XUYÊN THÀNH BẠCH PHÚ MỸ TRONG NIÊN ĐẠI VĂN



Dưới tình huống bình thường, bởi vì tuổi của cô không lớn, luôn luôn nhu thuận, Vệ Hỉ Nhạc sẽ dẫn cô đi học.

Lúc bà ở trên bục giảng lên lớp, cô sẽ ở trên vị trí của bà trong phòng làm việc mà đọc sách, trông cũng rất ra dáng thành thục.

Trên đó có hình minh họa, đặt một quyển trước mặt cô, cô có thể thành thành thật thật ngồi đọc đến lúc tan học, khiến đồng nghiệp của Vệ Hỉ Nhạc đều khen không ngừng, đứa nhỏ này quá nhu thuận hiểu chuyện, dáng vẻ lại đáng yêu như vậy, sao có thể không thương cô nhiều được đây?Hôm nay bà phải đến công xã mua thịt từ rất sớm, vì vậy để cô ở nhà một mình vào buổi sáng, lo lắng rằng con gái nhà bọn họ quá đáng yêu, nhiều lần dặn dò cô không được đi ra ngoài.

Hiểu Hiểu thịch thịch thịch chạy tới, mở cửa cho cô bé.

Lâm Tú Hồng thở hổn hển một chút, năm nay cô bé mới bảy tuổi, không đi học, tuổi này của cô bé lại không đủ để xuống ruộng kiếm công điểm, ở nhà hỗ trợ làm việc nhà, dù tuổi còn nhỏ nhưng hơn phân nửa công việc trong nhà đều do cô bé làm.


Lúc này, mẹ của cô bé và hai anh trai đều xuống ruộng, ông bà nội tuy lớn tuổi, nhưng thân thể bọn họ luôn tốt, cũng có thể làm một ít công việc thoải mái, kiếm được một chút công điểm, trong nhà cũng chỉ còn một mình cô bé.

Sau khi hoàn thành công việc, cô bé chạy đến tìm em gái mình để chơi cùng.

Thời gian Lâm Tú Hồng tới tìm Hiểu Hiểu chơi đùa cũng không nhiều, tuổi tác của bọn họ có hơi chênh lệch một chút, một người bảy tuổi, một người ba tuổi, Lâm Tú Hồng còn thường xuyên phải làm việc nhà.

“Chị Tú Hồng, chị đến rồi à.

”“Ừm, Hiểu Hiểu, em đang chơi trò gì vậy?”Hiểu Hiểu nhìn thoáng qua rau dại chất đống ở một bên, hắng giọng, tuy rằng cô hắng giọng nhưng giọng nói vẫn non nớt ngọt ngào, chỉ có thể làm cho người ta cảm thấy cô đáng yêu.


“Em đang cho gà ăn.

”“Hiểu Hiểu giỏi quá, chúng ta cùng nhau chơi đan dây được không?”Dây hoa chính là một sợi dây thừng có đầu và đuôi nối liền với nhau, tạo thành một vòng tròn, sau đó thao tác các ngón tay không ngừng để tạo thành những hình khác nhau, cậu một cái tôi một cái, trò chơi rất đơn giản, lại làm cho rất nhiều người chơi vui vẻ không biết mệt.

Hiểu Hiểu lắc đầu: “Em còn chưa đút bọn nó xong, chờ một chút.

”Có Lâm Tú Hồng đến, cô một mình ngồi nghĩ về cốt truyện là không thể, chỉ có thể chơi với cô bé.

“Được, để chị giúp em, như vậy sẽ nhanh hơn một chút.

”.


Bình luận

Truyện đang đọc