XUYÊN THÀNH BẠCH NGUYỆT QUANG CỦA TRA CÔNG

Tác giả: Duyên Cầu Bán Thế| Edit: Kidoisme

Hạ Tịch cùng Diệp Nhiên trao đổi số điện thoại với nhau, nhưng sau khi về đến nhà leo lên chiếc giường êm ái, cậu lại không thể nào ngủ nổi.

Tuy rằng đống sắt vụn Hệ thống kia đã nát bét và bế quan trên núi tu hành nhưng những tư liệu trước kia nó vẫn vô cùng tốt bụng để lại cho Hạ Tịch. Theo đúng tiến độ chính xác là Diệp Nhiên quen Tần Việt vào năm nhất đại học, khi đó cậu ta tròn mười tám tuổi, còn Tần Việt thì mười chín, đã được nhắc trong văn án.

Hơn nữa, quay ngược về đoạn ký ức của Tần Việt năm cấp ba, hai người này hoàn toàn không gặp nhau chứ càng không nói đến mấy hoạt động như chuyển trường của thụ chính, vậy mấy cái lỗi này từ đâu mà ra?

Đột nhiên, Hạ Tịch ý thức được việc cậu còn sống đến hiện tại đã là cái BUG lớn nhất, cùng với việc phân tích lại đống chi tiết đã qua, Hạ Tịch như phát hiện được chân trời mới.

Có lẽ cốt truyện không hề xảy ra vấn đề, các mốc thời gian đều được ấn định cụ thể chỉ là bản thân cậu xảy ra vấn đề, đáng nhẽ ra nguyên chủ phải chết vào buổi chiều nửa năm về trước, chính cậu đã viết lại cốt truyện nên tuyến thời gian bị đảo lộn, vậy mới nói Hệ thống bên kia đào cho cậu cái hố phân nhưng không thèm lấp, nhẽ ra nguyên chủ chết rồi thì sẽ được ba mẹ an táng, đối với giáo viên cũng chỉ thông báo một câu, Hạ Tịch có thể nhận cơm hộp rời khỏi đoàn phim.

Nhưng cái thốn ở đây là cậu chưa chết nên mới thúc đẩy cốt truyện khởi động lên một tầm cao mới, cho thụ chính nhận vai sớm hơn lại còn chuẩn xác bẻ lái để cậu gặp được.

Tuy rằng là thế thân nhưng thực ra gương mặt Diệp Nhiên ngoại trừ đôi mắt thì không có chỗ nào giống Hạ Tịch.

Cơ mà cũng quá đủ cho một quyển tiểu thuyết ngược luyến rồi.

Ở trong không gian hư vô kia Hạ Tịch đã từng gặp qua nguyên chủ, hai người này thần thái khí chất giống nhau đến chín phần, khi cụp mắt đều không để lộ cảm xúc, từ nét mặt nhìn qua cũng có thể liên tưởng đến hình bóng đối phương.

Cậu nhớ trong tiểu thuyết viết rất rõ ràng, Tần Việt nhìn thấy Diệp Nhiên lần đầu tiên đã bị ánh mắt cậu ta hấp dẫn, khiến cho hắn cảm thấy từ sâu trong tâm hồn kia là ánh mắt thiếu niên luôn theo đuổi mình trong trí nhớ.

Nghĩ xong tâm trạng của Hạ Tịch rất phức tạp, tự nhiên cậu cảm thấy rất khó chịu, chả nhẽ Tần Việt sẽ theo cái cốt truyện kia, yêu đương với Diệp Nhiên?

Nhưng Bạch Nguyệt Quang là cậu còn đang sống sờ sờ ở đây, công chính và thụ chính đào sâu ba tấc đất để lấy lí do bên nhau kiểu gì? Hắn thực sự sẽ bị Diệp Nhiên hấp dẫn sao?

Từ từ đã, nhiệm vụ hoàn thành rồi, nguyên chủ là đi tìm chết còn Hạ Tịch cậu là ấn con nhà người ta xuống đất hôn một lèo, hơn nữa nhìn Tần Việt chả có điểm nào giống như vui vẻ, có thể cấu tạo thành lý do khiến hắn nhớ mãi không quên Bạch Nguyệt Quang mà ấn tượng với Diệp Nhiên không?

Cốt truyện được viết lại, vậy còn công chính đại nhân của chúng ta...có phải sắp được nhận kịch bản theo đuổi vợ mới?

Nếu mà như thế thật....

Ha.

Hạ Tịch hít vào một hơi lạnh, đừng có mà nói là cậu từ Bạch Nguyệt Quang của đam mỹ thế thân sang Bạch Liên Hoa của đam mỹ ngược luyến đấy?!

Nghĩ đến khả năng này làm Hạ Tịch hận không thể cầm ngọn đuốc đến đốt trụi nhà tác giả, ôi cái đm, ông đây cực khổ vất vả làm nhiệm vụ tạo ấn tượng tốt cho công chính đã đủ mệt mỏi rồi tụi bây còn muốn phân ông đây vào tuyến nhân vật phản diện gây trắc trở chia rẽ đôi uyên ương?

Mơ tiếp đi, thế nhá!

Dù sao hiện tại không có nhiệm vụ yêu cầu, Tần Việt thích ai liên quan chó gì đến cậu, không chừng lúc hắn sứt đầu mẻ trán cưa đổ Diệp Nhiên cậu cùng Hạ Tinh Dã còn có cơ hội đứng một bên cười ngạo hắn cho sướng miệng!

Hạ Tịch mạnh mẽ ép bản thân đi vào giấc ngủ, kết quả suốt đêm đều mơ thấy ác mộng.

Ngày hôm sau, vừa đến lớp đã dọa Lý Tư Vũ sợ mất dép.

“Hạ Tịch, hôm qua cậu...đánh nhau với ma à?” Lý Tư Vũ chỉ vào hai vành mắt đen sì của Hạ Tịch: “Quần thâm lớn như vậy, ai không biết còn tưởng cậu là quốc bảo mới trốn ra từ sở thú đó...” [Quốc bảo: Gấu trúc:v]

Đứng bên cạnh cô lúc này là một nam sinh cao cao gầy gầy, mặt một mí, môi mỏng, ngũ quan tinh xảo dễ nhìn, tuy rằng lạnh lùng nhưng vẫn vô cùng hấp dẫn ánh mắt người khác.

Hạ Tịch đương nhiên không dám nói hôm qua cậu mơ đến 7749 hiện trường lễ cưới của Tần Việt, đành phải kiếm đại một cái cớ cho qua chuyện: “Làm bài, ngủ muộn.”

“Thật là vất vả.”

“À, tớ có mang theo sữa bò nè.” Lý Tư Vũ bắt đầu mở cặp sách, từ bên trong lấy ra hai hộp sữa giống nhau như đúc, đưa cho Hạ Tịch một hộp: “Tặng cậu này, phải nghỉ ngơi cho đầy đủ vào.”

Động tác của Lý Tư Vũ rất nhanh, không đợi Hạ Tịch phản ứng lại đã đem sữa nhét vào tay cậu, Hạ Tịch cũng không dám từ chối: “Cảm ơn nhé.”

Lý Tư Vũ vui vẻ hếch cằm lên với cậu, sau đó đang định đem hộp còn lại cho nam sinh bên cạnh thì thấy Tần Việt đang đi đến.

“Hạ Tịch?”

“Mau đi học đi còn đứng chỗ này làm gì?”

Hắn đã nhìn thấy hộp sữa trong tay Hạ Tịch, sau đó lại nhìn qua Lý Tư Vũ cũng có một hộp tương tự.

Hạ Tịch cho cô ta?

Cái suy nghĩ này nhảy ra trong đầu khiến Tần Việt không thoải mái cho lắm, lại liên tưởng đến giờ thể dục lần trước hai người này có vài hành động hơi gần gũi, tâm trạng hắn lại càng hỏng bét.

“Nam thần....” Hạ Tịch kêu thuận miệng, nhất thời cũng chưa sửa lại được. Cậu cảm thấy nếu là vì Diệp Nhiên đã xuất hiện mà bản thân mình thay đổi thì có hơi giả tạo nên thôi.

“Nhắc cậu một chút còn năm phút nữa vào lớp.” Tần Việt trực tiếp để lại một bóng lưng cao quý rồi đi nhanh về phía trước, sau khi đã khẳng định được Hạ Tịch không đưa sữa cho mình.

Hừ, càng dỗi.

Lại nói đến Hạ Tinh Dã vừa chạy như chó vào lớp học đã nhận được tin nhắn của đại ca Tần Việt.

[Wechat của Trương Hải Phong, đưa qua.]

Hạ Tinh Dã: [Cậu lấy làm gì, có chuyện thì nói cho tớ lát tớ hỏi thẳng cho nhanh chứ tính cách của cậu ta mà nói được với cậu mười tin thì tớ xin cúi đầu gọi thánh.]

Trương Hải Phong nổi tiếng là nam thần lạnh lùng không nói nhiều. Gương mặt đẹp trai học lại giỏi, nhưng mà vì quá giống tảng băng di động nên tất cả những ai muốn giao lưu với cậu ta đều ngậm ngùi thất bại. Người theo đuổi cậu ta cũng thế, thổ lộ ba hoa chích chòe, viết thư lan man, tặng quà trên giời dưới biển, thanh niên này không nói thích cũng không nói là không thích, nếu tinh ý còn thấy quà cậu ta còn để lại nguyên trên bàn, so với cục đá còn giống cục đá hơn.

Nói chuyện qua app thì thôi, mệt người, các mẫu câu thông dụng nhất chính là: [Ừ.] [Không.] và [.]

Giao lưu cũng không giao lưu nổi lấy đâu ra ý chí tiến thêm một bước?

Ngay cả Hạ Tinh Dã con người nhân duyên tốt hiếm thấy cũng phải bôi tro lên mặt với cùng Trương Hải Phong nói được vài câu cơ bản.

Hơn nữa, Tần Việt không phải cảm thấy cậu ta tổng thể có hơi giả tạo, ấn tượng không tốt đẹp cơ mà, hiện tại đột nhiên lại muốn kết bạn nói chuyện, Hạ Tinh Dã không thể không nghi ngờ động cơ đằng sau.

[Không cần quan tâm, đưa tớ là được.]

Lúc hắn ở cổng trường cảm thấy ánh mắt Trương Hải Phong nhìn Hạ Tịch mang theo địch ý vô hình, Tần Việt liền có linh cảm hình như cậu ta cùng Lý Tư Vũ đang yêu đương.

Vốn Tần Việt cũng chả quan tâm mấy chuyện lông gà vỏ tỏi này, nhưng một khi liên quan đên Hạ Tịch, hắn lại không thể khống chế tay mình, định đem tin nhắn với Hạ Tinh Dã thu hồi lại, Tần Việt một bên phỉ nhổ bản thân không có tiền đồ, một bên tiếp tục tra hỏi.

Nhìn thông báo Trương Hải Phong từ chối lời mời kết bạn của mình, Tần Việt tức đến mức muốn ném luôn cái điện thoại vào mặt cậu ta.

Sau đó hắn nhắn tin cho Bạch Tiếu Tiếu thì Trương Hải Phong mới chấp nhận.

Tần Việt trừng mắt nhìn chằm chằm cái Avatar mặc định cho ra cái lỗ trên màn hình năm phút đồng hồ, quyết định đi thẳng vào vấn đề:

[Có chuyện này cần hỏi chút, cậu cùng Lý Tư Vũ có quan hệ gì?]

Bên kia phản hồi lại: [.]

Ồ, không ngoài dự kiến.

[Buổi sáng hôm nay cậu nhìn Hạ Tịch như thế, cậu ta chọc cậu chỗ nào?]

[.]

Tần Việt cảm thấy mình hệt như một nhân viên đa cấp đang dụ dỗ con mồi, lại nhớ đến dáng vẻ uống trộm sữa ban nãy của Hạ Tịch, bực bội nhắn tiếp:

[Phục cậu luôn, đánh nhiều chữ cậu cũng không mất miếng thịt nào đâu.]

[Lý Tư Vũ là bạn gái cậu?]

Trương Hải Phong: [Không.]

[Vậy cậu thích cô ta?]

Trương Hải Phong: [Ừ.]

Trương Hải Phong trả lời rất nhanh, không thèm che giấu tình cảm khiến Tần Việt không biết do may mắn hay còn có điều gì khác thở phào nhẹ nhõm. Nhưng hắn vẫn muốn nói chuyện thêm.

[Quan hệ giữa cô ấy cùng Hạ Tịch tốt lắm à?]

Tần Việt thấp thỏm đánh giá lại vấn đề của bản thân mình, hắn không biết tại sao lại đi đến bước này, còn dám nói chuyện với cục đá Trương Hải Phong.

[Ừ.]

Tốt? Tốt đến mức độ nào cơ? Mấy câu trả lời ba phải của Trương Hải Phong làm Tần Việt một lần nữa muốn ném cái điện thoại vào mặt cậu ta, hắn hung hăng tiếp tục chọc màn hình:

[Cậu có thể nói tỉ mỉ hơn một chút không?]

Trương Hải Phong: [.]

Trương Hải Phong: [Cậu, ghen.]

Tần Việt gấp đến độ suýt cắn vào lưỡi, vội vàng nhắn lại:

[Cậu nói nhăng nói cuộc cái gì đấy, tôi có cứt mà ghen vì Hạ Tịch nhé, rõ ràng là cậu ta thích tôi, muốn ghen cũng phải là cậu ta ghen, cơm ăn bậy được chứ nói thì đừng có mà nói láo!!!!!]

Trương Hải Phong: [.]

Trương Hải Phong: [Tôi, ghen.]

Trương Hải Phong: [Đánh nhầm.]

Tần Việt: “........”

Tần Việt cảm thấy hắn đang vạch áo cho người xem lưng, xấu hổ đến mức muốn đào một cái cống chui xuống cho đỡ mất mặt dòng họ, một phút sau, tin nhắn [.] của Trương Hải Phong làm quen được với một dấu chấm than đỏ chót. ( Là bị block đó:v)

“Anh Việt, sao mặt anh đỏ thế?” Vừa tan học, Dương Triết liền quay xuống tìm Tần Việt nói chuyện phiếm, vừa đúng lúc thấy mặt hắn hơi không bình thường.

Lời này vừa nói ra Hạ Tịch cũng chú ý nhìn nam chính một cái, thế là cảm giác chột dạ của vị đại ca này càng lớn.

“Nóng!” Hắn tức giận gào lên: “Phòng nóng không chịu được!”

“Hả?” Dương Triết đầu đầy chấm hỏi nhìn thoáng qua cửa sổ đang mở toang cùng lớp học chưa đóng.

“Tớ nói là,” Tần Việt mạnh mẽ cứu vãn thể diện: “Thân nhiệt của tớ cao!”

Vì để chứng minh cho ‘thân nhiệt cao’ mà hắn dùng một tư thế đẹp giai cởi áo khoác ngoài vắt lên thành ghế.

“Anh Việt, vẫn là anh mạnh mẽ!” Dương Triết không nhịn được giơ ngón cái: “Trâu bò!”

Tần Việt hừ một tiếng, trong lòng kêu ngào sao mà lạnh chetme thế này...

Hạ Tịch không hiểu nổi vì Phật gia này đang yên đang lành lại lên cơn gì, rõ ràng da gà da vịt bay đầy trời thế kia mà còn thích chơi trội?

Suy cho cùng là giả vờ đến nghiện hay là khoe khoang quá độ?

Hạ Tịch nhìn hắn run lập cập mà vẫn cố gắng lạnh lùng đẹp trai thì chỉ thấy buồn cười, nhưng cậu lại không thể ném mặt mũi của hắn đi, đành phải nín hơi nhìn gió thồi ầm ầm ngoài cửa sổ, âm thầm cầu nguyện cho nam thần mạng lớn.

Tan học vào giữa trưa, Hạ Tinh Dã sang lớp họ kéo hai người đi ăn cơm. Cả ba vừa mới đi ra khỏi cổng trường, Hạ Tịch liền nhìn thấy một bóng hình quen thuộc.

“Hạ học trưởng!” Hôm nay Diệp Nhiên mặc một bộ quần áo thể thao màu vàng nhạt, cả người đến tỏa ra hương vị thanh xuân đáng yêu, cậu ta chạy nhanh về phía Hạ Tịch, nở nụ cười sáng chói: “Em nhìn thấy anh từ nãy nhưng anh đi nhanh quá, mãi em mới đuổi kịp á.”

“Em ở lớp sáu khối 11.” Diệp Nhiên nói: “Ngay bên dưới lớp của anh đó!”

Tần Việt cùng Hạ Tinh Dã đều ngẩn người, cái cậu này tại sao lại giống Hạ Tịch thế?

“Hai anh cũng là học trưởng ạ?” Diệp Nhiên giống như rất quen thuộc việc chủ động chào hỏi người khác: “Chào hai anh, em là Diệp Nhiên khối 11.”

- ---------------

Kidoisme: Chúc các bạn có một kỳ nghỉ Quốc Khánh vui vẻ nha!

Bình luận

Truyện đang đọc