XUYÊN THÀNH BẠCH NGUYỆT QUANG CỦA NAM CHÍNH

Đại lão hào môn tương lai hiện tại chỉ là một học sinh nghèo vội vàng lợi dụng thời gian rảnh rỗi để đi làm thêm, đừng nói hẹn hò, chính là cùng hắn nói vài lời liền rất khó.

Cho nên, trước tiên Trình Nghiên liền nhắn tin hẹn hắn tan học cùng nhau đi chơi.

Thích Trạch phản hồi rất nhanh "Không có thời gian"

Trình Nghiên "Cậu căn bản là không yêu tôi!"

Tiện thể còn thêm cái icon "tổn thương sâu sắc" vào.

Thích Trạch "..."

Trình Nghiên "Bạn trai nhà người ta chỉ còn một hơi thở cuối cùng cũng gắng sức chạy như bay đến bên bạn gái, cậu thì sao, cậu còn nói cậu không có thời gian?"

"..."

Qua một hồi lâu, Thích Trạch mới đánh một hàng chữ lại đây "Tôi đợi cậu ở đầu hẻm phía sau cổng trường"

Trình Nghiên "Được a, được a ^^"

Thích Trạch bỗng nhiên lại đánh tới mấy chữ "Tôi dù không còn hơi thở cuối cùng (ý nói là chết đi) cũng sẽ tới gặp cậu, vậy nên, đừng có nhớ thương bạn trai nhà người ta"

Thích Trạch quả nhiên không phải người sẽ nói những lời âu yếm lãng mạn, mãi mới được một câu, cư nhiên vẫn là lời "khủng bố"!

Trình Nghiên nghẹn lời, nhắn ".. Cậu vẫn là đừng tới, tôi sẽ sợ.."

Lần này Thích Trạch không có hồi tin tức, hắn ngồi ở hàng nghế phía trước, bỗng nhiên quay đầu lại nhìn cô một cái, lạnh lùng cười, mặt mày thanh tuấn tối tăm đi vài phần.

Trình Nghiên "..."

- _

Buổi chiều tan học, Trình Nghiên cùng Lâm San Hô và La Tuyết cùng nhau đi ra ngoài, lúc đi qua Thích Trạch, cô thấy hắn đang đứng thu thập cặp sách, cô không hề dừng lại mà liền đi qua.

Lâm San Hô bỗng nhiên hoảng sợ, nói:

- Nghiên Nghiên, Thích Trạch giống như đang nhìn tôi!

Trình Nghiên dừng lại, liền nghe thấy La Tuyết càng thêm hoảng sợ mà nói:

- Không, hình như là tôi!

Trình Nghiên..

- Các cậu không cảm thấy hắn đang xem tôi sao?

Lâm San Hô ha ha cười lớn một tiếng:

- Nghiên Nghiên, cậu cũng biết nói đùa a, cái loại người này làm sao dám nhìn cậu lấy một cái, không sợ bị các nam sinh trong trường học đánh chết sao?

La Tuyết cũng gật đầu:

- Đúng rồi, đúng rồi, Nghiên Nghiên, hắn không phải thích tôi đi? Thật là đáng sợ, mặc dù hắn lớn lên đẹp trai, nhưng mà lại nghèo như vậy, bị hắn thích có mà khiến cho mọi người cười một năm.

Trình Nghiên biết hai người là tâm lý mẫn cảm, rõ ràng gia cảnh không tệ đến nỗi nào nhưng lại cảm thấy mình rất nghèo, nếu có quan hệ cùng những người nghèo khác sẽ bị mọi người coi khinh.

Nếu hai người đó biết cô cùng Thích Trạch hẹn hò, khẳng định sẽ cảm thấy não cô bị ngập nước..

Siêu xe màu đen chờ ở cổng trường, trong mắt Lâm San Hô bỗng hiện lên vài phần ghen ghét, liền nói muốn tới nhà của cô chơi, La Tuyết cũng vội phụ họa nói muốn đi.

Trình Nghiên trực tiếp nói hai chữ "Không được" cự tuyêt hai người, cá tính của nguyên chủ chính là trực tiếp đơn thuần như vậy, sắc mặt Lâm San Hô có điểm khó coi mà đi xa.

Trình Nghiên bảo tài xế mình đi về trước.

Tài xế chần chừ "Tiểu thư, vì cái gì không trở về nhà luôn?"

Trình Nghiên nhàn nhạt nói "Tôi có việc"

Tài xế "Chuyện gì a?"

Đôi mắt Trình Nghiên thanh lãnh xinh đẹp nhìn hắn "Chính là có việc"

Tài xế lo lắng cô một người ở bên ngoài sẽ gặp chuyện không may, lại bỗng nhiên thấy Vệ gia tiểu thiếu gia cũng lại đây, hắn liền yên tâm, cho rằng tiểu thư nhà mình muốn cùng Vệ thiếu gia ra ngoài chơi, liền thuận theo mà lái xe rời đi.

"Tiểu nghiên, em ở chỗ này chờ anh sao?" Vệ Dương vui vẻ mà nhìn cô.

Vệ Dương rất khó cắt đuôi, cự tuyệt là điều không thể rồi, đành phải dụ hắn đi thôi, Trình Nghiên liếc hắn một cái, chậm rãi nói:

- Tôi muốn ăn kem, anh có thể mua cho tôi không?

Vệ Dương "Mua mua mua"

Trình Nghiên "Tôi muốn nhà ở cuối phố"

Vệ Dương "thụ sủng nhược kinh" (được sủng ái mà kinh sợ), cô rất ít tiếp lời hắn, hôm nay lại tự dưng đồng ý hắn mua đồ ăn cho cô, vui vẻ mà chạy nhanh đi.

- _

Thích Trạch đã chờ ở đầu hẻm, thấ cô, hắn bước chân dài đi tới, đem cặp sách của cô cõng lên vai, hỏi:

- Muốn đi nơi nào?

Cặp sách đáng yêu xinh đẹp treo ở trên người hắn, làm khí chất lạnh nhạt của hắn cũng hòa tan vài phần.

Trình Nghiên nhìn thoáng qua, đưa tay về phía hắn, nói "Mua quần áo!"

Thích Trạch cười khẽ dắt tay cô "Đi"

Cô không đi những tiệm cao cấp mà nguyên chủ thường hay tới, mà chọn ở nơi tương đối bình dân, địa phương này hầu như sẽ không gặp gỡ học sinh quý tộc.

Trình Nghiên đi một vòng, thử rất nhiều quần áo, Thích Trạch cũng chỉ biết nói chữ "Đẹp".

Trình Nghiên ở ghế bên ngoài ngồi xuống, một kiện cũng không có mua.

Thích Trạch đưa cho cô một ly trà sữa, cô cũng không để ý tới.

Thích Trạch ngồi xuống, xoa xoa đầu của cô "Làm sao vậy?"

Trình Nghiên quay mặt đi, không có xem hắn "Cậu toàn trả lời có lệ"

Thích Trạch trầm mặc (yên lặng) một lát, tựa hồ suy nghĩ nguyên nhân cô tức giận, nhẹ nhàng bâng quơ mà nói:

- Nghiên Nghiên thực xinh đẹp, cho nên mặc cái gì cũng đẹp, không đúng sao?

Trình Nghiên không nói lời nào, cúi đầu, kéo cặp từ trên vai hắn đeo lên vai của cô, bộ dáng hình như có vài phần thất vọng.

Thích Trạch thanh âm hàm chứa tiếng cười:

- Nghiên Nghiên, cậu ngẩng đầu nhìn tôi.

Trình Nghiên liếc hắn một cái, ngữ khí bất lực:

- Cậu thì có gì đẹp mà nhìn.

(Còn nữa)

14/07/21

Bình luận

Truyện đang đọc