XUYÊN THÀNH CẨM LÝ TIỂU PHU LANG

Chuyển ngữ: Mèo Ú

Chỉnh sửa: Sunny

.

Cá con đang tuổi chưa hiểu rõ mọi chuyện nhưng lại rất cố chấp với những gì bản thân đã nhận định. Từ lúc sáng sớm tỉnh dậy phát hiện cha không nằm bên cạnh mà lại lẻ loi ngủ trong nước thì nó đã lập tức khẳng định là a cha bắt nạt cha, không cho cha lên giường ngủ.

Vì thế đứa nhỏ mới chạy đến "an ủi" cha.

Cảnh Lê phải tốn cả mớ thời gian mới khiến cá con tin rằng cha thật sự không bị bắt nạt, cũng không có chuyện a cha không cho cha lên giường ngủ.

Cá con nhíu mày, vẻ hoài nghi trên mặt đứa nhỏ nhìn không khác Tần Chiêu tí nào.Thế nhưng xuất phát từ lòng tin vô điều kiện dành cho cha mình, đứa nhỏ "a" một tiếng, ngoan ngoãn trượt xuống từ trên đùi Cảnh Lê, nghiêng ngả bước tới trước mặt Tần Chiêu để a cha nó bế lên.

Tần Chiêu ôm con trai "mất đi rồi tìm lại được" của mình, bất đắc dĩ nói: "Quả nhiên sau này không thể tùy tiện chọc giận ngươi, con theo phe của ngươi rồi."

Một lần chọc là chọc giận cả hai, dỗ dành cũng hết hơi hết sức.

"Còn cần phải nói chắc." Cảnh Lê đắc ý cười cười, lại bảo: "Được rồi, đừng có đổi chủ đề, chuyện ban nãy vẫn chưa nói xong đâu. Tiếp theo ngươi định làm gì? Hình như trước đó ngươi từng nói muốn về thôn Lâm Khê?"

Vẻ mặt Tần Chiêu thoáng hiện nét do dự.

Hắn đột nhiên tỏ ra hứng thú với vạt áo của cá con, cúi xuống vò vò.

Cảnh Lê theo bản năng cảm thấy phản ứng của hắn có phần kỳ lạ, bất chợt nghĩ tới một khả năng: "Không phải ngươi định quẳng ta và cá con ở thôn Lâm Khê để một mình vào kinh đấy chứ???"

"Khụ..."

Cảnh Lê cướp nhóc con về, mặt không biểu cảm: "Không giải thích rõ ràng thì ngươi đừng mong được ôm con!"

Tần Chiêu: "..." Hắn lựa chọn câu từ, chậm rãi nói: "Quả thực ta... Ta quả thực... từng có ý nghĩ này."

Cảnh Lê không vui mà nheo mắt.

Tần Chiêu hắng giọng vội vàng giãi bày: "Lần này vào kinh tương lai chưa biết thế nào, các ngươi đi theo ta có thể sẽ gặp nguy hiểm. Để các ngươi ở lại thôn Lâm Khê thì ta yên tâm hơn."

Cảnh Lê ôm cá con, rầu rĩ nói: "Ta không muốn."

Tần Chiêu đã sớm đoán được điều này.

Vào kinh vẫn luôn là mục đích của hắn. Hiện giờ các châu phủ kiểm tra người lui tới rất nghiêm, hắn lại là kẻ thân phận không rõ, dù có giả làm đầy tớ nhà buôn bán cũng không vào được kinh thành chứ đừng nói tới hoàng thành.

Dùng thân phận Cử nhân đi thi để vào kinh là biện pháp tốt nhất.

Có điều nếu như dùng cách này, hắn phải tới kinh thành một tháng trước khi thi Hội bắt đầu.

Năm nào thi Hội cũng bắt đầu vào ngày chín tháng hai, từ phủ Giang Lăng tới kinh thành mất nửa tháng đi đường, tính đi tính lại hắn phải xuất phát từ cuối tháng mười một.

Còn như ngày về thì khó mà xác định được.

Phải xa nhau lâu như vậy, chắc chắn tiểu phu lang sẽ không đồng ý.

Đây cũng là nguyên nhân Tần Chiêu không nhắc tới chuyện này trước mặt cậu.

Cảnh Lê nói: "Chuyện gì ta cũng có thể nghe theo ngươi, chỉ riêng chuyện này là không, ngươi đừng mong quẳng ta lại!"

Cá con cũng chống đối theo: "Hứ!"

Thật ra cá con không hiểu hai cha của mình đang nói gì, chỉ vì cảm thấy cha đột nhiên có chút không vui nên mới muốn giúp cậu đòi lại công bằng.

Tần Chiêu bị một lớn một nhỏ làm cho đau cả đầu: "Trước tiên ngươi nghe ta nói hết đã..."

"Không cần nói nữa, dù ngươi có nói thế nào thì ta cũng không chịu." Cảnh Lê ngắt lời hắn, "Ta và cá con sẽ không gây phiền toái, có bọn ta vào kinh cùng ngươi thì mới có người chăm sóc ngươi, bằng không ngươi lại bệnh nữa thì làm thế nào đây?"

"Nhưng..."

"Đừng nghĩ tới chuyện thương lượng, bằng không ai cũng không được đi, chúng ta cùng nhau về thôn, dù sao hiện giờ cũng không lo cái ăn cái mặc." Cảnh Lê tỏ ra vô cùng kiên quyết.

Tần Chiêu không thuyết phục được cậu, đành phải tạm thời chấp nhận.

Nói xong việc chính, Cảnh Lê rốt cuộc không chống đỡ nổi cơn buồn ngủ, dụi dụi hai mắt. Hai hôm nay cảm xúc của cậu biến động không ngừng, đêm qua lại gần như không thể chợp mắt, giờ phút này đã thấy cực kỳ mệt mỏi.

"Ngủ một lát đi, ta ngủ cùng ngươi." Tần Chiêu kéo nhóc con trong lòng cậu ra, đỡ Cảnh Lê nằm xuống giường, còn nghiêm túc dặn dò cá con: "Cha con rất mệt, không được phá, để cha yên tĩnh ngủ một giấc, biết chưa?"

"Biết ạ." Cá con bò đến chỗ giữa Cảnh Lê và Tần Chiêu, ngoan ngoãn nằm im.

Lời đứa nhỏ vừa nói có ngữ khí gần như giống y hệt Cảnh Lê.

Tần Chiêu đắp chăn cẩn thận cho con trai rồi mới nằm xuống.

Có thêm một nhóc con nằm giữa nên Tần Chiêu không thể ôm tiểu phu lang ngủ như trước. Hắn không chợp mắt mà lặng lẽ ngắm nhìn dung nhan khi ngủ của đối phương, thi thoảng lại vươn tay vén sợi tóc rũ xuống má cậu ra đằng sau.

"Tần Chiêu..." Cảnh Lê lên tiếng giữa lúc nửa mê nửa tỉnh.

Tần Chiêu: "Ừ?"

"Có phải ngươi cảm thấy ta rất tùy hứng không?" Cảnh Lê không mở mắt, một nửa khuôn mặt vùi ở trong chăn, giọng nói mơ hồ không rõ, "Nhưng nếu ngươi tới kinh thành, mỗi phong thư gửi đi đều mất cả tháng, lâu như vậy không nhìn thấy ngươi, cũng không nhận được tin gì của ngươi, ta không chịu nổi."

Ở thời đại này, mỗi người một nơi đồng nghĩa với thực sự ly biệt.

Không thể gửi thư, không có tin tức, nhanh thì vài ba tháng, chậm thì một hai năm, đối phương sống chết ra sao không tài nào biết được.

Cảnh Lê không thể sống nổi những ngày tháng như thế.

"Ta hiểu." Tần Chiêu nói khẽ, "Vậy còn ngươi, ngươi có thấy ta tùy hứng không?"

Cảnh Lê: "Hả?"

Tần Chiêu: "Rõ ràng có thể mặc kệ tất cả, an ổn sống ở đây cùng ngươi, vậy mà ta lại cứ muốn tới kinh thành lăn lộn một phen. Đôi khi ta cũng nghĩ, liệu có phải ta quá tùy hứng hay không."

Thật ra lời Cảnh Lê vừa nói không hề sai, trước mắt Tần Chiêu không chỉ có một con đường.

Hắn có một lựa chọn càng an toàn hơn, đó chính là dẫn phu lang trở lại quê nhà, mai danh ẩn tích, sống nốt một đời. Ở phủ Giang Lăng có Cố Trường Châu, Tuần phủ cũng là người của mình, hắn có thể dễ dàng trải qua những năm tháng còn lại cùng người thân của mình.

Nếu tiếp tục tiến về phía trước thì chỉ có tương lai mờ mịt, nguy hiểm trập trùng.

Thậm chí còn liên lụy tới người nhà của hắn.

Vấn đề này Đặng Thiên Hữu cũng đã hỏi hắn trong cuộc gặp gỡ đêm qua.

"Ta không hiểu, ngài ở lại Giang Lăng chẳng phải tốt rồi ư? Chuyện năm đó đã qua lâu như vậy... Nếu năm đó bệ hạ thật sự muốn diệt trừ ngài, bây giờ ngài quay về chẳng phải tự chui đầu vào lưới sao?"

Những lời này không phải Tần Chiêu mới nghe thấy lần đầu, ngay cả người trung thành như A Thất cũng từng hỏi hắn: Nếu đã không cho phép Cố Trường Châu động tâm tạo phản, vậy vì sao cứ khăng khăng phải vào kinh?

Hắn chưa bao giờ trả lời trực tiếp.

"Ta có thể hiểu được suy nghĩ của ngươi." Cảnh Lê nhích lại gần, dựa đầu vào vai Tần Chiêu, "Chỉ cần ngươi không bỏ rơi ta, ngươi muốn làm gì ta cũng ủng hộ."

Lúc trước bởi vì đã đoán ra thân phận của Tần Chiêu nên Cảnh Lê mới hy vọng hắn sẽ không tới kinh thành.

Khi đó cậu không biết đã xảy ra những chuyện gì, cậu lo chuyến này Tần Chiêu gặp nguy nên không muốn để hắn mạo hiểm.

Cho tới hôm nay.

Khi nghe Tần Chiêu kể về quá khứ của hắn, dù hắn chưa nói nguyên nhân mình muốn vào kinh thì Cảnh Lê vẫn có thể cảm nhận được suy nghĩ trong lòng hắn.

Hắn không cam tâm.

Năm đó Tần Chiêu có gan tiếp nhận trọng trách Tiên đế giao cho, có thể chỉ dùng sức lực của bản thân mà tẩy sạch triều đình cả trong lẫn ngoài, là môt người cao ngạo hơn bất kỳ ai. Nhưng bây giờ, chỉ cần hứng gió lâu hơn một chút thì hắn cũng có thể bệnh đến không dậy nổi, phải dựa vào thuốc thang mà sống qua ngày.

Phải sống như vậy, cho dù là ai cũng sẽ không cam lòng.

Cảnh Lê hiểu hắn, cũng sẵn lòng ủng hộ hắn.

Nhưng với điều kiện người này không bỏ rơi cậu!

Dù có thấy cậu tùy hứng cũng không được.

"Hơn nữa ngươi đừng quên ta cũng rất hữu dụng." Cảnh Lê nói, "Ta và cá con đều là cá chép gấm, đi theo bên cạnh có thể khiến vận may và phúc phần của ngươi tăng cao. Những kẻ có ý đồ xấu với ngươi tuyệt đối không có kết cục tốt!"

Tần Chiêu cười khẽ một tiếng, không tranh cãi với cậu nữa, "Được, nghe lời ngươi."

"Quyết định rồi?"

"Ừ, quyết định rồi." Tần Chiêu nói, "Phu quân của ngươi tốt xấu gì cũng từng là kẻ dưới một người trên vạn người, nhất định không để ngươi và con trai phải chịu ấm ức."

Cảnh Lê lẩm bẩm đáp lại gì đó, như thể đã hóa giải được tâm sự trong lòng, rất nhanh đã không nói gì nữa.

Cứ vậy là ngủ rồi?

Tần Chiêu nghiêng mặt nhìn, đối phương đang gối đầu lên vai hắn ngủ ngon lành.

"Ta còn lo sau khi biết được chân tướng ngươi sẽ sợ hãi, vậy mà nói ngủ là ngủ, nào có chút vẻ sợ hãi nào..."

Tần Chiêu khe khẽ tự nhủ, ai ngờ lại bị một bàn tay mũm mĩm đặt lên môi.

Cá con che miệng Tần Chiêu lại, "Suỵt!"

.

Tuy nói Tần Chiêu đã cam đoan sẽ không bỏ Cảnh Lê lại, thế nhưng trước đấy đã viết thư gửi về thôn nói sắp tới sẽ quay lại thăm thôn Lâm Khê nên hai người vẫn quyết định làm theo kế hoạch.

Thoáng cái đã là một ngày trước khi đi, Cảnh Lê vội vàng thu xếp quần áo, "Thứ này cũng phải mang, buổi tối gió trong thôn to lắm."

Tần Chiêu nhìn cậu bận trong bận ngoài, không nhịn được mà hỏi: "Ngươi định ở lại thôn tới tận mùa đông hay sao?"

"Đương nhiên không phải, đã nói là chỉ ở mấy ngày rồi về mà." Cảnh Lê đáp, "Trừ phi ngươi vẫn giữ ý định bỏ ta lại."

Tần Chiêu vội vàng lắc đầu phủ nhận.

Nếu đã hứa với Cảnh Lê thì nhất định hắn sẽ không đổi ý. Nhưng... Rõ ràng bọn họ chỉ về thôn ở mấy ngày, vậy mà nhóc này lại làm như muốn chuyển nhà vậy, đúng là không biết nên nói thế nào mà.

"Cá con, con đè lên áo choàng của a cha rồi! Tần Chiêu, nếu ngươi không định giúp một tay thì ôm cá con ra ngoài đi, đừng ở đây cản trở nữa!"

Giữa lúc trong phòng gà bay chó sủa, A Thất đến gõ cửa.

Cửa phòng không đóng, Tần Chiêu vừa mới bế cá con ra khỏi đống quần áo cũng không buồn quay đầu lại, nói: "Vào đi!"

A Thất nhìn thấy cảnh hỗn độn trong phòng cũng hơi ngẩn người, có điều hắn ta không quên nhiệm vụ của mình, vội vàng đi đến trước mặt Tần Chiêu: "Tiên sinh, kinh thành truyền tin tới."

Mọi động tĩnh trong phòng lập tức ngừng bặt.

Năm ngoái Cố Trường Châu đã vào kinh, trên danh nghĩa là vận chuyển vải vóc về cho hoàng thất, thực tế là để thiết lập mạng lưới tình báo, chuẩn bị cho việc Tần Chiêu quay lại kinh thành.

Mạng lưới tình báo chỉ vừa được xây dựng, tốc độ truyền tin không nhanh lắm, đây là tin tức đầu tiên Tần Chiêu nhận được từ kinh thành.

Cảnh Lê vội ngừng việc đang làm, ôm lấy cá con ngoan ngoãn ngồi sang một bên. Sau khi Tần Chiêu thẳng thắn với cậu, mỗi khi hắn xử lý công việc cũng không còn kiêng dè cậu nữa, Cảnh Lê biết đối phương chiều theo ý mình nên cố gắng không quấy rầy Tần Chiêu lúc hắn phải lo chính sự.

Tần Chiêu không nói gì, trực tiếp mở thư ra xem.

Đọc xong lại trầm mặc một lát.

Hắn cho A Thất rời đi, bỏ thư vào chậu than đốt cháy.

"Sao vậy?" Thấy sắc mặt Tần Chiêu có phần đăm chiêu, Cảnh Lê nhỏ giọng hỏi.

Mắt nhìn lá thư chứa tin tức bí mật được gửi từ kinh thành về đã sắp cháy hết, Tần Chiêu chậm rãi đáp: "Trong kinh truyền tin đến, nói sau khi vào thu đương kim Thánh thượng bị nhiễm phong hàn, bệnh không dậy nổi, hiện đang tĩnh dưỡng trong cung, đã hơn mười ngày chưa lâm triều."

"A...?"

Cảnh Lê chớp mắt. Cậu không biết nhiều về những việc này, nhất thời chưa thể hiểu rõ những thứ quanh co lòng vòng trong đó. Phản ứng đầu tiên của cậu là...

Năng lực cá chép gấm của cậu linh đến vậy ư?

Quả không uổng công mỗi đêm trước khi đi ngủ cậu đều nguyền rủa những kẻ hạ độc Tần Chiêu sẽ sớm phải trả giá đắt.

Tác giả có lời muốn nói:

Tần Chiêu: Đây chính là uy lực của buff song-cẩm-lý sao?

Bình luận

Truyện đang đọc