XUYÊN SÁCH THẬP NIÊN 80 TRỞ THÀNH MẸ KẾ CỦA NĂM LÃO ĐẠI


Triệu Lan nghe Thiệu Kỳ Vân nói xong, hai mắt sáng lên, lập tức bổ sung: "Không sai, Mục Kinh Trập không tuân theo nữ tắc, nếu như trước đây đã bị nhốt lồng heo thả trôi sống rồi, bây giờ xã hội mới nên mới không nhắc tới cái này, chúng ta cũng không ngăn cản ngươi lấy chồng, nhưng nếu không giữ được thì về lại nhà mẹ đẻ đi, đừng ở lại Thiệu gia chúng ta, thật mất mặt."
Mục Kinh Trập nghe thấy nữ tắc và nhốt lồng heo thả trôi sông không khỏi giật giật khóe miệng: "Nếu biết là xã hội mới thì nói những cái kia làm gì?"
"Đúng vậy, cứ coi như là mẹ đi lấy chồng, cũng là chuyện của nhà chúng tôi, chúng tôi còn chưa phản đối, bà chạy tới đây lo lắng cái gì?" Thiệu Tây nói: "Chúng tôi cho phép mẹ ở nơi này, đây là nhà của chúng tôi, chúng tôi được phép làm chủ."
"Nhảm nhí, ngươi để nàng ta ở Thiệu gia mà gả đi lấy chồng sao, như vậy còn ra hệ thống gì?" Các trưởng lão xung quanh không thể chấp nhận được.
Thiệu Kỳ Vân vừa nhìn vừa cười ha hả nói: "Nói không chừng bọn Thiệu Đông còn nghĩ sẽ đi theo mẹ lấy chồng đấy."
"Điều đó không được!"
"Không được, tuyệt đối không được!"
Thiệu Kỳ Vân vừa nói ra lời này, mấy vị trưởng lão đã kích động: "Đi theo mẹ kế lấy chồng là cái dạng gì? Thiệu gia cũng chưa có chết hết."
Bọn họ chỉ thẳng mặt cảnh cáo Mục Kinh Trập: "Ngươi muốn lập gia đình thì tự mình đi, nhưng tuyệt đối không được dẫn theo đám Thiệu Đông, bọn chúng là huyết mạch của Thiệu gia."
Mục Kinh Trập cười khẩy: "Tôi đã nói biết bao nhiêu lần là tôi không có lấy chồng, các người nghe không có hiểu tiếng người có phải không? Hơn nữa cứ coi như sau này tôi sẽ lấy chồng đi, tôi thích dẫn theo bọn nhỏ, mà bọn nhỏ cũng vui vẻ đồng ý thì sao nào?"

"Còn như thế nào nữa, chị nói hay như vậy không phải là muốn che giấu chuyện bản thân coi đám Thiệu Đông như công cụ kiếm tiền sao? Chị nghĩ tại sao chúng tôi lại muốn đem bọn chúng về, chẳng phải là muốn cứu bọn chúng sao? Để cho bọn chúng không trở thành công cụ kiếm tiền dưới tay chị."
Thiệu Kỳ Vân không muốn nói nhiều về vấn đề lấy chồng của Mục Kinh Trập, trực tiếp nói thẳng vào vấn đề chính, cũng là điều dễ khơi dậy cảm xúc của mọi người nhất.
Quả nhiên, cô ta vừa dứt lời, sắc mặt mọi người đều thay đổi.
Mục Kinh Trập cũng thay đổi sắc mặt: "Thiệu Kỳ Vân, cô nói rõ ràng một chút, tôi xem bọn trẻ như một công cụ kiếm tiền khi nào?"
"Lúc nào ư? Từ đầu đã luôn như vậy, chị đừng cố gắng phủ nhận nó, chị thấy mấy đứa trẻ lớn lên đẹp mắt, bắt bọn chúng quay quảng cáo đóng phim, cho bọn chúng lên TV, tiền kiếm được không phải đều rơi vào tay chị sao?"
Thiệu Kỳ Vân hất cằm lên hỏi: "Sao, chị có gì muốn nói không?"
Mục Kinh Trập cười khẩy một cái: "Thực sự không phải, bọn trẻ kiếm được tiền, tôi từ trước đến giờ vẫn chưa hề đụng vào, chỉ mở giúp chúng một tài khoản ngân hàng và gửi tiền vào đó."
Thiệu Kỳ Vân không nghĩ tới còn có chuyện này, cô ta không chuẩn bị cho việc này, muốn đi đâu cũng phải dùng đến tiền, bọn trẻ lại rất dễ dỗ, tại sao lại để dành tiền giúp chúng?
Thiệu Kỳ Vân thay đổi góc nhìn, quyết định không tin một từ nào: "Điều nay mà chị còn có thể nói dối được?"
"Mẹ không nói dối, mẹ chính xác đã làm những điều đó, chúng tôi kiếm tiền cho mẹ, mẹ còn không muốn nhận.


Mẹ không giống cô, đừng lấy bụng dạ tiểu nhân đo lòng quân tử*." Thiệu Tây hừ lạnh một tiếng, nhanh chóng trả lời lại.
( Lấy bụng dạ tiểu nhân đo lòng quân tử [Dĩ tiểu nhân chi tâm, độ quân tử chi phúc]: để ám chỉ việc dùng lòng dạ tiểu nhân bỉ ổi, mà phỏng đoán người đạo đức cao thượng.)
Thiệu Kỳ Vân nghẹn một cái: "Ngươi mới là tiểu nhân."
Nói xong cô ta nhìn quần áo trên người Mục Kinh Trập, nghĩ đến những gì mình thấy trước đó, mới bình tĩnh lại một chút: "Được rồi, cho dù có gửi vào tài khoản thì cũng chỉ là qua mắt mà thôi, cuối cùng cũng là tiêu trên người chị ta."
"Mục Kinh Trập, thủ đoạn của chị quả thật quá cao tay, ngoài mặt kêu bản thân không lấy cái gì, sau lưng lại lén lút dụ dỗ bọn nhỏ mua đồ tặng chị, cứ xem bọn nhỏ đã mua bao nhiêu thứ cho chị là biết."
Ánh mắt của Thiệu Kỳ Vân hung hăng dán chặt lên người Mục Kinh Trập: "Quần áo giày dép mỗi ngày đều thay mới, người trong thôn ai mà không biết là của bọn trẻ mua cho chị, chưa kể đến còn mua cho cha mẹ của chị.

Chị dựa vào mấy đứa bé để nuôi sống cả gia đình mình, các người đúng là một lũ hút máu."
"Ngươi mới là đồ hút máu, Thiệu Kỳ Vân, con điếm này, ngươi lại ngứa da rồi đúng không? Ngươi quên lần trước là ai đã đánh ngươi một trận rồi phải không?" Tiếng hét giận dữ từ ngoài cửa truyền đến, là đám người Lý Chiêu Đệ nghe được Triệu Lan dẫn một đoàn người đến tìm Mục Kinh Trập nên đã tức tốc chạy đến.

Lý Chiêu Đệ vốn dĩ đang rất vui vẻ khoe khoang với mội người, kết quả lại nghe tin Triệu Lan qua gây sự, vừa đến nơi đã nghe thấy lời phàn nàn của Thiệu Kỳ Vân, điều này khiến Lý Chiêu Đệ rất tức giận, đi vào cho Thiệu Kỳ Vân một cái tát thật vang.

"Cái miệng ngươi suốt ngày kêu be be khắp nơi, không chịu lấy chồng đi, cứ ở đây mà phun phân!"
Thiệu Kỳ Vân đang nói đến sảng khoái, không ngờ Lý Chiêu Đệ không thèm nói lý lẽ, lập tức đánh người làm cô ta rất tức giận: "Bà dám đánh tôi!"
Triệu Lan ở bên cạnh nhìn thấy Thiệu Kỳ Vân bị đánh, không chút do dự muốn nhảy vào cào Lý Chiêu Đệ, nhưng trước khi hai người kịp động đậy đã bị một lực mạnh đẩy ra ngoài.
Triệu Lan bị đẩy vào đám đông, vừa vặn ngồi vào trong lòng một ông già, hai người luống cuống tay chân, Thiệu Kỳ Vân thì bị đẩy xuống đất.
Hai mẹ con tức giận ngẩng đầu nhìn thấy Mục Kinh Trập, Mục Kinh Trập vỗ vỗ tay nói: "Tôi còn ở dây, đừng động vào mẹ tôi, nếu như các người dám động, tôi liền chiều các người!"
"Mục Kinh Trập, ngươi còn dám động thủ, đúng là không có phép tắc gì cả!"
"Mục Kinh Trập, tôi đánh chết chị."
Hai người bọn họ chửi bới, muốn lao vào đánh nhưng bị ngăn lại.
"Đừng đánh, hai người cộng lại, toàn bộ chúng ta cộng lại cũng không thể đánh nổi cô ta!"
"Đúng vậy, Triệu Lan, hãy nhớ tới mấy con rắn lần trước bị đánh đến nát nhừ."

Triệu Lan và Thiệu Kỳ Vân nghẹn một cái, đúng là về phần đánh nhau bọn họ không so được với Mục Kinh Trập, Triệu Lan tức giận không thôi, cuối cùng vẫn là Thiệu Kỳ Vân tỉnh táo: "Được rồi, không đánh nhau, chúng tôi hôm nay đến để nói lý, không phải đánh nhau, để tôi tiếp tục nói về việc Mục Kinh Trập lợi dụng đám Thiệu Đông để kiếm tiền nuôi cả gia đình của chị ta."
Lý Chiêu Đệ được Mục Kinh Trập bảo kê, không sợ bất cứ cái gì, chống nạnh mắng mỏ: "Đánh không lại thì nói là đánh không lại, cái gì mà tới nói lý, ta khinh, chỉ với ngươi mà cũng đòi phân rõ hai chữ phải – trái sao?"
"Lý Chiêu Đệ, bà đừng khinh người quá đáng."
"Ta bắt nạt các ngươi khi nào? Các ngươi không đánh lại chúng ta, còn nói lý...!Cái lý do lý trấu đó của ngươi, ta không sợ, cái gì mà lợi dụng đám Thiệu Đông nuôi cả nhà, ta khinh! Chúng ta có chỗ nào cần bọn chúng nuôi, đồ vật bọn chúng tặng cho ta đều xuất phát từ lòng hiếu thảo, các ngươi đừng cho rằng ai cũng giống mình, đều là một đám vô dụng!"
Mục Hàn và Mục Kinh Trập đều kiếm được tiền, thậm chí cả hai vợ chồng cũng kiếm được tiền ở trong huyện thành, vì vậy Lý Chiêu Đệ tràn đầy tự tin, hai tay chống nạnh và tiếp tục sỉ vả: "Có ai trong thôn Đại Đông kiếm được nhiều tiền và sung túc hơn nhà chúng tôi không? Đặc biệt là Kinh Trập, nói là người giàu nhất thôn cũng không hề khoa trương.

Nhà chúng tôi bốn người, lấy đại một người ra cũng có tiền đồ hơn nhà bọn họ, như vậy còn cận đám trẻ nuôi sống qua ngày sao?"
"Còn nói cái gì mà hút máu, Kinh Trập lợi dụng bọn nhỏ để kiếm tiền, chúng tôi có cần sao? Nói thì cũng phải là một nhà các người đều vô dụng đồ nên mới cần người nuôi dưỡng.

Là Kinh Trập một mực vì bọn trẻ Thiệu Đông mà hao tâm tổn sức.".


Bình luận

Truyện đang đọc