Thấy Tư Tử Phàm ôm Trình Diệu Vi, Trình Diệu Lan nắm chặt tay, môi mím chặt, ánh mắt như thể muốn ăn tươi nuốt sống người phụ nữ trước mặt.
“Xin các anh chờ cho một lát.”
Dứt lời, Tư Tử Phàm đẩy cửa đi vào, để lại hai đồng chí cảnh sát giao thông đợi ở cửa.
Vừa nhìn thấy Trình Diệu Vi, đôi mắt bà nội ánh lên niềm hạnh phúc, đưa tay vẫy cô lại.
“Tới đây với bà!”
Rời khỏi vòng tay của Tư Tử Phàm, liếc anh một cái, Trình Diệu Vi niềm nở tới bên cạnh giường bệnh: “Bà ơi, bà thấy trong người sao rồi?”
“Cháu nên học theo Tử Phàm, gọi ta là bà nội chứ! Gọi như vậy bà thấy xa lạ lắm.” Bà nhìn cô, ánh mắt tràn ngập niềm yêu thương.
“Bà nội!” Không còn cách nào khác, bất đắc dĩ cô đành làm theo lời bà.
“Ngoan!”
Hiện tại, cô không biết về mối quan hệ của gia đình Tư Tử Phàm với Trình Diệu Vi là như thế nào, bởi người này đã mất trí nhớ.
Nhưng xem ra, bà ấy rất yêu thương cô gái này nên Trình Diệu Vi cũng yên tâm phần nào, hoàn toàn tin vào việc mình sẽ nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ đầu tiên.
Bởi vì cảnh sát đang chờ ở bên ngoài nên Tư Tử Phàm phải lên tiếng: “
“Bà nội, bây giờ con với cô ấy phải đến đội cảnh sát giao thông để giải quyết một số việc, rất mau sẽ quay về, bà muốn ăn gì thì nói với Diệu Lan để cô ấy chuẩn bị nhé!”
Ánh mắt bà không hề rời khỏi Trình Diệu Vi, chỉ lạnh lùng đáp lời:
“Vậy thì đi nhanh rồi về.
Ở đây một mình, bà không thích.”
Đóng vai người vô hình một lúc, Trình Diệu Lan mới có cơ hội lên tiếng.
Khoác lên mình vẻ ngoài dịu dàng, thùy mị, cô ta bước tới bên cạnh bà nội: “Bà nội, con ở đây, bà muốn gì thì cứ nói với con nhé!”
Bà không đáp lời, im lặng buông một tiếng thở dài chán chường.
Trong phòng bệnh, cô cẩn thận quan sát mọi thứ đang diễn ra xung quanh mình.
Không khó để nhận ra bà nội chỉ nhận Trình Diệu Vi là cháu dâu, hoàn toàn không để tâm đến sự có mặt của Trình Diệu Lan.
Đây quả thật là một cơ hội tốt đối với cô.
Dù muốn dù không, Trình Diệu Vi cũng phải cùng Tư Tử Phàm đến sở cảnh sát giao thông một chuyến.
Trên đường đi, cô tuyệt nhiên không nhìn Tư Tử Phàm lấy một lần khiến anh vô cùng khó chịu.
Vì vậy, anh cần hỏi cho ra lẽ.
Trước mặt cảnh sát giao thông, Tư Tử Phàm thành khẩn nhận hết lỗi lầm thuộc về mình: “Đây là trách nhiệm mà tôi phải gánh vác, hoàn toàn không liên quan tới cô ấy.
Rõ ràng tôi biết là khả năng lái xe của cô ấy không được tốt nhưng vẫn để mặc.”
“Được rồi, hai người đợi một lát.
Chúng tôi làm biên bản xử phạt xong sẽ quay lại.”
Đồng chí cảnh sát vừa cất bước rời đi, Tư Tử Phàm đã vội vàng kéo Trình Diệu Vi đến chỗ vắng người rồi bắt đầu chất vấn.
“Buông tôi ra, anh đang làm tôi đau đó biết không?”
“Nói đi!” Đứng đối diện với cô, anh giương đôi mắt giận dữ, vằn lên những tia đỏ nhìn chằm chằm vào người cô.
Không hiểu anh ta đang nói gì, Trình Diệu Vi khó chịu ra mặt: “Tôi không có gì để nói với anh cả.”
Đá một chân vào tường để lấy lại bình tĩnh, Tư Tử Phàm hỏi:
“Cô đã đi đâu? Sau khi lấy thẻ ngân hàng của tôi?”
Trình Diệu Vi cau mày, nhìn anh như một vật thể lạ từ trên trời rơi xuống: “Thần kinh của anh có vấn đề à? Chúng ta đang ở đồn cảnh sát đó, đừng làm những chuyện thừa thãi nữa.”
Tư Tử Phàm hoàn toàn bất ngờ trước thái độ của Trình Diệu Vi ngày hôm nay.
Mới vài ngày trước, chỉ cần anh trừng mắt, cô đã thu mình lại, ngoan ngoãn làm một chú thỏ con.
Thế mà bây giờ, người trước mặt so với trí nhớ của anh như hai kẻ xa lạ, chẳng hề có một điểm chung nào.
Không thể tiết lộ chuyện cô lấy thẻ ngân hàng của Tư Tử Phàm làm nhiệm vụ, Trình Diệu Vi đành phải đánh trống lảng.
Sự kiên nhẫn của anh có giới hạn, Tư Tử Phàm dồn cô vào chân tường, đấm một cú mạnh rồi lớn tiếng quát: “Nói!”
Bị anh thúc ép, Trình Diệu Vi rút thẻ ngân hàng ra trả lại anh rồi viện đại một lý do cho qua chuyện:
“Tôi chỉ dùng mấy chục để bắt xe.
Của anh đây, lấy lại đi.”
Dĩ nhiên, câu trả lời này của cô không làm anh ta hài lòng.
Đặt bàn tay lên xương quai xanh của cô rồi bấm chặt, anh nói:
“Cô đi gặp hắn ta phải không?”
Nhìn bộ dạng của anh ta, nếu cô trả lời là “phải” thì Tư Tử Phàm sẽ không do dự mà bóp chết cô ngay tại đây.
Đến bây giờ cô mới hiểu, nam chính của cuốn tiểu thuyết này chính là sự đan xen của hai bộ mặt thiên thần và ác quỷ.
Chỉ cần sơ hở một chút, cô sẽ lập tức mất mạng.
“Tôi không phủ nhận là anh rất đẹp trai nhưng nếu đẹp trai thì làm ơn phải biết dùng não để suy nghĩ.
Anh có bằng chứng chứng minh tôi vừa đi gặp người khác không? Nếu có, hãy đem ra đây rồi nói chuyện tiếp, không thì đừng làm phiền đến tôi.”
Ánh mắt lạnh lùng, giọng nói vô cùng dứt khoát của cô khiến anh nín lặng, không sao thốt nên lời.
“Không có não ư?” Tư Tử Phàm lầm bầm, thờ người ra, bàn tay cũng buông lỏng vai cô tự lúc nào..