XUYÊN THÀNH BẠCH NGUYỆT QUANG CỦA TRA CÔNG

Tác giả: Duyên Cầu Bán Thế | Edit: Kidoisme.

[Hạ Tiểu Tịch]: Không, không không, em đùa thôi, anh được không em còn không biết sao?

[Hạ Tiểu Tịch]: Bạn trai ơi, eo của em đau quá, em không ra khỏi giường được nè.

[Hạ Tiểu Tịch]: Thật đấy!

[Hạ Tiểu Tịch]: Anh đừng kích động, em và anh còn chưa giải quyết xong chuyện của Diệp Nhiên đâu!

Cậu liên tiếp nhắn bốn tin, hoàn toàn trở thành đá chìm vào đáy biển, Tần Việt không trả lời một câu nào, nói không chừng hắn còn chưa đọc!

Hạ Tịch lập tức nhớ đến câu nói kinh điển ‘XXX đang trên đường cầm dao đến thanh toán bạn’ thay vào trường hợp bạn trai cậu như thế nào lại thành ‘Anh bạn trai đang cầm điểu trên đường đến thanh toán bạn’ ù ôi, nghe sắc – tình thực sự!

Đều do cái mồm hại cái thân!

Tuy rằng tính tình Tần Việt rất tốt, nhưng bản chất hắn vẫn là nam chính trong quyển tiểu thuyết, trong dòng máu chảy xuôi ‘một đêm bảy lần’ gia truyền, Hạ Tịch đổ mồ hôi lạnh cho bản thân, xong rồi, xong rồi, làm sao bây giờ?

Giờ cậu giả bệnh, còn kịp không?

Cậu hơi sốt ruột, đi đi lại lại trong phòng, chỉ thiếu điếu thuốc trong tay nữa là hợp cảnh.

Diệp Nhiên có chút kỳ quái: “Học trưởng, anh làm sao vậy?”

“Diệp Nhiên,” Hạ Tịch ôm thái độ muốn chữa lợn lành thành lợn què hỏi một câu: “Cậu yêu đương bao giờ chưa?”

Sắc mặt Diệp Nhiên trầm xuống, không biết trả lời như thế nào.

Một lúc lâu sau mới hỏi tiếp: “Đột nhiên sao anh hỏi thế?”

Sau đó nhìn gương mặt dày như tường thành của Hạ Tịch đỏ ửng: “Thì, nãy anh chọc tức hắn.”

Đây không phải là một vấn đề nghiêm trọng liên quan đến tính mạng, nhưng có thể khiến cho hoa cúc của Hạ Tịch tàn bất cứ lúc nào.

Diệp Nhiên tuy không biết cụ thể nguyên nhân là gì, nhưng cậu ta mơ hồ có thể đoán được ‘hắn’ trong lời của Hạ Tịch là ai, hơi mất mát hỏi tiếp: “Học trưởng, anh cùng Tần học trưởng đang yêu đương?”

Nhưng rất nhanh thấy hơi hối hận.

“Hở?” Nhất thời Hạ Tịch cũng không biết trả lời làm sao cho tốt: “Thấy rồi à?”

Cậu sờ sờ đầu, ý cười trên mặt toàn là ngập tràn hạnh phúc: “Tôi còn tưởng tôi giấu kỹ lắm.”

Nhưng vào mắt Diệp Nhiên lại giống như một con dao cùn, hung hăng đâm đâm từng nhát một, ứa máu.

Cậu ta cũng không biết tại sao mình lại thích Hạ Tịch, thích một học trưởng chỉ mới gặp vài lần, nhưng Diệp Nhiên có thể xác định được chính là, Hạ Tịch mang đến cho cậu ta một cuộc sống tràn ngập trong ánh sáng, ở bên Hạ Tịch là khoảng thời gian vui vẻ nhất từ trước đến nay trong sinh hoạt của cậu ta.

Thứ tình yêu này không quan trọng trước sau, hoàn toàn là dựa theo cảm giác, được gọi là duyên phận.

Hiện tại Diệp Nhiên cảm thấy rất khổ sở, mặc kệ cậu ta tính kế gì, cố gắng đối cử với Hạ Tịch tốt như thế nào thì cậu cũng không hiểu, trong lòng cậu có hai loại người: Tần Việt và người khác.

Cậu ta sinh ra một cảm giác vô lực mãnh liệt, giống như hai người bọn họ là một cái cây, kể cả lâu như thế nào cũng không tách ra, còn cậu ta chỉ là một cơn gió. Cây cối sẽ không rời đi, còn cơn gió lại chỉ là khách qua đường.

“Muốn trách là trách anh miệng tiện thôi.” Hạ Tịch buồn rầu gãi tóc: “Ác giả ác báo, cũng đáng.”

“Thế anh đi hôn anh ấy đi?”

Diệp Nhiên cười nói, nhưng trong lòng lại khó chịu muốn chết, kêu người mình thích đi hôn người cậu thích, cuối cùng cậu ta cũng hiểu câu nói ‘Người mình thích, thích người khác không phải bình thường hay sao?’

Diệp Nhiên cảm thấy, bản thân là người nên rời đi.

Hạ Tịch giống như cũng không phát hiện tâm tư của cậu ta, như vậy cũng tốt, không cần mang đến cho cậu những rắc rối không cần thiết.

Cái chuyện yêu thầm này rốt cuộc cuối cùng cũng hạ màn, hãy để nó trở thành một nuối tiếc thời thanh xuân của cậu ta, trở thành điểm sáng trong sinh mệnh u tối của cậu ta.

“Học trưởng,” Diệp Nhiên vẫn là một vẻ mặt dịu dàng như trước: “Mẹ em hôm nay gửi tin nhắn cho em.”

“À?”

Diệp Nhiên bình tĩnh nói dối: “Bà ấy nói rất nhiều, rằng hai người đều có lỗi, sau đó đã làm lành rồi ạ.”

“Trong khoảng thời gian này, cảm ơn anh đã chiếu cố em.” Diệp Nhiên nhìn cậu cười cười: “Mâu thuẫn của em và mẹ đã giải quyết xong, bà ấy cũng muốn qua đây cùng em học tập, đã thuê xong nhà rồi.”

“Vậy cậu muốn dọn đi sao?”

Diệp Nhiên chớp chớp mắt: “Học trưởng không muốn em đi?”

“Cậu cùng mẹ cậu làm lành, anh rất vui.” Hạ Tịch hiển nhiên xuyên tạc ý của Diệp Nhiên: “Dù sao cũng là người thân cận nhất của cậu.”

“Vâng.” Diệp Nhiên hơi mất mát: “Thế, em đi dọn đồ nhé.”

Hạ Tịch hỏi: “Gấp như vậy?"

“Vâng.” Diệp Nhiên nói: “Em không muốn mẹ phải chờ lâu.”

“Vậy đi,” Hạ Tịch đề nghị: “Anh giúp cậu chuyển.”

Bản thân Diệp Nhiên chỉ là một học sinh bình thường, đồ đạc cũng chẳng có bao nhiêu, hai người cùng nhau dọn hơn nửa tiếng, về cơ bản cũng xong.

Lúc gần đi, Diệp Nhiên đứng ở cửa do dự một chút, mới lấy hết cam đảm mong chờ: “Học trưởng, em có thể ôm anh không?”

Hạ Tịch sửng sốt một chút: “Đương nhiên!”

Hai người là bạn bè, hơn nữa cậu ăn cơm người ta làm miễn phí cho mình lâu như vậy, ôm một chút chắc cũng không sao.

Sao cậu ta lại câu nệ quá?

Hạ Tịch hoàn toàn không suy nghĩ theo chiều hướng khác, chủ động ôm lấy Diệp Nhiên.

Mùi trên người Hạ Tịch rất dễ chịu, Diệp Nhiên dùng sức ôm lại cậu, đem mặt chôn ở cổ, tham lam ngửi hơi thở thuộc về người hắn thích.

Lần này phải tạm biệt thật rồi, học trưởng.

- --

Kidoisme: Diệp Nhiên nhận cơm, rời đoàn nhe:v

P/S: còn 2 chương nữa là kết rùi, huhu.

Bình luận

Truyện đang đọc