XUYÊN THÀNH BẠCH NGUYỆT QUANG CỦA NAM CHÍNH

Những người khác hẳn là đã ngủ rồi. Trong phòng khách tối om, không một tiếng động, chỉ có bên ngoài sáng vào một tản đèn đêm, tỏa ra một đạo nhu hòa quang mang.

Cô nhẹ nhàng rảo bước đi đến chỗ tủ lạnh, cầm bình nước trái cây, cắm ống hút vào, một mặt uống, một mặt mượn chút ánh sáng mỏng manh hướng trên tầng đi.

Càng đi lên cao, ánh sáng càng không thể chiếu đến được, cho nên khi đi đến tầng 3, chỉ còn là một khoảng không mơ hồ.

Nhưng mà, hành lang trước kia đều là đèn đuốc sáng trưng?

Trình Nghiên chậm rãi uống lên nước trái cây, đứng ở đầu hành lang, không có tiến về phía trước.

Cửa phòng cô đang ngồi một người, chỉ nhìn đến một chút bóng dáng mơ hồ, ánh sáng màu đỏ tươi ở đầu ngón tay hắn sáng lên, cô ngửi được mùi vị thuốc lá cực nùng, một hai điếu không thể tạo thành hương vị như vậy.

Cho nên.. Hắn đã đứng ở đây bao lâu?

Nhớ tới ngày đó Thích Trạch khí tràng khủng bố ở trong phòng của cô, Trình Nghiên lại nuốt khẩu nước trái cây, hắn không mở miệng, cũng không nhúc nhích, cô cũng bèn không nhúc nhích, chỉ là chậm rãi mở miệng nói:

- Thích Trạch, cậu chắn lối tôi.

Tĩnh lặng một lát, một đoàn mơ hồ hình dáng kia dần dần động, đứng lên, đi về phía cô, mùi khói thuốc cũng càng ngày càng nồng.

"Bang" một tiếng ở trong bóng tối phá lệ rõ ràng, là hắt bật khai đèn tường, một bóng sáng trắng quang mang mà chiếu lại đây, sắc mặt của hắn gầy guộc mà tái nhợt, đôi mắt rất sâu, đen nhánh, nhìn cô.

Hắn hướng cô đến gần một bước, đồng thời gần như là bóng với hình cảm giác áp bách.

Phía sau là cầu thang, cô không có biện pháp lùi về phía sau, chỉ có thể thẳng sống lưng nhìn hắn, chân mày nhíu lại, có chút ghét bỏ:

- Đừng dựa gần như vậy, tôi không thích hương vị này.

Thích Trạch mắt đen nhìn cô chằm chằm, hàm dưới căng chặt, lộ ra vài phần sắc bén khí tràng.

Tức giận sao?

Mặc dù bị ánh mắt của hắn nhìn đến có chút khẩn trương, cô vẫn duy trì nhân thiết cốt truyện, nỗ lực ngửa đầu nhìn hắn, cổ nhỏ dài trắng nõn, lông mi hơi run run, một đôi mắt thanh triệt sạch sẽ trừng mắt nhìn hắn.

Như vậy rõ ràng là một con thỏ đã sợ tới mức run bần bật nhưng vẫn cố làm bộ làm tịch.

Thích Trạch bỗng nhiên cười, trong nháy mắt tiếp theo, hắn đột nhiên kéo cô một phen, đem cô ấn ở trên tường, tuổi trẻ nam hài ấm áp thân thể áp sát gần, mang theo vài phần khó lòng giải thích khô nóng cảm giác.

Nước trái cây trong tay cô rơi xuống đất, bắn tung toé ở đầu mũi chân, có chút lạnh lẽo.

Hắn nâng lên cằm cô, lấy một loại tư thế ái muội như là hôn môi để sát vào cô, thanh âm trầm trầm, ý vị không rõ:

- Nghiên Nghiên, sinh nhật 18 tuổi vui sướng.

- Nói xong?

Trình Nghiên ngữ khí lãnh đạm:

- Như vậy thỉnh cậu cách xa tôi ra một chút!

Thích Trạch đưa tay mơn mớn tóc dài bên má cô, khinh khinh nhu nhu mà vỗ về chơi đùa, ngữ khí không chút để ý:

- Nghiên Nghiên, cậu không thể không nói lý như vậy, thời điểm tôi bảo cậy ly tôi xa một chút, cậu có hay không nghe vào?

Trình Nghiên hơi hơi nhấp môi, cuối cùng vẫn không thể nói cái gì.

Là cô trước tiên truy Thích Trạch, Thích Trạch lúc đầu đối với cô phi thường lạnh nhạt, không ngừng một lần mà yêu cầu cô rời xa hắn.

Cô.. Một lần cũng chưa từng để ý.

Thấy bộ dáng cô không thể nói lên lời, Thích Trạch cười, cúi đầu để sát vào cô, đôi mắt thâm thúy, nói từng chữ một:

- Cho nên, dựa vào cái gì tôi phải nghe cậu?

Trình Nghiên tựa hồ không kiên nhẫn:

- Cậu muốn thế nào?

Thích Trạch nhìn chăm chú đôi mắt của cô, ngữ khí phai nhạt xuống dưới:

- Tôi chờ cậu, chỉ là muốn cùng cậu nói một câu..

Hắn ngữ khí dịu dàng:

- Nghiên Nghiên, sinh nhật vui vẻ!

Trình Nghiên có chút nhạc nhiên, hắn buông lỏng cô.

Thích Trạch từ trong túi lấy ra một cái hộp, đóng gói tinh xảo, đưa tới trước mặt cô.

Trình Nghiên không cần xem cũng đoán được bên trong là cái gì, trong sách có đề qua một chút, nam nữ chủ kết hôn thật lâu về sau, nữ chủ ở trong ngăn tủ chỗ sâu nhất thấy được chiếc hộp này, bên trong là một chuỗi vòng cổ thủy tinh xinh đẹp, có treo mặt trăng rằm cực mỹ.

Nữ chủ hỏi "Đây là của ai?"

Nam chủ chỉ nhàn nhạt cười nói

"Không nhớ rõ"

Kỳ thật, hắn cũng không phải không nhớ rõ, chỉ là thật sự buông xuống, kia xuyến vòng cổ này là trước khi chia tay, hắn đã cực cực khổ khổ làm công một tháng kiếm được 5000 khối mua, định tặng làm quà sinh nhật cho nữ hài mình thích.

Chỉ là khi chia tay về sau, vòng cổ liền hoàn toàn mà bị phủ đầy bụi, một lần cũng không thể đưa qua.

Trình Nghiên trong lòng có chút hụt hẫng, thà rằng hắn tình nguyện đối với cô hung hăng một chút, giận hờn một chút, cũng tốt hơn như này..

Thấy cô tựa hồ đang ngẩn người, Thích Trạch liền mở hộp ra, lấy ra vòng cổ bên trong, thanh âm hơi mang chút khẩn trương, rồi lại ra vẻ đạm nhiên:

- Tùy tiện mua, nếu thích liền mang lên, không thích thì..

- Ném xuống sao?

Trình Nghiên nhàn nhạt nói tiếp.

Thích Trạch sửng sốt, thần sắc khẽ biến, nhìn chằm chằm cô.

Trình Nghiên nhẹ nhàng cười, thực tùy ý mà lấy vòng cổ trong tay hắn, tựa hồ mang coi khinh mà đánh giá, liếc nhìn hắn một cái, trong thanh âm mang theo ý cười:

- Quả nhiên là tuỳ tiện mua a, cậu cũng đã là Trình thiếu gia, như thế nào còn nghèo kiếp xác như vậy? Loại hàng vỉa hè này cũng không biết xấu hổ mà đem đến tặng tôi?

Thích Trạch nhìn khoé môi cô cười, thanh thuần xinh đẹp, nhưng lời nói ra lại trát tâm biết mấy, vẻ mặt của hắn dần trở nên lạnh băng.

- Cậu không cần, liền trả tôi.

Hắn vươn tay, tâm tựa hồ cũng lãnh đến phát đau.

Trình Nghiên "Nga" một tiếng, làm bộ muốn đưa hắn, đến nửa đường lại đột ngột chuyển hướng, dứt khoát lưu loát mà đem vòng cổ ném xuống dưới tầng, cô nhàn nhạt cười, đối thượng với khuôn mặt xanh mét của Thích Trạch, nói:

- Thực xin lỗi a, bất quá đồ vật đưa ra sao có thể thu hồi đâu, cho nên, tôi liền giải quyết giúp cậu, đây tuyệt đối là cách tốt nhất.

Thích Trạch ánh mắt rét run, nhìn chằm chằm cô, một chữ cũng chưa nói, lại như tức giận không nói lên lời.

Trình Nghiên mím môi, vòng qua hắn đi về phía trước.

- Trình Nghiên.

Sau lưng truyền tới một thanh âm không có độ ấm, bình phàm phẳng lặng.

Cô dừng lại bước chân, không có quay đầu lại.

- Cậu có phải hay không không có tâm?

Hắn ngữ khí lãnh đạm đến tận cùng.

Trình Nghiên trầm mặc một lát, quay đầu lại liếc hắn một cái, châm chọc cười:

- Phải, cậu bây giờ mới biết sao, cho nên, đừng thích tôi, chúng ta chi gian sẽ không có bất luận kết quả gì.

Thích Trạch không nói nữa.

Hắn mắt đen nặng nề, nhìn cô không quay đầu mà biến mất ở cửa phòng, giống như đêm đó, không hề lưu luyến, lãnh khốc tuyệt tình mà bỏ hắn lại.

Hắn đứng yên tại chỗ, suy nghĩ thật lâu.

Cuối cùng lựa chọn xoay người, xuống lầu, trong ánh sáng mỏng manh, quỳ rạp trên mặt đất tìm thật lâu, rốt cuộc ở lá cây trang trí ven tường, tìm được vòng cổ đang loé sáng kia.

Hắn đem vòng cổ ánh trăng ra sức gắt gao nắm chặt trong lòng bàn tay, ánh trăng cong cong cắt qua lòng bàn tay hắn, rất đau, tựa như cảm giác cô mang đến cho hắn giống nhau.

Hắn gắt gao nhấp môi, thần sắc âm trầm lạnh nhạt, cười lạnh một tiếng.

Vì cái gì muốn đem hắn bức đến loại tình trạng này đâu?

Như vậy.. Cũng không thể trách hắn.

* * *

3/09/21

Ngược nhau quá T_T.

Rồi xong, đại lão hắc hóa rồi!

Bình luận

Truyện đang đọc