XUYÊN THÀNH BẠCH PHÚ MỸ TRONG NIÊN ĐẠI VĂN



Gia đình họ có ba con gà, một con ngỗng, đây là dựa trên số đầu người mà nuôi, nếu vượt qua, sẽ bị cắt đuôi tư bản chủ nghĩa, sẽ bị tịch thu.

Ngày hôm qua đào rau dại, số rau non sẽ được đem lên bàn làm thức ăn, chỗ rau già còn lại chính là khẩu phần ăn của chúng.

Gà ăn tương đối ít, con ngỗng kia ăn rất nhiều, con ngỗng này đồng thời cũng là ngỗng trông nhà cho bọn họ, đối đãi với người ngoài rất hung dữ, đối với người trong nhà rất thân thiết, vô cùng thông minh.

Hiểu Hiểu rất thích con ngỗng này, còn cố ý đặt tên cho nó là Đại Bạch, ba con gà nhà bọn họ cũng có tên riêng, một con tên là Tiểu Hắc, một con tên là Tiểu Xám, còn có một con gọi là Tiểu Hoa, đặc biệt dễ nhớ.

Cho dù đó là gà hay ngỗng, bọn nó đều rất có năng lực, gần đây nhất là bốn quả trứng mỗi ngày.


Hiểu Hiểu từng cọng từng cọng đút Đại Bạch ăn, Đại Bạch cũng ăn từng cái một, một bên đút, một bên cùng Đại Bạch nói chuyện, đây đồng thời cũng là một phương thức suy nghĩ của cô.

“Đại Bạch, tao nói cho mày biết, tao nghĩ kỹ rồi, nhất định phải làm cái gì đó…”Đêm qua cô nghiêm túc nghĩ, đầu tiên, cô xuyên vào cuốn sách này, chắc chắn sẽ có xung đột với cốt truyện ban đầu.

Đầu tiên, trực tiếp nhất chính là có thể thay đổi số phận của bản thân.

Cô có không gian, nếu như gặp phải nguy hiểm gì, trốn vào bên trong, nguy hiểm gì cũng không đến được trên người cô.

Hơn nữa cô dự định chờ mình được năm tuổi, thì sẽ cùng đánh quyền với cha, đến lúc thật sự có kẻ xấu, không biết ai mới là người gặp nguy hiểm đâu.


Điều thứ hai, có cô ở đây, cô có thể nhắc nhở anh trai thay đổi số phận, chú ý đến cơ thể của cha mẹ, để họ không mắc bệnh.

Còn có ngăn cản anh tư, bảo anh ấy đừng thích nữ chính, đoạn tình yêu này của anh ấy sẽ không có kết quả, nói như vậy, chỉ có thể ở sau lưng yên lặng trả giá, cô cảm thấy không đáng giá cho anh tư của mình.

Đây cũng không phải là nhân vật trong truyện tiểu thuyết gì cả, đây chính là người thân cùng huyết thống hiện tại của cô, là anh ruột của cô!“Cạc cạc cạc ——” Con ngỗng Đại Bạch kêu to từng hồi, giống như nó nghe hiểu, đang đáp lại.

Bất tri bất giác, mặt trời lên cao, có người đang gọi cô: “Hiểu Hiểu, Hiểu Hiểu, em ở nhà không?”Là giọng của Lâm Tú Hồng.

Dưới tình huống bình thường, bởi vì tuổi của cô không lớn, luôn luôn nhu thuận, Vệ Hỉ Nhạc sẽ dẫn cô đi học.

Lúc bà ở trên bục giảng lên lớp, cô sẽ ở trên vị trí của bà trong phòng làm việc mà đọc sách trông cũng rất ra dáng thành thục.

.


Bình luận

Truyện đang đọc