XUYÊN THÀNH BẠCH NGUYỆT QUANG CỦA NAM CHÍNH

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

"Thích tổng cư nhiên thích nữ nhân a."

"Không vậy thì như thế nào?"

"Nhưng ta đưa nữ nhân cho hắn, hắn không nhận, còn giận chó đánh mèo ta."

"Kia vậy nhất định là Thích tổng chê nữ nhân của ông không đủ xinh đẹp!"

Âm thanh nghị luận phía sau dần dần xa.

Thích Trạch sắc mặt không được tốt. Hắn liền biết sẽ bị người vây xem!

"Là như vậy sao?" Trình Nghiên như suy tư gì mà đặt câu hỏi: "Nếu người khác đưa cho cậu một người con gái còn đẹp hơn tôi, cậu có thể hay không sẽ đồng ý?"

Thích Trạch: ".. Sẽ không."

Trình Nghiên nhìn chằm chằm hắn: "Một chút cũng không chân thành."

Thích Trạch cười, ngữ khí dịu dàng: "Ở trong mắt tôi, ngoài Nghiên Nghiên ra, những người khác đều rất xấu xí, tôi chỉ thích cậu." (dembuon.vn)

Nói xong, hắn liền khôi phục lại biểu tình lạnh lùng, hoàn toàn giống như là đang dỗ dành trẻ con.

Lại đến một câu thổ lộ, độ ngọt ngào lại tăng 10%, Trình Nghiên một vừa hai phải mà nói: "Tôi không cho cậu lặp lại mười lần, một lần nữa là được."

"..."

Thích Trạch biểu tình một lời khó có thể nói hết: ".. Nghiên Nghiên, cậu lại vô cớ gây rối rồi"

Trình Nghiên: "Tôi.."

Thích Trạch ghé sát vào bên tai cô nói: "Nhưng mà.. Thực đáng yêu, sau khi trở về tôi sẽ nói cho cậu nghe, cậu thích nghe bao nhiêu lần đều được."

Trình Nghiên nháy mắt an phận: ".. Tốt."

Thích Trạch người cao chân dài, thực nhanh là đi tới cửa nhà.

Hai ngày này không ở nhà, biệt thự còn cần quét tước một chút, Thích Trạch liền vén tay áo lên chính mình làm, thấy Trình Nghiên muốn hỗ trợ, liền bảo cô đi một bên ngồi.

Trình Nghiên không chịu, hắn cũng chỉ để cô tùy ý.

Một giờ sau, biệt thự đã được quét tước sạch sẽ, Trình Nghiên nằm ở trong phòng ngủ nghỉ ngơi, rất mệt.

Thích Trạch thay cô đem áo ngủ ra, nói: "Tôi xả nước ấm cho cậu, cậu đi tắm rửa trước đi."

Trình Nghiên ghé vào trên giường, nhìn hắn: "Vậy còn cậu?"

Thích Trạch hô hấp đông lại, trấn định mà nói: "Tôi đi nấu mì sợi, cậu muốn ăn một chút không?"

"Tôi không đói bụng, chính là mệt đến không có sức lực." Trình Nghiên chậm rãi nói: "Không bằng cậu giúp tôi.."

"Tự mình làm." Thích Trạch bỗng nhiên đánh gẫy lời cô: "Tôi xuống tầng trước."

Bóng dáng hắn có chút chạy trối chết.

Trình Nghiên ngồi dậy, nhìn chằm chằm cửa.

Hắn vì sao lại muốn trốn tránh cô?

Trăng: Cô hơi bị mất liêm sỉ rồi đấy. Bộ dáng nữ thần lạnh lùng của cô đi đâu rồi hả!

Trình Nghiên chậm rì rì mà đi tới phòng tắm, mãi mới bước ra được, cô mặc áo ngủ, đi dép lê xuống dưới tầng.

Thích Trạch đang ở trong phòng bếp rửa chén, bỗng nhiên có một đôi tay từ đằng sau ôm lấy hắn, hắn cảm giác được mặt cô nhẹ nhàng dán ở trên lưng hắn.

".. Nghiên Nghiên?"

"Chờ lát nữa.." Bầu không khí lặng im, thanh âm cô tựa hồ có thể phất động nhân tâm: "Chúng ta làm cái gì a?"

Trầm mặc một lúc lâu, Thích Trạch lấy khăn lau khô chén, bỏ vào tủ bát, xoay người, vỗ về mặt cô, cười nói: "Ngủ đi, không phải cậu mệt mỏi sao?"

Hắn nói ngủ thực sự là ý trên mặt chữ, hoàn toàn trong sáng, sau khi đem cô đưa về trong phòng ngủ, hắn còn tri kỉ thay cô để đèn ngủ, đóng cửa rồi mới ra ngoài.

Trình Nghiên: "..."

Nằm trong chốc lát, Trình Nghiên lo lắng không đủ thời gian hoàn thành nhiệm vụ. Cũng cảm thấy thái độ Thích Trạch đối với cô thật kì lạ.

Cho nên, cô lại lén lút bò dậy, ôm lấy gấu bông, đi sang phòng ngủ cách vách.

Hắn không đóng cửa, trong phòng ngủ một mảnh đen nhánh, từ ánh trăng lờ mờ chiếu vào, cô có thể mơ hồ thấy một thân ảnh đang nằm nghiêng trên giường. (dembuon.vn)

Cô nhẹ nhàng tới gần.

Giọng nói Thích Trạch bỗng nhiên vang lên: "Nghiên Nghiên, cậu tới làm gì?'

Hắn bật chiếc đèn ở đầu giường, ngồi dậy, nhìn cô gái ôm gối ngủ đang ngỡ ngàng đứng trước mặt.

Hắn ánh mắt tối tăm, bình tĩnh.

Trình Nghiên sờ sờ mái tóc dài, có chút không được tự nhiên:" Tôi.. Tôi sợ bóng tối. "

Thích Trạch:" Vậy tôi để sáng đèn cho cậu. "

Trình Nghiên trừng mắt nhìn hắn:" Tôi đây là muốn cùng nhau ngủ, không được sao? "

Thích Trạch nhìn cô cười:" Được a. "

Hắn để cho cô một nửa giường, đem gối trong lòng ngực cô lấy lại đây, đặt gọn gàng:" Đến đây, tôi nhìn cậu ngủ "

Hắn hoàn toàn không có ý khác, thần thái bình tĩnh, tự nhiên.

Trình Nghiên đứng bất động, có chút bực mình, nếu hắn không phối hợp, nhiệm vụ cô cũng đừng mong hoàn thành được.

" Nghiên Nghiên? "Thích Trạch tỏ ý khó hiểu nhìn cô.

Trình Nghiên mặt vô biểu tình:" Cậu vì sao.. "

Nói đến một nửa, cô lại mím môi, tựa hồ khó có thể mở miệng, thần sắc có chút buồn bực.

Cô đoạt lại chiếc gối của mình, xoay người định đi.

Thích Trạch đương nhiên không thể để cô vô cớ tức giận, hắn xốc chăn xuống giường, giữ chặt cô:" Vì sao lại tức giận? Nghiên Nghiên, cậu muốn như thế nào, có thể trực tiếp cùng tôi nói. "

Trình Nghiên không nhìn hắn, ngữ khí lạnh lùng:" Câu thực sự không biết tôi suy nghĩ cái gì sao? "

" Cho dù tôi biết.. "Im lặng một lát, Thích Trạch duỗi tay ôm vòng lấy bả vai cô, cúi đầu nói:" Nhưng nếu cậu không nói gì, tôi lại không biết cậu có thực sự muốn như thế hay không, nếu xong việc cậu lại đổi ý, thì tôi nên bắt cậu làm cái gì bây giờ? "

Trình Nghiên:" Ai đổi ý chứ tôi sẽ không như vậy! "

Thích Trạch ánh mắt thâm thúy, tiếng nói rất thấp, ý vị không rõ:" Thật sự sẽ không? "

" Đương nhiên.. "Cô ngẩng đầu lên nhìn hắn.

Hắn bỗng nhiên cúi đầu hôn cô, cạy khoé môi cô ra, nhẹ nhàng tiến vào, sau đó là hôn cuồng nhiệt, mưa rền gió dữ, mãnh liệt, dường như mang theo tất cả thương nhớ.

Hồng hộc, cô có thể nghe thấy tiếng hắn thủ thỉ bên tai:" Nếu như cậu nói như vậy, thì dù cho cậu có đổi ý, cũng đừng nghĩ tôi sẽ.. Buông tha cậu. "

Thích Trạch bế cô lên, đi hướng mép giường, tắt đèn.

* * *

".. Tôi có chút sợ đau. "

" Nếu đau, cậu có thể cắn tôi. "

Trình Nghiên thực sự không có khách khí, cắn rất dùng sức, trong miệng phảng phất mùi máu tươi.

Trăng: Tắt đèn, tắt đèn thật rồi a! Ta không có nhìn thấy gì hết a*đen tối*

* * *

Sáng sớm lạnh lẽo, gió từ phía cửa sổ thâm nhập vào, Thích Trạch liền tỉnh, hắn trên người không có mặc quần áo, ngay cả chăn cũng không, tỉnh lại còn có chút toàn thân hàn băng xương cốt.

Lo lắng Nghiên Nghiên cũng không đắp chăn đàng hoàng, hắn bật đèn, quay đầu vừa thấy, liền trầm mặc.

Cô gái nhỏ dường như rất sợ lạnh, nên đem chăn đến bọc rất kín mít, như là một con tằm, chỉ lộ ra khuôn mặt hơi phấn nộn, chiếc mũi đỏ xinh trông rất đáng yêu, hơi thở nhẹ đều.

Thích Trạch cười, sờ sờ sống mũi của cô, ngón tay của hắn còn mang theo dư vị lạnh lẽo lúc sáng sớm, cô không tự giác mà muốn tránh rồi lại trốn không thoát, mày đẹp có chút ủy khuất nhăn lại, tư thái đáng yêu đến làm người chỉ muốn ôm một cái.

Thích Trạch liền kéo ra một góc chăn, đem cô ôm vào trong lồng ngực, cảm giác ôm ôm vẫn chưa đủ thỏa mãn, hắn lại cúi đầu hôn cô, hít hà hương vị mê người.

Trình Nghiên không tỉnh.

Có lẽ là hôm qua ngủ muộn quá, cũng tại hắn thể lực quá tốt.

Trăng: . @@ Có lẽ đó cũng là một tội.

Thích Trạch ôm cô, xúc giác da thịt trần trụi dán vào nhau quả thực quá tốt đẹp, hắn có chút xúc động, không được, phải kiềm chế.

Nghĩ cô tỉnh dậy ánh mắt đầu tiên là nhìn thấy hắn, còn có thể nói chào buổi sáng với nhau.

Thích Trạch liền chống đầu, nhìn cô, ánh mắt ôn nhu thâm tình, làm khuôn mặt hắn thoạt nhìn càng anh tuấn mê người.

Ngắm người con gái mà hắn coi như cả thế giới, bao nhiêu lần cũng không chán.

Một giờ qua đi..

Hắn nhìn cô, ánh mắt dịu dàng mang theo chút ý cười.

Hai cái giờ qua đi..

Hắn nhìn cô, ánh mắt dịu dàng lộ ra vẻ cưng chiều.

Ba cái giờ qua đi..

Hắn nhìn cô, ánh mắt ôn nhu có chút bấc đắc dĩ.

Thẳng đến khi sương mù xua tan, ánh mắt ấm áp chiếu vào phòng, dương quang sán lạn.

Ánh mắt Thích Trạch trở nên có chút kì lạ lại kinh hách, hắn xoa xoa đầu gối tay bị tê dại, cầm lấy đồng hồ báo thức đầu dường nhìn thoáng qua.

Thực tốt, đã 11 giờ.

Bọn họ đã bỏ lỡ giờ cơm sáng, nếu cứ tiếp tục ngủ tiếp, thì cơm trưa chắc cũng không được vẹn toàn.

Thích Trạch bèn đem cô đánh thức, dùng chính là một nụ hôn kéo dài ái muội.

Trình Nghiên mở mắt ra, liền thấy Thích Trạch phủng mặt cô, ánh mắt thâm tình mà nói:" Tiểu bảo bối, em so với tiểu heo ngủ còn lợi hại hơn đấy. "

Trình Nghiên không vui:".. Cậu nói cái gì? "

Thấy sắc mặt cô lạnh lùng, Thích Trạch ho nhẹ một tiếng, cười nói:" Tôi là nói.. "

Hắn ở bên má cô rơi xuống một nụ hôn, giọng nói trầm thấp:" Nghiên Nghiên lúc ngủ cũng thực xinh đẹp. "

Trình Nghiên không nói chuyện, liếc mắt nhìn hắn.

Thích Trạch cười cười, cứ để không như vậy xuống giường mặc quần áo, cũng không thèm để sẽ bị cô nhìn thấy cái gì.

Thích Trạch đi đến trước tủ quần áo, cầm một kiện sơ mi, mặc vào quần dài, cài từng nút cúc một.

Quần áo Trình Nghiên không ở phòng này, cô tối hôm qua vào đây cũng chỉ mặc áo ngủ.

Cô xuống giường, đi dép lê, thấy trên ghế là một bộ chăn đơn cũ, quay đầu lại nhìn thoáng qua trên giường là chiếc chăn bông sạch sẽ.

Cô nhớ lại, không rõ là hắn thay chăn ga lúc nào, chỉ nhớ mang máng khi kết thúc, hắn ôm cô đi vào trong phòng tắm rửa sạch sẽ, còn thay cho cô một chiếc áo sơ mi?

Thích Trạch xoay người, cô gái nhỏ với mái tóc dài màu hạt dẻ, làn da tuyết trắng hồng hào, trên người mặc một chiếc áo sơ mi cỡ to của nam đứng trên mặt đất, vòng eo nhỏ nhắn tinh tế, hai chân trắng nõn nà, đầu ngón chân phấn nộn trông rất đáng yêu, vừa có một loại cảm giác thanh thuần lại gợi cảm.

Lúc này, cô nhìn áo sơ mi trắng, sắc mặt hình như có vài phần mờ mịt.

Thích Trạch hô hấp đông lại, lời nói hàm hồ giải thích:" Quần áo em ở phòng bên cạnh, hôm qua tối muộn rồi, nên.. "

Trình Nghiên lại giống như không có hoài nghi cái gì, ngược lại đến gần hắn, ngẩng mặt, giọng nói thập phần dễ nghe, trong trẻo như ngọc:" Đẹp không? "

Khuôn mặt cô thanh lãnh, đôi mắt sáng trong nhìn thấy được cả ảnh ngược của hắn, bộ dáng rõ ràng là ngây thơ cùng sạch sẽ, lại vô cứ sinh ra vài phần trí hoặc nhân tâm, yêu diễm.

Thích Trạch đôi mắt u ám, ôm eo cô, bỗng nhiên quay người lại đem cô đè lên giường.

Trình Nghiên tựa hồ có chút ngạc nhiên.

Thích Trạch dán môi cô, ánh mắt lộ ra vài phần nguy hiểm, thanh âm rất thấp, cũng thực khàn:" Tiểu bảo bối, đừng quyến rũ tôi, buổi sáng tinh lực rất tràn trề, em ăn không nổi đâu. "

Trình Nghiên không lộn xộn, rất ngoan ngoãn:"... "

Hình như là.. Rất lớn

Thích Trạch lao vào phòng tắm rửa nước lạnh, thời điểm cô xuống tầng, hắn đã đi ra ngoài, cô ngồi một lát, liền thấy hắn mua chút đồ ăn sáng, còn tiện thể xách theo vài túi đồ ăn vặt trở về.

Trình Nghiên đi dép lê đi theo phía sau hắn, giống như là một chiếc đuôi nhỏ:" Làm cái gì, tôi giúp cậu a. "

Thích Trạch đem nguyên liệu nấu ăn từng chút một bỏ vào tủ lạnh, lại đem một túi đồ ăn vặt đưa cho cô, nhẹ nhàng xoa đầu:" Được, em hỗ trợ ăn cái này. "

Trình Nghiên:".. Tốt nha. "

Trình Nghiên trở về trên sô pha, xé rách một gói khoai lát, một mình ăn, chợt thấy điện thoại trên bàn vang lên.

" Thích Trạch! "Ở thời điểm hắn nhìn qua, cô giơ điện thoại lên.

Thích Trạch cười:" Là tin nhắn, em xem giúp tôi đi, mật mã thì em biết. ". (dembuon.vn)

Hắn lại trở về trong phòng bếp, không một lát liền truyền đến tiếng thái rau, hơn nữa tốc độ còn rất nhanh.

Trình Nghiên nghe xong một lát, liền mở ra điện thoại của hắn, phát hiện hình nền thế nhưng là ảnh của cô.

Đại khái là chụp vào mấy năm trước, ở trong phòng học, cô mặc quý tộc đồng phục cấp ba, bộ dáng còn thực ngây ngô, lạnh lùng nhìn ra ngoài cửa sổ, dường như tính cách thực khó gần.

Trình Nghiên nhìn thoáng qua, cảm thấy không thích ảnh chụp này tí nào, liền lấy điện thoại của hắn chụp một tấm khác, thay đổi hình nền, ảnh chụp liền biến thành một cô gái cười nhạt, khuôn mặt cũng rất có sức sống.

Sau đó, cô click mở tin nhắn kia, cư nhiên là diễn đàn cấp ba phát ra tin tức, mời Thích Trạch tối mai tham dự buổi tụ hội.

Cô liền cầm điện thoại, đi phòng bếp hỏi Thích Trạch có đi hay không?

Thích Trạch không hề hứng thú, tự nhiên không có đồng ý.

Trình Nghiên cũng không để ý, dựa vào cạnh cửa nhìn Thích Trạch, động tác hắn nấu cơm quá thành thục, ngũ quan hình dáng sắc nét, khí chất lạnh lùng, bộ dáng nước chảy mây trôi quả thực rất soái khí.

Trình Nghiên liền lấy điện thoại di động ra chụp cho hắn một tấm, tưởng truyền đến điện thoại của mình, đặt làm hình nền.

Ảnh chụp đôi, đại khái cũng có thể gia tăng độ ngọt ngào đi?

Tìm được tài khoản của mình, cô đang muốn phát qua, Thích Trạch bỗng nhiên kêu cô:" Nghiên Nghiên, em lại đây phụ tôi xắn một chút tay áo. "

Trình Nghiên liền cầm ống tay áo của hắn xắn lên.

Thích Trạch lại bỗng nhiên ôm lấy cô, đem cô vòng ở trong lồng ngực, cười như không cười mà nói:" Chụp lén tôi? "

Trình Nghiên bất mãn:" Không cho chụp sao? ".

Thích Trạch cười nhẹ, bỗng nhiên nghiêng đầu hôn lấy môi cô, giơ điện thoại đem một màn này chụp xuống, nhìn thoáng qua ảnh chụp, vừa lòng mà nói:" Rất đẹp. "

Hắn đưa điện thoại cho cô:" Đi ra ngoài chơi đi. "

Trình Nghiên:"? "

Điệu bộ này..

Cô là trẻ con sao?

Trình Nghiên liền trở về trên sô pha, đem ảnh chụp phát đi, khoai lát ăn nhiều khát nước, cô liền đổ cho mình một cốc.

Uống một ngụm, điện thoại đi động bỗng nhiên vang lên không ngừng.

Ai a, tìm Thích Trạch gấp như vậy sao?

Trình Nghiên click mở điện thoại, nhìn thoáng qua, một ngụm nước liền phun ra, ho sặc sụa.

Ngay cả Thích Trạch đều ra tới xem cô:" Làm sao vậy? "

Trình Nghiên liền đem ảnh chụp thu hồi, có chút chột dạ mà lạnh mặt:" Không có việc gì a. "

" Đúng không?"Thích Trạch cười gian xảo, lừa lấy điện thoại trên tay cô.

Trình Nghiên trộm ngẩng đầu đi nhìn hắn, thấy hắn nhìn qua, cô liền quay mặt đi.

Cô cũng không nghĩ tới là sẽ phát nhầm nơi a.

* * *

6/02/22

P/s: Cả Trăng và Kei đều là mình nha. Từ giờ mình sẽ thống nhất dùng tên Trăng, cho mọi người đỡ nhầm lẫn ha

Bình luận

Truyện đang đọc