XUYÊN SÁCH: CỨU VỚT NHÂN VẬT PHẢN DIỆN KHỎI HẮC HÓA

Edit: Bơ

Beta: Rine

************

Thế là, tối hôm đó Khương Trà về ký túc xá đóng gói gần một nửa số vật tư cá nhân, kéo chiếc vali lớn, chạy về phía người đang đợi cô.

Đúng lúc đó, Vân Dịch và Bạch Kỳ đi ăn cơm về, nhìn thấy Khương Trà nhào vào lòng Tiêu Tự, trong ánh mắt Tiêu Tự cũng chứa chan tình cảm dành cho Khương Trà.

"Không cam lòng sao?"

Gần đây, Bạch Kỳ ngày nào cũng nói vài câu với Vân Dịch, đặc biệt là sau tô mỳ Bạch Kỳ nấu, hai người nhanh chóng trở nên thân thiết, xưng huynh gọi đệ.

"Có một chút, chủ yếu là tôi không thể hiểu nổi tại sao Khương Trà lại thấy chướng mắt với người đàn ông tốt như tôi chứ."

Bạch Kỳ lườm Vân Dịch một cái, thế nhưng lại gật đầu ừ một tiếng, Vân Dịch vui vẻ ôm vai cậu: "Anh em tốt!"

Khương Trà về nhà với Tiêu Tự, trực tiếp mang chăn gối đến phòng ngủ chính, gối ôm thì không cần nữa, vì ôm Tiêu Tự thoải mái hơn nhiều.


Tiêu Tự đi tắm trước, bởi vì Khương Trà đang ăn đồ ăn vặt, nói thế nào cũng không chịu nhúc nhích. Sau khi Tiêu Tự tắm xong, Khương Trà cũng ngoan ngoãn chạy vào phòng tắm.

Tắm rửa xong, Khương Trà điệu đà ngắm mình trong gương, tóc quấn trong khăn, quần đùi và áo khoác màu hồng nhạt, ahh, thật xinh đẹp.

Lúc Khương Trà đi ra, Tiêu Tự đang mặc bộ đồ ngủ màu xanh da trời, tay cầm một cuốn sách dày cộp, khoanh chân ngồi trên giường. Khương Trà chạy tới đọc tên sách, nguyên lý kinh tế, ôi đau não quá, phải tránh xa ra thôi. Tiêu Tự thấy vậy, anh bèn đặt sách sang một bên, xuống giường vẫy vẫy tay gọi Khương Trà:

"Lại đây anh sấy tóc cho nào."

Có người chăm sóc, Khương Trà thoải mái híp mắt, gió ấm mơn man thổi qua mái tóc khiến cô hơi buồn ngủ.

Lúc Tiêu Tự sấy xong tóc cho Khương Trà thì cô đã ngủ rồi, Tiêu Tự bất đắc dĩ cười, anh buông máy sấy xuống ôm cô đặt lại ngay ngắn trên giường, tăng nhiệt độ điều hòa lên một chút, tắt đèn, ôm lấy thân hình mềm mại, cũng nhanh chóng ngủ thiếp đi.


Ngày hôm sau, đồng hồ báo thức vừa vang lên, Khương Trà theo thói quen đưa tay qua, nhưng chưa sờ đến điện thoại đã bị một đôi tay ôm lấy, vỗ nhẹ lên lưng cô:

"Ngủ thêm một lúc đi, sáng nay em không có tiết học, lát nữa anh gọi em sau."

Khương Trà vẫn gắng chống tay lên giường đứng dậy, hai mắt nhắm tịt không mở ra được, cất giọng dịu dàng êm ái: "Nhưng anh phải đi làm, em muốn dậy hôn anh một cái."

Tiêu Tự ôm cô rồi đi dép cho cô, Khương Trà mắt nhắm mắt mở đi đánh răng rửa mặt, lúc cô xong xuôi ra ngoài, Tiêu Tự đang ngồi ở sofa xem tin tức.

Khương Trà nhanh chân chạy đến nhào vào lòng anh:

"Anh ăn sáng chưa?"

"Anh chưa ăn, đợi em ăn cùng mà."

Khương Trà đứng dậy cùng anh vào bếp đem bữa sáng ra, Tiêu Tự vốn là người ăn ngủ đều không nói chuyện, nhưng từ khi ở bên Khương Trà, những quy tắc này đều biến mất.


Cô gái nhỏ mặt mày hớn hở: "A Tự, mỗi lần ăn cơm và đồ ăn vặt anh làm, em đều thấy yêu anh hơn."

Tiêu Tự bất đắc dĩ cười: "Em đừng tưởng là em khen anh thì anh sẽ làm đồ ăn vặt cho em nhé, hôm qua anh làm nhiều như vậy mà em ăn một mạch hết sạch, sau đó lại không ăn được cơm."

Khưng Trà làm nũng không thành công, chỉ có thể phì phì hứ một tiếng, tỏ vẻ tức giận, nhưng lúc Tiêu Tự thay giày đi làm, cô vẫn không nhịn được chạy tới bám lên người anh, hôn chụt một cái. Tiêu Tự ôm cô, xoa xoa đầu cô:

"Mang cho em bánh trứng xốp giòn nhé."

Khương Trà suиɠ sướиɠ hôn anh thêm hai cái: "Vậy trưa nay em mang cơm cho anh, anh nhanh đi làm đi."

Tiêu Tự không nhịn được, nhẹ nhàng cắn chóp mũi Khương Trà một cái rồi mới đi ra ngoài.

Buổi sáng Khương Trà có một tiết học, từ chín đến mười một giờ.
Khương Trà bước vào cửa lớp, thấy Lục Cẩm vẫy vẫy tay bèn chạy ngay tới:

"Ui chà, Diệp Chấp đâu rồi?"

Lục Cẩm chép miệng, sờ sờ lên sơn móng tay:

"Anh ấy tham gia nhóm nghiên cứu, nhân tiện, trưởng nhóm nghiên cứu là Tiêu Tự nhà cậu!"

"A Tự không nói với tớ."

Lục Cẩm liếc mắt nhìn cô, Khương Trà đột nhiên chột dạ:

"Hoặc là anh ấy có nói nhưng tớ không nghe thấy, hôm qua anh ấy sấy tóc cho tớ gió thổi được một lúc thì tớ đã ngủ mất, hình như anh ấy có nói gì đó."

"Thật ghen tị với cậu quá, tớ cũng muốn dọn ra ngoài ở với Diệp Chấp."

"Vậy thì nhanh chuyển đi, cậu phải hành động càng sớm càng tốt."

Nói đến đây, Lục Cẩm ảo não: "Nhưng mà cả tớ và Diệp Chấp đều không biết nấu cơm."

Khương Trà che mặt cười, nhưng vẫn cổ vũ bạn: "Các cậu có thể học mà, nhà tớ thì khác, A Tự nấu cơm siêu ngon!"
Lục Cẩm ai oán cắn khăn tay, Khương Trà vội vàng dỗ dành cô: "Được rồi, được rồi, không thành vấn đề, để cho Diệp Chấp nhà cậu đi học."

Tan học, Khương Trà định đưa Lục Cẩm về ký túc xá trước, ra đến cửa lại gặp ngay Diệp Chấp, vừa thấy cậu ta, vẻ mặt u sầu suốt buổi học của Lục Cẩm ngay lập tức biến mất, Khương Trà rùng mình, nhanh chóng rời đi.

Về đến nhà, Khương Trà lục trong tủ lạnh rất lâu mới tìm ra được đồ ăn mình biết nấu, ớt xanh xào thịt, đậu cô-ve xào, canh sườn bí đao và bánh trứng. Cô cầm túi và soạn cơm hộp, lái xe đến Tiêu Thị.

Lúc Khương Trà đến, Tiêu Tự đang đứng đợi ở đại sảnh, vừa nhìn thấy cô, anh bước nhanh đến đón và đỡ lấy đồ ăn trên tay cô.

"Anh đói sắp ngất rồi phải không?"

Tiêu Tự xoa đầu cô: "Anh đâu có giống em, anh cũng không phải heo con."
Vào thang máy của sếp tổng, Khương Trà ngấm ngầm bóp eo anh, bị anh tóm lấy:

"Nào, em muốn sờ cơ bụng thì về phòng nghỉ sờ có được không?"

Khương Trà đạp nhẹ anh, mặt sưng lên ngoảnh sang một bên, cố gắng rút tay ra khỏi bàn tay Tiêu Tự, cả người đều biểu thị rõ ràng "Em đang tức giận đây, anh mau dỗ dành em đi!"

Tiêu Tự cười, đợi thang máy dừng lại liền kéo Khương Trà vào phòng, đóng cửa lại, đặt đồ xuống, tự mình ngồi lên bàn làm việc rồi dùng sức bế bổng Khương Trà, đặt cô ngồi lên chân anh.

"Được rồi, em sờ đi."

Khương Trà tuy giận dỗi, nhưng mỡ dâng miệng mèo không thể bỏ qua, vậy nên cô vẫn đưa tay ra, sờ cho đến khi khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lên, rất lâu sau mới có thể trở lại bình thường.

Ăn cơm xong, Tiêu Tự còn có cuộc họp, Khương Trà dứt khoát về trường học lên lớp.
Tiêu Tự còn công việc bận rộn, Khương Trà về đến nhà chưa thấy anh đâu, cô cũng lười ăn cơm, ngồi trên ghế sofa vừa ăn đào vừa xem điện thoại chờ anh về.

Lúc Tiêu Tự trở về, phòng khách vẫn đang sáng đèn, thấy trên sofa có một đống bùng nhùng, Tiêu Tự đặt cặp tài liệu xuống, ngồi xổm cạnh sofa, giải cứu Khương Trà từ trong đống chăn, dường như hơi thiếu không khí mặt Khương Trà đỏ hồng lên, nhưng vẫn ngủ say sưa.

Tiêu Tự bế cô về phòng ngủ, đi được nửa đường bỗng Khương Trà tỉnh dậy, giãy chân một cái, suýt chút nữa đã rơi xuống đất. Tiêu Tự vội vàng ổn định thân mình, nhẹ nhàng đặt cô xuống.

Khương Trà mơ mơ màng màng dụi mắt, ôm Tiêu Tự cọ cọ vào người anh, cất giọng dịu dàng: "Anh đã về rồi đấy à, để em đi nấu cơm."

Tiêu Tự giữ tay Khương Trà lại, tự mình cầm tạp dề, rửa tay: "Không cần, để anh đi, em ăn cơm chưa?"
Khương Trà sờ chiếc bụng lép kẹp, bắt đầu cảm thấy đói bụng: "Em chưa ăn."

Tiêu Tự cười, nhìn thấy Khương Trà, bao nhiêu mỏi mệt vì chuyện công việc đều tan biến hết.

"Em muốn ăn gì nào?"

Khương Trà vuốt vuốt ấn đường, sực nhớ ra là mình đang hầm canh.

"Ăn mì đi, hình như em hầm canh sườn bí ngô."

Tiêu Tự gật đầu, trong lúc chờ Khương Trà chuẩn bị đồ ăn, anh ngồi trên ghế từ từ khôi phục tinh thần, gương mặt cũng giãn ra nhẹ nhàng. Sau đó, anh lấy từ trong cặp tài liệu ra một chiếc hộp gỗ, đưa cho Khương Trà:

"Bánh trứng xốp giòn của em đây."

Khương Trà híp mắt chạy đến ôm lấy chiếc hộp, cười như trẻ con được cho kẹo.

Khương Trà thầm cảm thấy loại cảm giác này không giống với cảm giác khi ở nhà cùng cha mẹ. Hai người sinh hoạt cùng nhau, cô thấy buồn khi Tiêu Tự về muộn, lo lắng khi thấy anh mệt mỏi, lại vui vẻ khi anh mang đồ ăn về cho cô, chua chua ngọt ngọt, đại khái đây chính là hương vị gia đình, cô và Tiêu Tự, hai người chính là một gia đình.
Hết chương 26.

Bình luận

Truyện đang đọc