XUYÊN SÁCH THẬP NIÊN 80 TRỞ THÀNH MẸ KẾ CỦA NĂM LÃO ĐẠI

Thiệu Kỳ Hải khác với Triệu Lan, về phía Triệu Lan, cô có thể giải quyết bằng vũ lực, nhưng Thiệu Kỳ Hải thì không thể bởi vì hắn là cha ruột của mấy đứa trẻ.

Từ "thân sinh" sắp trở thành điều cấm kỵ của Mục Kinh Trập, hôm nay gặp quá nhiều chuyện, còn nói đến mẹ ruột mẹ kế, ừm, hiện tại cha ruột cũng đã trở về.

( Thân sinh: Nói người sinh ra mình.)

Cô vất vả bao lâu nuôi dưỡng năm đứa bé, nảy sinh tình cảm với chúng, cuối cùng hắn quay lại muốn cướp mấy con đi, dựa vào cái gì!

Mục Kinh Trập hung hăng nhìn chằm chằm Thiệu Kỳ Hải, thầm nghĩ hắn là cha ruột của mấy đứa trẻ, sau này nhất định phải ở bên cạnh con cái, bọn nhỏ đối với hắn sẽ có tình cảm sâu nặng, muốn ở bên hắn, nghĩ đến đây cô liền tức giận, đôi mắt đầy cảnh cáo chết người.

Thiệu Kỳ Hải có chút sững sờ, bởi vì Mục Kinh Trập cứ nhìn hắn và hắn thì cảm thấy hơi khó chịu.

Thiệu Kỳ Dương, người đang xem bọn họ nhìn nhau trìu mến: "..."

Ngày hôm nay có lẽ là một trong những ngày đặc sắc nhất trong cuộc đời của Thiệu Kỳ Dương.

Vốn dĩ anh định hạ quyết tâm thổ lộ tình cảm của mình, nhưng đầu tiên là đám người Triệu Lan phá rối, bọn họ làm rối tung sự chuẩn bị kỹ lưỡng của anh, mà cuối cùng Thiệu Kỳ Hải lại quay lại. truyện đam mỹ

Thiệu Kỳ Dương cảm giác như mình đột nhiên tỉnh mộng, vô thức nắm chặt sợi dây chuyền trong túi, ngẩn ngơ hồi lâu vẫn chưa tỉnh lại.


Vừa rồi anh muốn lên tiếng, nhưng anh hai đã không chết mà quay lại...

Thiệu Kỳ Dương lặp đi lặp lại câu nói "anh hai không chết, anh đã quay lại" trong đầu, trong lòng lúc này chỉ có một cảm giác, Ông Trời chắc có lẽ nhìn anh không vừa mắt nên muốn giở trò với anh.

Thiệu Kỳ Dương không thể tin được, sao có thể khốn nạn như vậy.

Thiệu Kỳ Dương thê thảm, không biết liệu anh ấy nên biết ơn vì đã không thổ lộ tình yêu của mình hay anh ấy nên ghét trò đùa của Ông Trời.

Vốn dĩ anh trai ruột Thiệu Kỳ Hải không chết mà quay về, anh nên cảm thấy ngạc nhiên, nhưng tất cả những gì anh cảm thấy bây giờ là sự mất mát.

Thiệu Kỳ Hải liếc mắt nhìn Thiệu Kỳ Dương, nhìn thấy anh đang ngẩn ngơ, tưởng rằng anh đang tiêu hóa tin tức, hắn vỗ vai em trai một cái, thầm cảm ơn Thiệu Kỳ Dương một năm qua đã chăm sóc mấy đứa nhỏ.

Ánh mắt Thiệu Kỳ Hải cuối cùng cũng nhìn về phía mấy đứa trẻ Thiệu Đông, thấy bọn chúng đã trưởng thành rất nhiều, nỗi áy náy trong lòng cũng trở nên nhẹ nhõm hơn, hắn vừa mỉm cười vừa dang rộng hai tay, chờ bọn nhỏ chạy tới.

Nhưng dang tay một hồi lâu, mấy đứa trẻ vẫn trốn phía sau Mục Kinh Trập, tay chúng nắm lấy vạt áo của cô, không có ý định đi qua.

Bộ dáng của bọn chúng rất giống với lần trước hắn trở về nhà thăm người thân, chỉ khác là lúc đó bọn chúng vây quanh Thiệu Đông và kéo quần áo thằng bé, rụt rè nhìn hắn, mà lần này lại kéo Mục Kinh Trập.

Mỗi lần bọn nhỏ dường như không tin rằng hắn đã trở lại, đều phải mất một thời gian để quen thuộc với hắn, nhớ đến trước đây, đôi mắt của Thiệu Kỳ Hải trở nên ấm áp.


Hoàn toàn bất đắc dĩ, hắn không còn cách nào khác ngoài việc giả chết, khi bọn trẻ nghe thấy điều đó chắc hẳn đã rất hốt hoảng và đau lòng.

Thiệu Kỳ Hải nghĩ đến đây có chút xấu hổ động đậy cánh tay, sau khi ngồi xổm xuống vỗ vỗ tay nói: "Làm sao không tới đây? Có phải bị dọa sợ hay không? Đừng sợ, cha không phải ma, cha vẫn còn sống, các con qua đây."

Đám Thiệu Đông vẫn phớt lờ không nhúc nhích, cũng may cuối cùng bọn chúng cũng đáp lại một câu.

"Chúng con biết người không phải quỷ." Bọn chúng vẫn luôn biết hắn còn sống, nhưng không nghĩ tới hắn còn có mặt mũi trở về.

Chúng muốn hắn làm một con ma, như vậy là tốt nhất, nhưng sự thật thì không dễ dàng.

Thiệu Kỳ Hải nhìn đám trẻ Thiệu Đông, xấu hổ rút tay lại, sau đó hắn nhìn sang Mục Kinh Trập, Thiệu Kỳ Dương, Lý Chiêu Đệ và Mục Đằng, còn có những người đã rời đi nhưng sau đó đã quay lại và nhìn trộm ngoài cửa, Thiệu Kỳ Hải phải thừa nhận rằng sự xuất hiện trở lại của hắn không hề làm mọi người vui mừng hay ngạc nhiên.

Điều này hoàn toàn khác với những gì hắn nghĩ, nhưng tại sao?

Thiệu Kỳ Hải không thể hiểu được, nhưng sau đó lực chú ý của hắn đã đổ dồn vào bọn trẻ, nếu chúng không đi qua, hắn sẽ chủ động đến đó.

"Thật xin lỗi, Tiểu Đông, Tiểu Tây, Tiểu Nam, Tiểu Bắc, Tiểu Trung, là do cha không tốt đã lừa dối các con, nhưng sau này cha hứa sẽ không làm như vậy nữa."


Thiệu Kỳ Hải vừa đến gần, Mục Kinh Trập vội vàng đẩy mấy đứa trẻ, sau đó muốn lui về phía sau.

Kết quả bọn trẻ cũng lui theo cô, lực tay nắm lấy quần áo cô càng chặt hơn, Thiệu Trung lo lắng đến cực đọ, thiếu chút nữa kéo quần của Mục Kinh Trập xuống.

Mục Kinh Trập giật mình suýt nữa thì toát mồ hôi lạnh, vội vàng kéo quần lên, vừa gặp mặt mà bị kéo quần xuống sẽ rất xấu hổ.

Lúc trước bọn nhỏ nhìn thấy cô, sẽ vô ý kéo lấy cô, thỉnh thoảng không cẩn thận, Mục Kinh Trập cảm thấy quần của mình sắp bị bọn chúng kéo xuống đến nơi.

Đây không phải nói đùa, Mục Kinh Trập từng nhìn thấy một bà mẹ trẻ trong thôn bị kéo tuột cả quần vì con trai quá yêu thích cô ấy.

Nhưng điều đó làm làm người mẹ đó rất xấu hổ, may mắn là lúc đó có rất ít người nên cũng không quá mất mặt. Một khi khác Mục Kinh Trập đang làm khác, có người cha của hai đứa bé kia đã bị làm cho mất mặt nơi công cộng.

Hai đứa chơi trốn tìm quanh cha, mấy lần chui vào đũng quần, cuối cùng chắc hẳn đã dùng quá nhiều lực nên vô tình kéo tụt quần cha.

Khi đó khắp nơi đều là người, thật sự rất xấu hổ, lúc đó Mục Kinh Trập ở cách đó không xa, có thể nhìn thấy chiếc quần lót màu đỏ, người cha cũng đỏ mặt, sau đó cũng không xuất hiện lúc ăn cơm.

Mục Kinh Trập sau khi nhìn thấy một màn như vậy, cô bị dọa chết kiếp, vốn dĩ cô rất thích lưng quần rộng thùng thình, nhưng để tránh xấu hổ khi vô tình bị kéo quần, cô thường đeo thêm thắt lưng, sau đó nhấn mạnh nó nhiều lần với bọn trẻ, đừng kéo quần của cô.

Mấy đứa bé rất hiểu chuyện, biết rằng bị kéo xuống sẽ trở thành chuyện xấu cho người ta dị nghị, bọn chúng sau đó liền ghi nhớ rõ. Nhưng Thiệu Trung lần này bị sự trở lại của Thiệu Kỳ Hải làm cho hoảng sợ, quên mất những lời trước đây.

Mục Kinh Trập di chuyển, Thiệu Trung nhận ra và đã nhanh chóng buông tay, để bù đắp sai lầm của mình, cậu bé còn giúp kéo quần của Mục Kinh Trập lên.


Kéo lên khá đúng chỗ, nhưng nó lại bị kéo lên quá cao khiến một bên gấu quần cao hơn và gấu quần kia thấp hơn.

Mục Kinh Trập cúi đầu nhìn một chút: "..."

Quên đi, chỉ cần không bị lộ là được.

Thiệu Kỳ Hải không mù, đương nhiên cũng nhìn thấy toàn bộ sự việc, thấy Mục Kinh Trập sợ hãi, trong lòng hắn cũng dâng lên một sự bất ngờ.

Hắn thậm chí không dám nghĩ nếu Mục Kinh Trập ngay tại chỗ bị ép cởi quần sẽ như thế nào, thấy Mục Kinh Trập không có việc gì, hắn cũng thở ra một hơi, nhưng mặt không khỏi đỏ lên.

Nhìn hành động phía sau của Thiệu Trung, Thiệu Kỳ Hải có chút xấu hổ, hắn không dám nhìn Mục Kinh Trập nữa, chỉ có thể ép bản thân dời lực chú ý qua bọn trẻ.

Từ Thiếu Đông đến Thiệu Trung, lần lượt nhìn qua, nghĩ đến Thiệu Trung biết nói, ánh mắt hắn nổi lên xúc động: "Các con đều đã trưởng thành cao lớn rồi, Thiệu Trung cũng trưởng thành không ít."

Đám người Thiệu Đông nghe vậy, sắc mặt tốt hơn một chút, trả lời rất nhanh, còn mang theo chút kiêu ngạo: "Là do mẹ nuôi dạy tốt."

Thiệu Trung mím môi, cuối cùng nói ra một câu: "Con là Tiểu Trung."

Cậu bé thật sự không thích cái tên Thiệu Trung này cho lắm, luôn cảm thấy nó khác với các anh chị của mình, giống như cậu bé không phải cùng với anh chị không phải người thân, nghe không ổn chút nào.

Sau khi Mục Kinh Trập đến, cô bắt đầu gọi cậu bé là Tiểu Trung, mỗi lần gọi đều tràn đầy tình yêu và niềm vui, vì thế cậu bé đã yêu thích cái tên Tiểu Trung hơn, cảm thấy cũng gần gũi với anh chị hơn, vì vậy cậu bé liền thích được gọi là Tiểu Trung.


Bình luận

Truyện đang đọc