trong chớp mắt, lại nhàn nhạt mà: “Đường tiểu thư, thế gian này không có chuyện tự nhiên lại yêu.”

Hắn không tin tưởng nàng.
Đường Ngọc Phỉ có chút nhụt chí, ngơ ngẩn nắm một sợi tóc không nói gì, nàng có lý do nhưng không thể nói.
“Ngươi là người dưới trướng vị Hoàng tử nào? Tiếp cận ta có mục đích gì.” Thiên Lý Thanh nheo mắt lại, không khí vô cùng áp lực: “Ta cho ngươi một cơ hội kể hết mọi chuyện, sẽ không giết ngươi.”
“Mặc kệ ngươi có tin hay không, ta thật sự không có ý xấu, chỉ thật lòng mong ngươi sống tốt.” Đường Ngọc Phỉ có chút uể oải ỉu xìu, cường điệu nói: “Điện hạ hẳn đã điều tra qua rồi, ta không có một chút quan hệ nào với những hoàng tử còn lại, ta tiếp cận ngươi không phải là do bọn họ bày mưu tính kế.”
Nàng nói không sai, Thiên Lý Thanh im lặng, ánh mắt rốt cuộc nhìn đến vật thể hình bàn thay trên bàn.

Nghe Dạ Kiêu nói, cái này gọi là bao tay.
Nghe Dạ Kiêu miêu tả qua, hắn cũng có chút kinh ngạc, đường đường là tiểu thư Tướng phủ lại tự mình làm đồ thủ công.
Nhìn theo ánh mắt hắn, Đường Ngọc Phỉ lập tức giải thích nói: “Những thứ này là bao tay ta làm cho điện hạ, vì không biết cụ thể kích cỡ tay của điện hạ, nên dựa theo ấn tượng làm thêm mấy thôi.” Một bên nói, một bên Đường Ngọc Phỉ đeo một đôi lên tay mình.

Tuổi tác của nguyên chủ còn nhỏ, tay cũng nhỏ nhắn xinh xắn, bao tay bị rộng một chút.
“Có phải ngươi rất sợ lạnh không? Đeo cái này vào cho ấm, chẳng qua cầm bút sẽ khó khăn hơn một chút.

Thật ra có thể thêm vật liệu khác, nhưng ta sợ không đủ giữ ấm.

Còn nữa……” Vừa nói nàng vừa lôi ra một cục gì đó: “Cái này gọi là khăn quàng cổ, mùa đông thì quấn lên cổ cho ấm, nhưng vẫn kém so với Lam mao vây lãnh của ngài, chắc điện hạ cũng sẽ không dùng đến……”
Đường Ngọc Phỉ đột nhiên nhận ra, Thiên Lý Thanh là Thái tử cao quý, tất nhiên mùa đông sẽ có người chăm sóc thỏa đáng, Lam mao vây lãnh tất nhiên cũng sẽ có, ra ngoài cũng sẽ có lò sưởi cầm cho ấm tay, đâu cần mấy thứ này của nàng.
Huống hồ…… Nàng rũ mắt nhìn mấy chiếc bao tay nằm lăn lóc trên bàn cùng người lạnh lùng trước mặt, trong lòng hơi mệt mỏi.

Nàng thở dài một hơi, trong lòng dâng lên cảm giác thất bại.
Đôi mắt nữ hài phía trước đang sáng lên, tay chân đang múa may, khóe môi cũng mang ý cười nhẹ nhàng, nói đến đây đột nhiên ảm đạm xuống, ngại ngùng ôm khăn quàng cổ trong tay vào lòng, có chút bất an nhấp môi nhìn hắn.
Thiên Lý Thanh hơi nhíu mày, hắn không phải là không hiểu tình ý của nữ nhi, lại nhớ tới câu nói kia của Dạ Kiêu: Hình như nha đầu này thật sự thích hắn.
Hắn là Thái tử cao quý, số lượng quý nữ kinh thành thích hắn nhiều vô kể, nhưng cuộc đời của hắn đã định là không thể lấy vợ sinh con, những thứ như tình ý đó đối với hắn còn nhẹ hơn mây mù, hắn cũng không coi trọng.

Vị tiểu thư Tướng phủ này cũng là một trong số đó mà thôi, tuy rằng đường đời xui rủi khiến hai người giao nhau, nhưng hắn sẽ không vì vậy mà đặt nàng vào trong lòng.

Diễn đàn Vietwriter.vn
Nếu đã biết nàng không hề có bất kỳ uy hiếp gì với mình, dù sao cũng là nữ nhi duy nhất của Tướng quốc, đưa về bình yên là được.
Vì thế Thiên Lý Thanh đứng dậy, lạnh lùng nhìn nàng, hờ hững nói: “Tâm tư của Đường tiểu thư với bổn cung nên thu lại đi mới tốt.”
Đã dùng đến cả hai chữ bổn cung, hắn ghét mình đến vậy rồi sao, trong lòng Đường Ngọc Phỉ cười cay đắng.

Cũng phải, nàng vốn không nên chỉ dựa vào một cây Hỏa Linh Chi đã muốn lấy lòng hắn, nếu không hắn cũng không phải là Thiên Lý Thanh nữa.
Hít sâu một hơi, đột nhiên Đường Ngọc Phỉ đứng dậy, quỳ xuống trước mặt Thiên Lý Thanh, cúi đầu xa cách rồi lại kiên định nói: “Trái tim của thần nữ không chịu sự quản lý của Hoàng thất, cũng không thuộc sự quản lý của Điện hạ, cũng không phải là thứ mà chính bản thân ta có thể điều khiển được.

Nếu lời Điện Hạ nói với ta là mệnh lệnh, xin thứ lỗi, thần nữ không thể chấp hành.” Dứt lời, nàng vẫn không đứng dậy.
Hai người, một người ngồi một người quỳ nhưng vẫn có xu hướng giằng co.
Thiên Lý Thanh nhìn nàng một lúc lâu mở miệng: “Tùy ngươi.”
Hắn xoay người muốn đi, đột nhiên Đường Ngọc Phỉ nắm lấy góc áo hắn, thấp giọng nói: “Trước khi thương thế của ta khỏi hẳn, đừng đưa ta về được không? Nương của ta nhìn thấy sẽ lo lắng.” Nàng nói rất nhỏ, mang theo ý khẩn cầu.
Thân thể nhỏ xinh thẳng tắp, có thể thấy được tính tình quật cường của nàng, cuối cùng nàng cũng ngước mắt yên lặng nhìn hắn, có thể thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng đã tái nhợt.

Nhưng Thiên Lý Thanh lại để ý thấp thoáng dưới vạt áo hơi mở của nàng là một đoạn băng gạc nhiễm máu.

Trong lòng hắn nhói lên, thu hồi ánh mắt, đẩy cửa ra ngoài, trước khi đi còn nói một chữ: “Chuẩn”.
Người đã đi xa, Đường Ngọc Phỉ đứng dậy đầu gối nhức mỏi, tinh thần sa sút, nhìn mấy đôi bao tay và chiếc khăn quàng cổ trên bàn mà không vui vẻ nổi.

Không biết có phải do tâm tình không tốt hay không mà bả vai lại đau đớn hơn hẳn, đau đến mức làm nàng rơi nước mắt.
Đột nhiên trên xà nhà truyền đến tiếng vang rất nhẹ, không cần ngẩng đầu nàng cũng biết là Dạ Kiêu tới.
Đường Ngọc Phỉ xoa xoa khóe mắt, phiền lòng đến bả vai cũng đau, tiền đồ của nàng là một mảnh tối đen không chút hi vọng, nàng không biết phải làm thế nào mới có thể đả động được người như Thiên Lý Thanh.

Trừ Đồng Dương quận chúa ra thì hắn có hứng thú với thứ gì khác không?
Dạ Kiêu ôm kiếm trộm nhìn Đường Ngọc Phỉ, trong lòng có chút phức tạp.

Bị thương nặng như vậy cũng không rơi lấy một giọt nước mắt, còn có thể ngồi thêu thùa may vá mà mới gặp điện hạ có chốc lát đã khóc rồi, nghĩ đến tính tình đạm mạc của điện hạ nhà mình, chắc là trực tiếp cự tuyệt nàng, khó tránh khỏi việc khiến nàng cảm thấy đau khổ.
Thật quá tàn nhẫn.
“Này, nha đầu kia, tuy rằng trên cuộc đời này không có bất kỳ ai có thể so sánh với Điện hạ nhà ta, nhưng lấy điều kiện của Tướng phủ nhất định sẽ tìm được một chàng rể hiền dốc lòng chăm sóc ngươi.” Dạ Kiêu không nhịn được an ủi nàng, tuy rằng nghe vào thấy hơi là lạ.
“Người thích ta đâu thể so với người ta thích, chỉ cần ta đối tốt với hắn, hắn nhất định sẽ nhận ra chỗ tốt của ta.” Âm thanh rầu rĩ mang theo một chút hờn dỗi.
Dạ Kiêu thở dài, thế nhân đâu có ai biết tình trạng thân thể của Điện hạ đâu? Nên cũng không ai biết đời này của Điện hạ đã định sẽ không thể có một gia đình nhỏ.
Hắn nghĩ nghĩ, dùng vốn từ vựng như nước trong sa mạc nói với nàng: “Không phải nữ nhi các ngươi chỉ mong một đời an ổn thôi sao, lấy thân phận của điện hạ…… Nói không chừng đến một ngày nào đó hắn cũng sẽ không thể bảo vệ ngươi nữa.”
Đường Ngọc Phỉ vừa nghe đã trừng mắt liếc Dạ Kiêu: “Ai cần hắn che chở, hắn sống tốt ta sẽ đứng từ xa mà nhìn, hắn chịu khổ ta sẽ cố gắng giúp hắn sống tốt, ngươi quá coi thường tình cảm của ta dành cho điện hạ rồi.” Diễn đàn Vietwriter.vn
“Nếu như…… Nếu như hắn không còn nữa thì sao?” Dạ Kiêu cắn răng buột miệng thốt ra, vừa nói xong đã thầm mắng mình.
Sao có thể tự nguyền rủa chủ tử của mình như vậy chứ, phi phi phi.
“Ta sẽ đi cùng hắn.” Đường Ngọc Phỉ không chút do dự, đôi mắt kiên định, dưới ánh mắt phức tạp và khiếp sợ của Dạ Kiêu nói: “Nếu hắn đi rồi, ta sẽ không sống một mình.”.


Bình luận

Truyện đang đọc