XUYÊN THÀNH CẨM LÝ TIỂU PHU LANG

Chuyển ngữ: Long

Chỉnh sửa: Sunny

.

Tần Chiêu im lặng một hồi lâu.

Bọn họ đã đi vào rừng cây bên cạnh trường đua ngựa. Hiện giờ đang là giữa hè, rừng núi nơi ngoại thành gió nhè nhẹ thổi, mát mẻ hợp lòng người.

Cảnh Lê tựa vào lòng Tần Chiêu, ngửa đầu nhìn hắn.

"Ngươi chỉ quan tâm điều này à." Tần Chiêu thấp giọng cười cười, "Phải, nhớ lại một chút."

Cảnh Lê nhíu mày: "Một chút?"

Tần Chiêu không giấu giếm: "Trong đầu chỉ xuất hiện vài đoạn ký ức vụn vặt, hơn nữa, cần thời cơ nhất định mới có thể thức tỉnh."

Phương thức tốt nhất để tìm lại ký ức là trở về chốn cũ, điểm này cũng áp dụng trên người Tần Chiêu.

Ví dụ như bị mang tới sòng bạc, hắn nhớ lại trước kia mình cũng từng cải trang đi sòng bạc chơi bời.

Mà đến nơi đây thì lại nhớ đến một số trường đua đã từng đến và vài kỹ xảo khi đua ngựa.

Có điều cũng có giới hạn, khi hắn muốn tìm kiếm thêm nhiều nội dung, trong đầu lại hoàn toàn trống rỗng.

"Cho nên... Ngươi vẫn không biết lúc trước là ai hại ngươi hả?" Cảnh Lê hỏi.

Tần Chiêu lắc đầu: "Không nghĩ ra. Có điều ta cho rằng, cho dù ta không mất trí nhớ, hơn phân nửa là ta của trước kia cũng không biết kẻ ra tay là ai."

Hắn không cho rằng có người có thể quang minh chính đại hạ độc nhiếp chính vương quyền thế ngập trời năm đó, hơn nữa với tính cách của hắn, nếu thật sự biết được chút gì đó, nhất định hắn phải để lại chứng cớ ở đâu đó mới đúng.

Ít nhất cho đến tận lúc này, Tần Chiêu không phát hiện bất cứ manh mối nào.

Cảnh Lê hơi tức giận nhưng vẫn khẽ an ủi: "Không sao, sẽ chậm rãi nhớ ra thôi."

Tần Chiêu hỏi: "Ngươi chỉ muốn biết những điều này?"

"Đương nhiên là ta quan tâm những điều này rồi." Cảnh Lê hiểu nhầm ý của hắn, còn nghiêm túc nói, "Nếu như có thể nhớ ra kẻ thù là ai, không phải có thể tránh được nguy hiểm sao? Ai mà ngờ ngươi chỉ nhớ ra những chuyện vui chơi..."

Cảnh Lê nghi hoặc nhìn hắn: "Không phải trước đây ngươi là dạng ăn chơi trác táng giống Cố Hoành chứ?"

Tần Chiêu: "..."

Tần Chiêu khí chất bất phàm, lại rất có học vấn, hiển nhiên đã được giáo dục rất tốt, thêm vào đó hắn còn am hiểu những trò chơi yêu thích của đám công tử nhà giàu...

Cảnh Lê càng nghĩ càng thấy khả nghi.

"Nếu ta là như vậy..." Tần Chiêu dừng một chút, thật cẩn thận hỏi, "Ngươi sẽ làm thế nào?"

Cảnh Lê nhìn thẳng vào mắt hắn một lát, thở dài: "Còn có thể làm gì chứ, cá con cũng có rồi, chẳng nhẽ còn bỏ đi được sao?"

Cá con hiện tại đã hiểu tên này là chỉ nó, bơi hai vòng trong bể cá, cái đuôi vui vẻ vỗ vào thành bể.

Lông mày Tần Chiêu khẽ nhướng, nghiêng người ép người lên trên lưng ngựa: "Miễn cưỡng như vậy sao?"

Cảnh Lê theo bản năng nắm chặt bờm ngựa, ngựa bị cậu nắm đau, đột nhiên dừng lại, hai chân trước giơ lên.

"A a a! Ngươi giữ nó chút đi!"

Trước đây Cảnh Lê chưa từng cưỡi ngựa, nhất thời sợ tới mức mất hồn mất vía, những điều vừa nói ra đều đã quên ráo hết cả.

"Nhát gan..." Tần Chiêu kéo mạnh dây cương, cười khẽ, "Nó hù dọa ngươi thôi."

Tần Chiêu thở dài: "Vốn còn định mang ngươi vào rừng chạy hai vòng, thế nhưng lòng can đảm này, vẫn nên tản bộ thì tốt hơn."

Ngựa đỏ khinh thường phát ra tiếng phì phì trong mũi.

"Ta đồng ý." Cảnh Lê lòng còn sợ hãi nói, "Không biết sao các ngươi lại thích chơi trò này, quá nguy hiểm rồi..."

Tần Chiêu điềm đạm nói: "Vừa nãy ai đó còn xem rất hứng khởi nhỉ."

Cảnh Lê: "Đứng ngoài sân xem và tự mình cưỡi lên là hai chuyện khác nhau."

"Vậy xem người khác và xem phu quân cũng là hai chuyện khác nhau sao?"

Cảnh Lê sửng sốt một chút.

Cậu ngửa đầu nhìn chăm chú vào Tần Chiêu, bừng tỉnh đại ngộ: "Ngươi đang ghen."

"..." Tần Chiêu ánh mắt trốn tránh, "Ta không có."

"Ngươi có." Cảnh Lê chắc chắn, "Bởi vì vừa rồi ta khen Cố Hoành nhưng không khen ngươi, ngươi không vui."

Cảnh Lê nhịn cười, chân thành nói: "Vừa nãy ngươi vô cùng lợi hại, so với tất cả bọn hắn cộng lại đều lợi hại hơn, thật đó."

Tần Chiêu vẫn không để ý đến cậu, Cảnh Lê nghĩ nghĩ, dùng ống tay áo che lấp bể cá, ngẩng đầu hôn sườn mặt Tần Chiêu: "Cho chút phản ứng đi mà, ta đã dỗ ngươi rồi đó."

Tần Chiêu không nhịn được cười: "Trong mắt ngươi, ta sẽ so đo với một nhóm tiểu tử mười mấy tuổi?"

Còn không phải vậy sao.

Người này gần đây càng ngày càng trẻ con.

Cảnh Lê thầm nghĩ vậy, lắc đầu: "Không phải, Tần tiên sinh rất rộng lượng, không nhỏ nhen chút nào, cũng không thích ghen, càng không thích thể hiện bản thân."

Tần Chiêu không thể nhịn được nữa, đặt người trên lưng ngựa hôn thật sảng khoái.

Cảnh Lê chỉ hứng thú nhất thời với cưỡi ngựa, không lâu sau đã cảm thấy chân nhuyễn mắt hoa. Tần Chiêu dắt ngựa trở về, một tay nắm tiểu phu lang nhà mình, một tay xách theo nhóc con đi vào trong rừng.

"Cũng không biết khi nào nhóc con này mới có thể biến thành người."

Giữa trưa, hai người ngồi dưới gốc cây hóng mát, Tần Chiêu chia điểm tâm mang theo, đưa cho Cảnh Lê: "Không cần sốt ruột, lúc trước ngươi biến hình cũng cần rất nhiều năm."

"Ta đang lo lắng điều này đây."

Cảnh Lê cắn một miếng điểm tâm, lại bẻ một mẩu nhỏ ném qua khe hở cho cá con: "Cách thi Viện chỉ còn hai tháng, nhóm Trần Ngạn An khẳng định sẽ đến phủ thành, đến lúc đó sao mà giấu giếm được?"

Cậu cúi đầu nói với nhóc con: "Cho con thêm thời gian hai tháng, trước khi thi Viện nhất định phải học được cách biến thành người, nghe thấy chưa? Nếu không sau này không có cơm ăn đâu."

Nhóc cá nhỏ nghe thấy đuôi vung lên, vội vàng cắn miếng điểm tâm rơi trong nước.

Cảnh Lê: "..."

Cảnh Lê ghét bỏ nói: "Bộ dạng ngốc nghếch này của nó là giống ai vậy?"

"... Giống ta." Tần Chiêu đưa túi nước cho cậu, bình tĩnh nói, "Nhất định là giống ta."

Cảnh Lê cắn điểm tâm, chuyển đề tài: "Lại nói, thế mà hôm nay Cố Hoành không gây phiền toái cho ngươi, chẳng lẽ hắn thật sự đã tiếp nhận ngươi, thật lòng mời ngươi đến dạo chơi?"

Tần Chiêu không trả lời.

Dựa vào biểu hiện của vị tiểu thiếu gia kia mấy ngày nay, hắn không cho rằng cậu ta đã tiếp nhận hắn.

Cố Hoành chịu ngoan ngoãn đi học, chẳng qua là vì lúc trước đánh cược thua, không phải thật lòng.

Có điều...

Tần Chiêu cười nói: "Ngươi quên thể chất của mình là gì sao? Nếu hắn ta thực sự định động tay động chân với chúng ta, hơn phân nửa tự mình đen đủi."

Những người trước kia chọc vào Cảnh Lê đều có kết cục như vậy.

Cảnh Lê mở miệng, vốn định nói không phải lần nào thể chất của cậu cũng chuẩn, nhưng từ xa xa đã truyền đến âm thanh huyên náo.

Hai người không hẹn mà cùng quay đầu nhìn lại.

Là hướng trường đua ngựa.

Cảnh Lê: "..."

Tần Chiêu ấn ấn mi tâm: "Trở về xem thử."

.

Trường đua ngựa loạn thành một nùi, vài tên thiếu gia nhà giàu tránh ở bên ngoài cũng bị dọa đến mức mặt mày tái nhợt, được hạ nhân bảo vệ phía sau.

Tần Chiêu hỏi: "Xảy ra chuyện gì vậy?"

"Là Xích Vân!" Châu Khải nói, "Hoành ca cảm thấy... Cảm thấy vừa rồi ngươi chạy nhanh như vậy là do chọn ngựa tốt, hắn cũng muốn thử cưỡi con ngựa đó... Nhưng Xích Vân là ngựa mới mua về, còn chưa huấn luyện được mấy ngày, cho nên..."

"Hắn chọc giận ngựa rồi." Tần Chiêu nhìn phía xa xa, trầm giọng nói, "Đồ ngu này."

Phía xa, con ngựa đỏ tên Xích Vân hí lên một tiếng, chạy như điên trên đường đua.

Phía sau có vài tên người hầu cưỡi ngựa lớn tiếng hô: "Cố thiếu gia, nắm chắc dây cương, tuyệt đối phải nắm chắc!"

Mấy vị công tử nhà giàu ra ngoài thành dạo chơi, dẫn theo không ít người hầu, trong đó cũng có người có kỹ thuật cưỡi ngựa tốt.

Nhưng Tần Chiêu đã từng cưỡi Xích Vân, tư chất của nó vô cùng tốt, chỉ e là thuộc dạng thiên lý mã.

Những người này dù đuổi theo được thì cũng khó có thể cứu được Cố Hoành lông tóc không tổn hại xuống.

Chỉ khoảng nửa khắc, Xích Vân đã tiếp cận mép đường đua, nhưng nó vẫn không giảm tốc độ mà lại phóng người lên, nhảy qua rào chắn vọt vào trong rừng.

Chỉ nghe thấy tiếng hét kinh sợ của Cố Hoành vọng ra từ trong rừng.

Tần Chiêu khẽ mắng một câu, nghiêng đầu nói với Cảnh Lê: "Ngoan ngoãn đợi ở đây, đừng chạy lung tung."

"Ngươi..."

Không đợi Cảnh Lê nói xong, Tần Chiêu đã bước lên trước, dắt một con ngựa ở bên đường, xoay người nhảy lên ngựa đuổi theo.

"Tiêu rồi tiêu rồi tiêu rồi..." Chu Khải sợ tới mức đầu đầy mồ hôi, sắc mặt tái nhợt, "Nếu như ta làm Hoành ca bị thương, cha ta khẳng định sẽ đánh chết ta! Biết thế đã không nghe lời hắn, tự kéo bản thân vào luôn..."

Cảnh Lê nghe thấy tất cả: "..."

Trong rừng cây, Tần Chiêu phi nhanh đuổi theo đám người hầu đang cưỡi ngựa, lớn tiếng phân phó: "Mấy người các ngươi vây lại theo sườn tây, ép Xích Vân chạy về phía đông, bên đó là thác nước, có thể làm giảm tốc độ của nó xuống."

Vài tên người hầu liếc nhìn nhau, thay đổi phương hướng, chạy về phía bên phải.

Tần Chiêu tiếp tục theo sát sau Cố Hoành.

Hai con ngựa dần dần tiếp cận, Tần Chiêu nói: "Cố Hoành, ngươi bình tĩnh một chút! Giống như lúc bình thường đua ngựa, nghĩ xem ngươi giữ cân bằng như thế nào."

Thân thể Cố Hoành không ngừng nảy lên trong lúc Xích Vân chạy, cánh tay nắm dây cương của hắn đã xiết đến trắng bệch, sau khi nghe lời Tần Chiêu nói thì rốt cuộc cũng dần dần lấy lại tinh thần.

Hắn ta cúi thấp người, hai chân đang bị vung ra cũng trở về trên bàn đạp.

"Đúng, cứ như vậy." Tần Chiêu vẫn duy trì khoảng cách không xa không gần với hắn, nói nhanh: "Kéo chặt dây cương, lát nữa khi ta bảo buông tay thì ngươi phải lập tức buông tay, rõ chưa?"

Cố Hoành nói không ra lời, gật đầu lia lịa.

Đoàn người ngựa chạy đến từ sườn tây khiến Xích Vân chuyển hướng về phía đông, bọn họ tiến vào sâu trong rừng, thậm chí có thể ngửi thấy hơi nước trong không khí.

Tần Chiêu dừng ở phía trước, hít sâu một hơi.

"Thả!"

Thác nước xuất hiện cuối rừng cây, Xích Vân hí lên một tiếng, hai chân trước giơ cao, Cố Hoành buông tay, Tần Chiêu giục ngựa chạy nhanh qua bên cạnh hắn, nắm chặt cổ áo Cố Hoành kéo người sang lưng ngựa của mình.

Hắn kéo mạnh dây cương, quay đầu ngựa lại, khó khăn dừng sát mép nước.

Cố Hoành nằm sấp trên lưng ngựa, không ngừng thở hổn hển.

Vài tên người hầu vội vàng cứu Xích Vân bị rơi xuống nước.

Tần Chiêu mang theo Cố hoành trở lại trường đua ngựa, người kia đã hoàn toàn không còn sức lực, cả hành trình đến cả đầu cũng không nâng dậy nổi, như bị dọa ngốc nằm sấp trên lưng ngựa.

Mọi người luống cuống tay chân dìu Cố Hoành xuống dưới.

Tần Chiêu xuống ngựa, nói với Chu Khải: "Cổ tay trật khớp, đi tìm đại phu cho hắn đi."

"Được, ta biết rồi, đa tạ Tần tiên sinh." Chu Khải thấy Cố Hoành không bị gì thì yên tâm hơn chút, chỉ là sắc mặt vẫn hơi trắng bệch, "Ngài có bị thương không? Có cần tìm đại phu không?"

"Không sao, không cần phiền toái." Tần Chiêu nhàn nhạt nói, "Nếu thuận tiện có thể giúp ta tìm một chiếc xe ngựa, ta muốn đưa phu lang về nhà trước."

Trường đua ngựa loạn thành một nùi, một khắc sau, Tần Chiêu và Cảnh Lê ngồi trên xe ngựa trở về.

Cảnh Lê nhìn khung cảnh bên ngoài cửa sổ, Cố Hoành được người nâng lên một chiếc xe ngựa khác, hỏi: "Chỉ bị trật khớp mà thôi, không phải ngươi có thể trị sao?"

Tần Chiêu nói: "Không muốn trị giúp tiểu tử kia, ngu ngốc xứng đáng phải chịu chút đau khổ."

Cảnh Lê nghiêng đầu nhìn hắn.

Tần Chiêu: "Sao?"

"Không có gì, chỉ là hiếm khi thấy ngươi tức giận như vậy." Cảnh Lê nói, "Càng ngày càng có dáng vẻ của tiên sinh rồi."

Tần Chiêu khẽ cười: "Càng ngày càng cứng nhắc hả?"

"Không phải." Cảnh Lê buông màn xe, nhẹ nhàng vuốt ve gan bàn tay Tần Chiêu bị dây cương cọ đỏ, "Rõ ràng là càng ngày càng dịu dàng."

Tần Chiêu lật tay nắm lấy tay cậu, thở dài: "Nghiêm sư xuất cao đồ*, dịu dàng là không được, phải phạt."

*Nghiêm sư xuất cao đồ: Thầy nghiêm thì trò giỏi.

Cảnh Lê hỏi: "Ngươi định làm thế nào?"

"Không phải ta muốn làm thế nào, mà là vị Cố thiếu gia kia muốn như thế nào."

.

Mấy ngày tiếp theo, Tần Chiêu không tới Cố phủ.

Ngày thứ nhất ngày thứ hai còn sóng yên biển lặng, ngày thứ ba rốt cuộc Cố phủ cũng phái người đến truyền lời.

Người đến truyền lời là người hầu của Cố Hoành, bày tỏ ngày ấy thiếu gia ở ngoài thành bị hoảng sợ, mấy ngày nay đều ốm đau nằm trên giường, hôm nay mới đỡ hơn, có thể đi học lại như thường.

Lời trong lời ngoài đều không nhắc gì đến chuyện Tần Chiêu vô cớ không lên lớp nhiều ngày.

Nhưng Tần Chiêu lại nói thẳng với đối phương, về sau hắn sẽ không đến Cố phủ dạy học nữa.

Lúc đầu Tần Chiêu không nói thật với Cố Hoành, thật ra ước định của hắn và Cố phu nhân là trong vòng năm ngày mà vẫn không thể khiến Cố thiếu gia tiếp nhận hắn, hắn sẽ tự động rời khỏi Cố phủ.

Ngày đi trường đua ngựa chính là ngày thứ năm.

Tên người hầu xám xịt rời đi.

Cảnh Lê không rõ lý do Tần Chiêu làm như vậy, hỏi: "Về sau ngươi thực sự không tới Cố phủ nữa à?"

"Sau này ta còn tới hay không, phải xem thái độ của Cố Hoành"

Tần Chiêu vừa trêu chọc nhóc con vừa chậm rãi nói.

Tin tức về Cố gia truyền đi rất nhanh, chuyện Cố phủ lại ép một vị tiên sinh dạy học phải rời đi nhanh chóng lan truyền khắp phủ thành. Vốn dĩ đây cũng không phải tin tức mới mẻ gì, có điều vì Tần Chiêu là song án thủ năm nay nên mới khiến mọi người có thêm chút hứng thú.

Mà càng làm người ta kinh ngạc là, không qua mấy ngày, không ngờ Cố phủ lại phái người đến nhà Tần Chiêu.

Người đến vẫn là tên người hầu kia.

"Tần tiên sinh, thiếu gia nhà ta nói, lúc trước là hắn tùy hứng, hắn không nên trêu cợt ngài như vậy. Nhưng... Nhưng thiếu gia đã biết sai, cũng nhận sai rồi, ngài cứ quay lại đi."

Người hầu đau khổ cầu xin: "Mấy ngày nữa Cố lão gia sẽ trở về từ huyện thành, nếu để ông ấy biết thiếu gia lại đuổi thêm một vị tiên sinh đi, chắc chắn thiếu gia sẽ bị quở trách."

Bộ dạng đáng thương, đến cả Cảnh Lê cũng thấy hơi mềm lòng.

Tần Chiêu lại nói: "Bái sư phải có dáng vẻ của bái sư, hắn muốn mời ta thì để hắn tự đến. Nếu chỉ muốn tìm người để đối phó cha mẹ, Cố thiếu gia vẫn nên mời cao nhân khác đi."

Người hầu nghe xong lời này thì suýt nữa khóc luôn, Cảnh Lê không đành lòng, tự mình tiễn hắn ra cửa.

Tiên sinh dạy học bị Cố phủ đuổi đi không ít, nhưng sau khi rời đi lại được Cố phủ phái người đến mời vài lần như này thì không nhiều, nhất thời nhóm văn nhân ở phủ thành đều cực kỳ để ý đến chuyện này.

Lại qua hai ba ngày, cuối cùng có tin tức mới truyền đến.

Sáng sớm ngày hôm đó, xe ngựa của đại thiếu gia Cố gia dừng trước cửa nhà Tần Chiêu.

Tác giả có lời muốn nói:

Cố Hoành: Tự vả.

Bình luận

Truyện đang đọc