[XUYÊN SÁCH] BỊ ĐẠI PHẢN DIỆN RÁO RIẾT NHẮM ĐẾN!

Sơ Tửu Tửu đứng tại chỗ vừa xấu hổ vừa hoảng hốt, đỉnh đầu gần như muốn bốc khói.

Khi người nọ quát lớn lên, nàng lại càng hoảng sợ, lúng túng đối diện với con ngươi đen trầm lạnh lẽo của nam nhân.

Nữ tử bị hơi nước quấn quanh, dung mạo xinh đẹp như hoa đào, làn da trắng như tuyết, mặc chiếc váy ngắn màu sen, vai mỏng như được khắc thành, vì sương mù dày đặc, tay áo của nàng hơi dính vào bờ vai mỏng, mơ hồ lộ ra làn da trắng như ngọc.

Hàn Sở thu lại ánh nhìn không nặng không nhẹ, giọng trầm xuống: “Tại sao nàng lại ở đây?”

“Hồi... Hồi Hoàng thượng, thần thiếp thấy sương mù dày đặc, không biết đây là… Bể tắm của ngài.” Nàng muốn quay người lại, nhưng sợ là đại bất kính, lại càng sợ hắn sẽ g.i.ế.c mình.

Hoảng hốt đứng cứng đờ tại chỗ không dám động.

Hàn Sở thấy thân hình mềm mại như ngọc của nàng, đứng co quắp rất ngượng ngùng, đầu cũng không dám ngẩng lên.

Hai ngày nay trời đã mưa, đêm dần dần trở nên lạnh, hơi nước từ hồ nước ấm bốc lên nhiều, nếu nàng cứ thế đi ra ngoài, chắc chắn sẽ bị lạnh.

Sơ Tửu Tửu vốn đã hoảng hốt, bỗng nghe tiếng nước chảy ào ào, thân hình cao lớn đứng dậy, nước nhỏ giọt trên thân hình như ngọc của nam nhân, mái tóc đen xõa trên vai, ngũ quan tuấn mỹ như tranh vẽ dường như phát ra ánh sáng, như thể mỹ thần giáng trần.

Nàng nhìn xong lập tức nhắm hai mắt lại, quay người, không còn để ý đến việc gì là đại bất kính nữa.

[Ta không nhìn thấy gì cả, không nhìn thấy, không nhìn thấy…] Sơ Tửu Tửu hoảng hốt lặp đi lặp lại câu này trong lòng.

Ngay khoảnh khắc tiếp theo, nàng nghe thấy tiếng bước chân vững chãi từ phía sau, người càng cứng đờ.

[Xong rồi! Xong rồi! Có phải hắn muốn tự mình…] Trong chớp mắt, một chiếc áo ngoài màu trăng non được khoác lên vai mỏng của nàng, bao bọc toàn bộ thân hình nàng bên trong.

Khi Hàn Sở thu tay lại, ngón tay ngọc vô tình lướt qua mái tóc mềm mại như lụa của nàng, tóc xanh từ tay trắng như ngọc của hắn trượt xuống.

Ánh mắt Sơ Tửu Tửu mở to đầy ngạc nhiên, cúi nhìn xuống chiếc áo ngoài màu trăng non đang khoác lên người… biểu cảm hoàn toàn ngỡ ngàng.

“Ra ngoài đi.” Giọng hắn điềm tĩnh, không thể phân biệt được vui buồn.

Sơ Tửu Tửu vội vàng nhanh nhẹn đi ra ngoài điện, nàng cũng không dám đi quá nhanh, sợ ngã, ở đây mà ngã thì không phải chuyện đùa, có thể gãy cả xương.

Khi nàng đến được mặt đất khô ráo, chân mới tăng tốc nhanh hơn.

Bên ngoài điện vốn vắng vẻ, lúc này lại có không ít thị vệ đứng canh, bao gồm cả Lý công công cũng có mặt ở đó.

Tiểu Quỳ đứng bên ngoài điện, vẻ mặt lo lắng, vừa rồi nàng ấy định đi kéo nương nương lại, nhưng bị Lý công công ngăn cản, kéo sang một bên, không cho nàng ấy lên tiếng.

Sơ Tửu Tửu nhanh chóng từ trong điện lao ra, lập tức đi thẳng một mạch, ai ở ai đi cũng mặc kệ, không gì đáng sợ hơn việc “tìm đường sống từ chỗ chết” như vừa rồi.

Mỗi bước mỗi xa

[... Phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nhìn…] Âm thanh trong lòng nàng cũng như hình bóng của nàng, lướt qua trước mặt Lý công công.

Lý công công: “…”

Nhìn bóng lưng nàng rời đi, Lý công công chỉ tiếc rèn sắt không thành thép đập tay vào đùi, cho nàng cơ hội mà nàng không nắm lấy! Nàng là phi tần của Hoàng thượng, sao lại chạy đi! Cứ lao vào quyến rũ hắn, chẳng phải mọi chuyện sẽ được giải quyết sao!

Sau này hưởng thụ vinh hoa phú quý, vị trí Hoàng hậu có thể cũng là của nàng, nhưng lại cố tình…

Lý công công thở dài liên tiếp ba tiếng, quên đi quên đi, chuyện này không thể vội.

Lý công công biết rằng bên phía Hoàng thượng có thể phải từ từ, nhưng ông ta không ngờ bên kia cũng cứng đầu, cả hai bên đều phải từ từ… thật khiến ông ta đau đầu.

Ông ta bước vào điện tự nguyện nhận phạt, quỳ trên nền đá: “Hoàng thượng, là nô tài tự ý chủ trương cho Nhu phi nương nương vào, chuyện này không liên quan đến Nhu phi nương nương.”

Bóng dáng cao lớn mặc tẩm y màu vàng sáng, trong trẻo lạnh lùng như trúc lạnh giữa núi, liếc nhìn ông ta một cái, trầm mặc bước ngang qua bên cạnh Lý công công.

Lý công công cực kỳ ngạc nhiên, Hoàng thượng… Thế nhưng lại không trách phạt ông ta.

Trong Hoa Khê điện, Sơ Tửu Tửu biểu tình hoảng hốt ngồi trên giường, may mắn là không đánh mất tính mạng.

Tiểu Quỳ bước tới trước, mặc dù nàng ấy cảm thấy lạ lẫm với chiếc áo khoác trên người nương nương, nhưng đó là bể tắm của Hoàng thượng, ngoài Hoàng thượng ra, sẽ không có người thứ hai.

Nói như vậy… Hoàng thượng thật sự đối với nương nương…

Bình luận

Truyện đang đọc