XUYÊN SÁCH: CỨU VỚT NHÂN VẬT PHẢN DIỆN KHỎI HẮC HÓA

Edit: Bơ

Beta: Winnie

***********

Tiêu Tự bị đánh thức bởi sự hối hận và đau lòng. Dường như không phân biệt nổi đâu là mơ đâu là thực, anh muốn gọi điện thoại cho Khương Trà, nhưng lại nhớ đến dáng vẻ vô cùng tuyệt vọng và thê lương của cô. Anh đã làm gì cô thế này? Hận cô, lại còn hại cô nữa.

Tiêu Tự càng nghĩ càng điên loạn, cuối cùng vẫn không thể khống chế nổi bản thân mà đập vỡ hết tất cả đồ đạc trong nhà. Để ngăn chặn ý nghĩ muốn gặp Khương Trà, anh liều mạng cầm mảnh thủy tinh cứa khắp người, mỗi nhát cứa giúp cho tinh thần phần nào trở nên tỉnh táo hơn.

Anh cũng đã nghĩ hay là cứ kết liễu chính mình luôn đi, được sống lại trong mấy tháng qua đã là vượt quá mong đợi rồi, chân anh không gãy, đã vậy còn gặp được Khương Trà, Trà Trà tốt đẹp đáng yêu biết bao. Nhưng khi mảnh vỡ đưa đến tới cổ, anh vẫn không dám làm điều tiếp theo. Sợ ư? Đúng là sợ thật, sợ Khương Trà khổ sở khi nghe tin anh chết, nhưng sợ nhất là có người khác cướp đi tình yêu của Khương Trà dành cho anh.


Bàn tay Tiêu Tự ngày càng siết chặt. Đúng lúc đó Khương Trà mang theo tia sáng của hy vọng đẩy cửa bước vào. Anh chầm chậm buông mảnh vỡ trong tay, chờ Khương Trà đến cứu rỗi cuộc đời mình.

"Trà Trà, Trà Trà, anh xin lỗi."

Anh xin lỗi vì đã để em ở bên một người tồi tệ như anh, anh xin lỗi vì đã khiến em đau lòng. Anh xin lỗi, dù là trong mơ hay là hiện thực, anh đều có lỗi với em.

Khương Trà ngủ đến ngày hôm sau thì bị tiếng chuông điện thoại đánh thức. Việc đầu tiên cô làm là sờ sờ bên cạnh, không có người nhưng vẫn còn hơi ấm, có lẽ anh vừa mới dậy.

Khương Trà quơ tay về phía tiếng chuông để tìm điện thoại, cố gắng hé mắt ra một chút, là Lục Cẩm.

"Ừm?"

"Không phải chứ, cậu còn chưa dậy sao? Tiêu Tự quả là không biết tiết chế chút nào."

Khương Trà trở mình, giọng nói vẫn còn mệt mỏi: "Cậu nghĩ cái quái gì vậy hả, không có chuyện gì hết."


Lục Cẩm vẫn đang cười trộm, đột nhiên nhớ tới chuyện chính: "Vậy hôm nay cậu có đến trường hay không?"

"Không muốn đến."

"Ok hiểu rồi."

Điểm tốt nhất của phụ trách lớp A chính là chưa từng điểm danh, sinh viên thích tới lớp hay không cũng được.

Khương Trà liếc mắt nhìn điện thoại, mới bảy rưỡi, ngủ tiếp thôi.

Không biết ngủ được bao lâu thì cửa mở ra, Tiêu Tự đến cạnh giường, lắc lắc Khương Trà mấy cái: "Mèo con bé nhỏ lười biếng của anh, dậy thôi nào."

Khương Trà lăn vài vòng mới ngồi dậy được. Trên người là bộ đồ ngủ mua từ lúc cô ở đây, Khương Trà hơi xấu hổ nhìn Tiêu Tự, anh vẫn mỉm cười, trên mặt vẫn còn những dấu vết mờ mờ.

Khương Trà không làm mình làm mẩy nữa, xuống giường chạy về phòng mình, rửa mặt thay quần áo xong mới ra ngoài.


Tiêu Tự bê từ trong bếp ra một tô mỳ, một que bột chiên xù và một ly sữa.

Khương Trà đói bụng quá, cầm đũa lên ăn vội ăn vàng. Ăn xong ngồi bịch xuống ghế, Tiêu Tự bất đắc dĩ xoa bụng xoa mặt cô:

"Em nói xem nào, sao mỗi lần em về nhà ăn cơm đều như đã chết đói mấy trăm năm thế?"

Đúng vậy. Nhà, đây là nhà của Tiêu Tự và Khương Trà, vừa nghĩ đến chữ nhà, Tiêu Tự bất giác nở nụ cười hạnh phúc.

Khương Trà ôm cánh tay anh nũng nịu: "Bởi vì A Tự nấu cơm ngon quá, em có thể ăn rất nhiều nha."

"Nhưng mà em chẳng mập lên được chút nào hết, vẫn gầy như vậy." Tiêu Tự nhéo nhéo tay cô, cổ tay gầy yếu, tựa như chỉ cần bóp mạnh là sẽ vỡ vụn ra.

"Ây da!" Khương Trà ngã vào ngực anh, rêи ɾỉ.

Nghỉ ngơi một lát, không ngờ Tiêu Tự lại chủ động kéo cô đi siêu thị, tất nhiên anh vẫn đeo khẩu trang, còn đeo cho Khương Trà một cái.
"Không phải chứ, anh đừng tự làm khó mình, để trợ lý mang đồ ăn đến là được mà."

Tiêu Tự lắc đầu, đưa cô xuống siêu thị dưới tầng 1, một tay cầm xe đẩy, một tay nắm lấy tay Khương Trà.

Trong siêu thị rất đông người, Khương Trà cảm thấy hơi kì lạ, nhìn đồng hồ thấy đã gần mười hai giờ, giờ này hẳn là mọi người đều đi ăn trưa cả rồi chứ?

Thế là Khương Trà kéo Tiêu Tự đi thẳng đến khu bán đồ ăn vặt, đồ ăn vặt trong nhà sắp hết rồi, cần phải mua thêm.

Tiêu Tự nhăn trán, Khương Trà lấy cái nào, anh âm thầm trả lại cái đấy, Khương Trà xoay người nhìn lại, thấy xe đẩy trống trơn, uất ức kêu lên: "Đồ ăn vặt của em đâu hết rồi?"

Tiêu Tự tránh ánh mắt buộc tội của cô: "Hay là chúng mọc chân chạy mất rồi?"

Khương Trà phụng phịu dậm chân, đảo mắt một vòng, than thở: "Ôi, em còn đang định mua chút đồ ăn vặt rồi về nhà ở mấy ngày chứ."
Tiêu Tự sững sờ, vô cùng hối hận, nhưng cũng không thể để Khương Trà ăn mấy đồ ăn vặt này được. Cô y như đứa trẻ con, mỗi lần ăn vặt xong đều ăn cơm không ngon miệng.

"Vậy anh về làm cho em mấy món ăn vặt có được không?"

Khương Trà lập tức cười rộ lên, ra sức gật đầu: "Được, được, vậy chúng ta đi mua nguyên liệu nào!"

Tiêu Tự không thường xuyên làm đồ ăn vặt cho Khương Trà, nhưng tay nghề của anh cực kỳ tốt. Bánh trứng, cánh gà nướng, bánh hoa, còn có rau câu và thịt viên đều siêu ngon, Khương Trà ăn xong nhớ mãi không quên.

Thừa dịp Tiêu Tự không đề phòng, Khương Trà suиɠ sướиɠ điên cuồng ôm lấy anh mà hôn liên tục. Tiêu Tự nhíu mày, trong mắt tràn đầy ý cười.

Hết chương 25.

Bình luận

Truyện đang đọc