XUYÊN THÀNH CÔ ÚT NÓNG TÍNH TRONG TRUYỆN THIÊN KIM THẬT – GIẢ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Mòe
Quý Hoài An chỉ nghỉ ngơi một chút rồi đứng dậy đi nấu cơm nấu nước.

Giờ này đã muộn rồi, dạ dày đói đến mức phải kêu tiếng ùng ục.

Có điều dù cho đói thế nào, anh cũng không nhăm nhe đến mấy viên kẹo sữa.

Trong một căn nhà mộc mạc và đơn sơ như vậy, mấy viên kẹo sữa thỏ trắng ấy thực sự có chút không liên quan.

Ở cái niên đại này, người ta muốn ăn kẹo cũng chỉ có thể ăn một chút kẹo hóa học, loại kẹo có hương sữa như vậy, trong đại viện chẳng mấy nhà có khả năng mua nổi.

Quý Hoài An đi vào trong phòng bếp, nấu một ít gạo lứt, muốn xào đậu nhưng phát hiện trong nhà không còn dầu, bó đậu que khô khốc chỉ có thể luộc chín.

Anh chỉ đành ăn cơm với thau đậu không có tí dầu ăn.

Cửa chính mở ra để thông gió, lúc anh đang ăn cơm Chu Ngọc Phân cố ý đi tới liếc một cái, nhìn thấy thau đậu không có tí chất dầu liền lộ ra ý cười đầy châm chọc.

Mấy năm nay thú vui lớn nhất của bà ta là nhìn Quý Hoài An sống không tốt chút nào.

Nhưng mà Quý Hoài An vẫn trước sau như một xem bà như không khí, điều này khiến trong lòng bà ta cảm thấy hơi khó chịu.

Thời gian trước bận bịu, không biết đứa ranh nào ném vỡ kính nhà mình, Chu Ngọc Phân vội đi tìm bắt người, đến từng nhà mà hỏi lại bị một số người dứt khoát đuổi ra ngoài, bà tức giận cả ngày đi chửi đổng.

Mấy ngày nay, mọi người trong đại viện thấy bà ta đều sẽ đi đường vòng.

Loại đàn bà đanh đá thế này tốt nhất đừng dây vào.

Không thể tìm ra người ném kính, bà ta lại giận cá chém thớt, mấy hôm nay gặp phải ai cũng chửi.

Chu Ngọc Phân buồn bực, vừa rồi lại mới bị Quý Hoài An phớt lờ, sự oán hận trong lòng liền lập tức trào dâng.

Bây giờ Quý Hoài An cao lớn, chỉ một tay là có thể xách gọn bà ta lên, đương nhiên bà ta sẽ không dám làm cái gì minh bạch, chỉ có thể lén lút giở chút trò dơ bẩn.

Chỗ nhà Quý Hoài An thường xuyên xuất hiện một đống rác, trời nóng lại nắng nôi khiến đống rác bốc mùi thối vô cùng, còn sản sinh ra bao nhiêu ruồi muỗi, loại chuyện này chính là Chu Ngọc Phân đã làm.

Mặc dù không lâu sau rác rưởi sẽ được dì lao công quét dọn hành lang trong đại viện quét đi, bà ta vẫn cứ làm mà không biết mệt mỏi.

Bây giờ không nghĩ ra ý tưởng nào khác nữa nên muốn chơi chiêu này.

Chu Ngọc Phân hùng hổ đi về nhà, lại nhìn thấy thùng rác của nhà mình trống không vì ban nãy bà mới vừa đổ rồi.

Nhưng bà ta là người không đạt được mục đích thề sẽ không bỏ qua, cho dù nhà mình không còn rác cũng sẽ cầm thùng rác đi ra ngoài cỡ chừng 6-7 phút, đến mấy chỗ vứt rác lấy một thùng trở về.

Còn phải chọn chỗ rác nào thối nhất, sau đó thở hồng hộc lấy đầy một thùng lớn.

Khi bà quay trở về, Quý Hoài An đã đóng cửa luôn rồi, điều này lại càng hợp với ý muốn của mình, Chu Ngọc Phân khe khẽ đi tới rồi đổ hết đống rác ra trước cửa nhà anh.

Rác rưởi thúi như vậy, chắc chắn khiến thằng đó không thể nào ngủ nổi.

Chu Ngọc Phân mãn nguyện mà rời đi.

Mùa hè nóng bức, ngay cả đã ban đêm vẫn nóng kinh khủng khiếp.

Quý Hoài An tắm rửa xong đi ra, đống rác kia đã bắt đầu tỏa ra mùi tanh hôi.

Trong mắt anh không có chút gợn sóng, vẫn bình tĩnh như thường.

Anh nằm lên trên giường rồi mệt mỏi nhắm mắt.

Mỗi ngày đi làm sớm về khuya đã vắt kiệt hết sức lực của anh, đến giọng nói thở dốc cũng cảm thấy đặc biệt xa xỉ.

Quý Hoài An nằm xuống không bao lâu, ngoài cửa liền vang lên một chút âm thanh nhỏ.

Không lâu sau lại nghe thấy mấy tiếng ầm ầm, Chu Ngọc Phân cách vách vừa thét chói tai vừa chạy ra mở cửa, mở cửa xong vừa nhìn thấy liền đờ hết cả người.

Đống rác bà ta mới ném ra trước cửa nhà của Quý Hoài An được quét sạch cả rồi, giờ đều nằm hết ở nhà mình.

Có điều điểm không giống chính là, bà chỉ dám ném đống rác trước cửa nhà của Quý Hoài An thôi, nhưng bây giờ lại có người ném tất cả lên tường và lên cửa nhà bà, rác rưởi hôi tanh đều dính ở trên tường, còn chui vào khe cửa và kẽ tường nữa chứ, không phải dọn rửa đơn giản là có thể sạch sẽ.

Bây giờ cũng đã quá nửa điểm, việc dọn rửa càng trở nên khó khăn.

Chu Ngọc Phân chạy ra thấy những thứ trước mắt liền ngây ngốc tại chỗ, sau đó tức giận đến nước mắt giàn giụa, ngồi phịch xuống đất bắt đầu chửi.

Hàng xóm đều ra xem, vừa nhìn thấy cảnh này liền bật cười trong lòng.

Không cần biết đống rác ấy là từ đâu mà tới, Chu Ngọc Phân tự mang rác thải về, cuối cùng lại đáp hết trên cửa và trên tường nhà mình chỉ có thể tặng cho hai chữ:  lắm!

Bọn họ đều muốn làm như vậy từ lâu lắm rồi ấy, nếu không phải vì sợ loại đàn bà chanh chua kiểu như Chu Ngọc Phân sẽ quấy nhiễu nhà mình, bọn họ đã dùng sức ném rác vào nhà bà ta rồi.

Nói khó nghe thì loại ma chê quỷ ghét cỡ như Chu Ngọc Phân, cho dù ban đêm có đám cháy cũng chẳng ai bằng lòng giúp bà ta dội lấy một xô nước!

Hiện giờ nhìn bộ dạng ngồi dưới đất khóc lóc la lối của bà ta, bọn họ thực sự rất muốn cười.

Không lâu sau đoàn người liền tan ra, toàn bộ đại viện lại yên tĩnh trở lại, ngoại trừ gia đình Chu Ngọc Phân vừa mắng vừa lau dọn nhà cửa.

Mọi người trong đại viện đều đang suy đoán việc này có phải Quý Hoài An làm không, dù gì rác thải Chu Ngọc Phân vứt ra chắc chắn đều đáp ở trước cửa nhà cậu ta, ném đống rác trở về chỉ có thể là cậu.

Nhưng khi bọn họ ra tới nơi, Quý Hoài An trong nhà vẫn yên tĩnh dị thường, không giống người mới làm xong việc này.

Thực ra chỉ có mình anh biết, khi động tĩnh vừa vang lên một chút, cô gái nhỏ với kiểu tóc đuôi ngựa đã vui sướng từ trước cửa nhà anh chạy đi.

Trời đêm đen tuyền, từ cửa sổ nhìn ra, Quý Hoài An chỉ thấy được bóng dáng của cô gái mà có thể tưởng tượng ra được dáng vẻ cười sung sướng của cô.

Chu Ngọc Phân hùng hổ dọn dẹp đến tận hơn nửa đêm, mặc dù có hoài nghi chuyện này là do Quý Hoài An đã làm nhưng cuối cùng lại chẳng dám làm gì.

Bây giờ anh không còn là một Quý Hoài An còn nhỏ như trước kia, anh đã cao gần 1m9 rồi, toàn thân từ trên xuống dưới đều tràn trề sức mạnh, tùy tiện động một chút có thể người bà ta phải tan thành từng mảnh.

Chu Ngọc Phân chỉ có thể làm khuếch đại âm thanh trong lúc đang dọn dẹp, bà không thể ngủ được, xung quanh đây cũng đừng mong được ngủ, đêm hôm nay có mấy hộ gia đình bị ồn ào đến không tài nào đi vào giấc chiêm bao.

Nhưng chiêu này đối với Quý Hoài An chỉ vô dụng mà thôi, anh cạn kiệt sức lực nằm trên giường, qua vài phút đã ngủ say luôn rồi.

Ngày hôm sau, khi mới tờ mờ đất Quý Hoài An đã dậy.

Anh đọc sách một lát, Hứa Lực cùng công trường với anh đến tìm, sau đó hai người cùng nhau xuất phát tới công trường.

Khi hai người tới nơi thì trời cũng vừa sáng, lập tức phải bắt đầu làm việc.

Vóc dáng Hứa Lực không quá cao nên thường hay phụ trách các việc nhỏ, Quý Hoài An lại không giống như vậy, anh là người cao nhất ở cái công trường này, sức lại lớn nên những việc nặng nhất, mệt nhất thường chất lên người anh.

Hai người làm việc hơn hai tiếng đồng hồ, Thường Thắng cùng làm ở công trường với họ mới chậm rãi đi tới, còn ngồi nghỉ cả buổi mới bắt tay vào làm.

Hứa Lực u oán mà liếc nhìn hắn ta, Quý Hoài An thì biểu cảm lãnh đạm.

Hứa Lực bái phục anh có thể không thèm để ý đến, suy cho cùng Thường Thắng cứ cà lơ phất phơ, người chịu thiệt chính là Quý Hoài An.

Quả nhiên, giờ cơm trưa vừa tới, Quý Hoài An liền gặp phải tai ương.

Công trường quy định không hoàn thành nhiệm vụ của bản thân thì không được ăn cơm, Thường Thắng đến muộn lại còn lười biếng tới như vậy, nhiệm vụ của hắn ta mới làm được có mỗi 1/3, vậy mà hắn ta lập tức ném cây xẻng trong tay lại cho Quý Hoài An ngay khi cơm vừa tới.

Quý Hoài An lại chỉ mím môi dưới, cầm lấy cây xẻng kia rồi miệt mài xúc cát.

Hứa Lực ở sau lưng của anh nhổ một ngụm nước bọt thật mạnh.

Mọi người ở công trường đều đã quen cả rồi, xem như không nhìn thấy mà vùi đầu ăn cơm.

Nắng hè đầy chói chang, những người khác đều đang được ăn cơm, chỉ có Quý Hoài An vẫn phải đi xúc cát dưới cái nắng gay gắt.

Hứa Lực nhanh chóng ăn cơm xong rồi chạy đến giúp đỡ Quý Hoài An, không nhịn được mắng chửi: “Thường Thắng tên cháu trai này đúng là khinh người quá đáng, cậu không thể không làm được không?”

Động tác của Quý Hoài An vẫn không hề dừng lại.

Hứa Lực nói xong còn thở ra một hơi.

Quý Hoài An không làm thì chỉ có thể rời đi hẳn, ai bảo quản đốc ở chỗ này là cậu của Thường Thắng.

Thường ngày quản đốc lúc nào cũng che chở hắn ta, Thường Thắng làm cái gì cũng đều nhắm một mắt mở một mắt, hắn ta không hề giống tới chỗ này làm việc mà là tới dưỡng lão mới đúng, không nói đến việc đi trễ lại về sớm, nhiệm vụ hoàn thành được một nửa đã là tốt lắm rồi, còn lại đều vứt cho người khác.

Hứa Lực cũng bị ép phải làm 1-2 lần rồi ấy, có điều đa số gặp phải tai ương này đều là Quý Hoài An.

Không còn cách nào khác, bởi vì Quý Hoài An là người dễ bắt nạt nhất ở chỗ này, không cha không mẹ, trên thân còn nợ nần, người khác có thể tức giận nói không làm nhưng mà Quý Hoài An thì lại không dám, dù sao anh cũng còn phải trả nợ nữa.

Còn một điều, Thường Thắng thấp bé, thấy người có thân hình cao lớn kiểu như Quý Hoài An, trong lòng tràn ngập sự ghen ghét, không bắt nạt anh thì còn bắt nạt ai.

Cát còn dư vẫn còn rất nhiều, hai người xúc hồi lâu mới xong.

Những người khác đều đã cơm nước xong xuôi cả ở một bên nghỉ ngơi, Quý Hoài An mệt đến hạ đường huyết, đồ ăn dư lại không nhiều lắm, thịt thà vốn dĩ đã lác đác được vài miếng đã sớm bị chén sạch, còn lại mỗi vài cọng rau cải và một ít nước canh.

May mà công trường có đủ cơm, Quý Hoài An liền đánh hết ba bát cơm lớn chan với canh.

Buổi trưa công trường có 2 giờ nghỉ ngơi, cơm nước xong các công nhân đều tự tìm một chỗ râm mát ngủ.

Quý Hoài An và Hứa Lực ăn cơm xong cũng đi nghỉ ngơi, đi được một nửa thì thấy chỗ nghỉ ngơi thường ngày của anh đã bị Thường Thắng chiếm.

Hôm nay anh cố ý mang theo giấy sạch sẽ sớm đặt ở chỗ buổi trưa muốn nghỉ ngơi, Hứa Lực còn cười anh đã làm việc thừa thãi, bình thường toàn tùy tiện để đại chút đồ vặt xuống lót ngủ mà thôi. Có điều có giấy lót sạch sẽ thực sự sẽ thoải mái hơn nhiều. Kết quả vừa đi tới đã thấy Thường Thắng đang nằm bên trên rồi.

Hứa Lực nắm chặt lấy nắm đấm: “Tổ sư, khinh người quá đáng! Giấy lót là do cậu mang tới, vị trí cũng là chỗ cậu đã chọn từ trước, hắn ta dựa vào vào đâu mà không thèm í ử một tiếng đã ngủ! Rốt cuộc thế giới này còn vương pháp hay không?”

Quý Hoài An mơ hồ nhìn sang đó một cái, khóe miệng khẽ giật giật.

Giọng nói anh mang theo vẻ bình thản, thậm chí không một chút gợn sóng: “Ở cái công trường này, cậu của hắn chính là vương pháp đó.”

Quý Hoài An hết sức bình tĩnh nói lời này, cuộc sống như vậy anh đã sớm không còn cảm giác gì.

Hai người lại lần nữa tìm một vị trí khác, Hứa Lực kéo chiếc túi nilon nằm lên, Quý Hoài An thì ngồi dựa vào tường, lật cuốn sách vẫn chưa đọc xong ở trong tay.

Hứa Lực rất nản lòng, mặc dù anh không khổ đến cỡ Quý Hoài An nhưng cũng chẳng khá hơn là bao, những điều bất công trong cuộc sống vẫn nhìn qua là có thể thấy được.

Hứa Lực khẽ thở dài một hơi: “Cuộc sống vẫn cứ luôn như vậy hay sao? Chúng ta vẫn sẽ luôn bị người ta bắt nạt phải không?”

Hứa Lực chỉ đang than thở một chút, anh cũng biết trước mặt Quý Hoài An, anh chẳng có tư cách nói ra những lời này.

Anh căn bản không nghĩ Quý Hoài An sẽ đáp lại lời mình, nhưng lát sau Quý Hoài An trả lời: “Sẽ không.”

Bình luận

Truyện đang đọc