*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Editor: Mòe
Nhưng Đường Mộng không vội, cô đứng bên cạnh cẩn thận quan sát.
Muốn xử lý một người trước tiên phải tìm điểm yếu của người đó, nếu không thì chỉ như gãi ngứa, cuối cùng đã chẳng xử lý được ai, lại còn làm tốn thời gian và sức lực của bản thân.
Đường Mộng cứ nhìn như thế một lúc, cũng hiểu được sơ bộ về bà mợ Chu Ngọc Phân này.
Loại người xấu xa không sợ trời không sợ đất thêm combo da mặt dày hơn da trâu thế này, căn bản không quan tâm đến những lời người khác bàn tán, lấy dư luận đàn áp mụ ta chắc chắn là vô dụng.
Bình thường người ta chỉ liếc mụ ta một chút thôi là đã bị chửi kháy chửi mát hết mười phút, cũng chính vì vậy mà chẳng ai dám đi chọc vào mụ ta làm gì.
Vì điều này mà Chu Ngọc Phân còn rất là đắc ý.
Nhưng mụ ta có một điểm yếu trí mạng, chính là coi của như mạng.
Chu Ngọc Phân tính tình keo kiệt là điều mà tất cả mọi người trong đại viện đều biết, có thể lấy ở chỗ người khác thì tuyệt đối không bao giờ tự móc túi mình, ngay cả nước tưới hoa trước cửa cũng muốn đến chỗ người ta múc nửa muôi mới vừa lòng.
Số tiền ban nãy bỏ ra để mua thuốc cho con cũng đủ làm mụ ta đau lòng mấy ngày trời.
Nhận ra được điểm này thì dễ xử lý rồi.
Nửa giờ sau, Đường Mộng đã tìm ra một địa điểm vô cùng đỉnh cao, nhân tiện gọi thêm cả thằng cháu Đường Dật Phàm và nhặt dăm ba cục đá trên đường đi đến.
Đường Dật Phàm vẻ mặt ngốc nghếch đi theo Đường Mộng đến chỗ này, giọng điệu không kiên nhẫn: “Cô út, cô làm gì vậy? Dẫn cháu đến chỗ này làm gì?”
Đường Mộng hất cằm: “Thấy chỗ đó không? Biết nhà ai chứ?”
Đường Dật Phàm liếc một cái liền lập tức lộ ra vẻ mặt xui xẻo: “Còn có thể là nhà ai, là nhà chồng của lão yêu bà Chu Ngọc Phân đó!”
Lão yêu bà Chu Ngọc Phân này ở đại viện thực sự là thần căm quỷ ngán, rất nhiều lần Đường Dật Phàm đá bóng với bạn trong đại viện bị bà ta đuổi đánh, bảo là ồn ào.
Trong khi thực ra bọn họ chơi ở chỗ cách phía Bắc rất xa, rõ ràng không làm ồn đến bà ta.
Chủ yếu là do con trai Chu Ngọc Phân sức khỏe yếu ớt, thường ngày không thể chạy nhảy nên bà ta ngứa mắt những đứa trẻ khác nhảy nhót tưng bừng.
Cái loại người mềm nắn rắn buông [*] như Chu Ngọc Phân, Đường Dật Phàm mà lấy thân phận cậu chủ của Đường gia đàn áp thì bà ta còn chẳng dám hừ một tiếng.
[*] thái độ khác nhau với từng người, với người nhỏ thì tỏ ra lấn áp, bắt nạt, nhưng với người cứng thì lại mềm mỏng, nhân nhượng.
Mặc dù Đường Dật Phàm hơi láu cá, nhưng thực ra bản chất vẫn là một đứa trẻ lễ phép có gia giáo, căn bản là khinh không thèm so đo với loại người này.
Ngoại trừ bình thường thấy bà ta sẽ tỏ ý khinh bỉ một chút thì thật sự là chưa làm gì cả.
Đường Mộng cười “mím chi cọp” nói: “Thấy hòn đá trên tay cô không? Nhắm ngay cửa kính nhà bà ta mà ném cho cô, ném mạnh vào!”
Đập cho vỡ nát! Đập cho bà ta đau lòng chết!
Bình thường Chu Ngọc Phân chỉ mất tờ báo cũ đã xót hết nửa ngày, nếu nhà vỡ kính, chắc mụ ta mất ăn mất ngủ cả tháng.
Dù sao ở thời kỳ này, chất liệu như kính trong cũng không hề rẻ chút nào.
Đường Mộng [*] tìm được một vị trí vô cùng tuyệt, từ chỗ này có thể thấy được nhà của Chu Ngọc Phân mà bên đó lại không thấy được người ở bên này, thực sự là một chỗ hợp lý để làm việc xấu.
[*] trong raw là Đường Giai nhưng mình nghĩ nhầm chút.
Đường Dật Phàm có chút khó xử: “Cô út, làm thế này không tốt lắm nhỉ? Bố mẹ mà biết sẽ tẩn chết cháu mất!”
Đường Mộng: “Sao cháu đánh nhau ở trường lại không nghĩ đến việc bố mẹ sẽ tẩn chết?”
Đường Dật Phàm: “…”
Đường Mộng ngẫm nghĩ rồi cho cậu một lời bảo đảm: “Yên tâm, cho dù xảy ra chuyện gì, cô út cũng sẽ đứng ra chịu trách nhiệm thay cháu!”
Chủ yếu là do chỗ này cách nhà Chu Ngọc Phân hơi xa, sức cô yếu sợ ném không tới và không chuẩn, nếu không thì cô cũng tự mình ra tay cho xong luôn rồi.
Thấy Đường Dật Phàm vẫn còn hơi do dự, Đường Mộng liền nghiêm túc mà nói với cậu: “Trời, cô út bảo cháu làm vậy không phải là bảo cháu làm việc xấu, cháu mà dám làm ra mấy chuyện thương thiên hại lý, cô út chính là người đầu tiên đánh gãy chân cháu, cô út làm thế này chỉ là vì muốn thay trời hành đạo, không quen nhìn bà ta ức hiếp người khác, cháu hiểu chưa?”
Đường Dật Phàm: “…”
Mình có thể không hiểu sao?
Mình có quyền “không hiểu” sao?
Mặc dù cậu không biết hôm nay cô út lại lên cơn thần kinh gì rồi, nhưng Đường Dật Phàm không phải không hiểu đạo lý này.
Loại người như Chu Ngọc Phân thực sự rất đáng ghét, không chỉ cậu mà cả cái đại viện này ai cũng ghét gia đình bọn họ.
Loại người ác ôn côn trùng này làm bao nhiêu chuyện xấu mà không bị quả báo mới là chỗ làm chúng sinh oán giận.
Mấy hôm trước thằng bạn của cậu không cẩn thân va phải Chu Ngọc Phân, liền bị bà ta hung hăng đạp cho một phát, đến bây giờ chân vẫn còn thâm xanh thâm tím!
Đường Dật Phàm càng nghĩ càng thấy tức, cậu cầm lấy cục đá ném mạnh.
Trước kia khi về quê, cậu rất hay chơi ná cao su nên khả năng ném đá cực kỳ chuẩn, ném một phát là trúng tấm kính.
Tiếng kính vỡ truyền đến, không lâu sau liền nghe thấy Chu Ngọc Phân la oai oái.
Âm thanh đó tựa như từng vết dao cứa vào da thịt bà ta.
Đường Mộng và Đường Dật Phàm hài lòng rời đi.
Riêng Đường Mộng thì phải nói là cực kỳ sung sướng.
Đoán chừng tháng này Chu Ngọc Phân cũng chẳng còn thời gian mà kiếm chuyện với Quý Hoài An.
Nice!
Nuôi dưỡng ông trùm +1.
Đường Mộng quay về khu Bắc đại viện, nhìn thấy chỗ nhà Chu Ngọc Phân rất nhiều người bu lại.
Tiếng kính vỡ ban nãy không hề nhỏ, ngay sau đó lại nghe được tiếng la hét của Chu Ngọc Phân, rất nhiều người tưởng xảy ra chuyện gì liền chạy nhanh ra ngoài xem xem.
Sau đó liền nhìn thấy tấm kính nhà bà ta vỡ tan tành văng tùm lum trên đất, còn bà ta thì ngồi phịch xuống bên cạnh tức giận giậm chân đấm ngực bùm bụp.
Mặc dù trong mắt người ngoài, một tấm kính vỡ thì có là gì, cùng lắm thì tốn chút của mà thôi.
Nhưng với người keo kiệt đỉnh chóp như Chu Ngọc Phân thì chẳng khác gì đòi mạng bà ta.
Càng khỏi cần nói đến việc rõ ràng có người cố tình đập vỡ, mà lúc chạy ra thì tên đó đã bỏ chạy mất dạng.
Chu Ngọc Phân lại càng tức điên lên.
Xung quanh không có lấy một người đồng cảm với bà ta, không chỉ vậy lại còn vui vẻ cười ầm ầm.
Chu Ngọc Phân tác oai tác quái ngần ấy năm, không dễ gì mới ngã nhào một vố, bọn họ có thể không vui được sao?
Không ít người còn thầm thì nói ném rất hay, loại người này xứng đáng bị xử lý!
Ban đầu Đường Dật Phàm còn cảm thấy hơi bất an trong lòng, nghe bọn họ nói như vậy, mọi lo âu lập tức được tiêu tan.
Cũng đúng, thay trời hành đạo thôi mà, câu chả làm sai cái gì sất!
Coi như xả cơn tức giùm cho thằng bạn bị bà ta đá.
Đường Mộng tận hưởng nhìn Chu Ngọc Phân tức giận đến nước mắt giàn giụa, đấm ngực giậm chân mới hài lòng ra về.
Còn chưa đủ đâu, chuyện cô muốn làm còn khuya mới đủ.
Có điều, tạm thời làm bà ta khó chịu mấy ngày cái đã!
Quý Hoài An quay về nhà lấy đồ.
Anh đã nghe nói qua chuyện ở nhà của Chu Ngọc Phân, nghe xong cũng không có chút biểu cảm gì. Thực sự là anh không tâm đến mấy chuyện này lắm.
Lúc đi qua nhóm người tụ tập chỗ nhà Chu Ngọc Phân, Quý Hoài An lại nhìn thấy Đường Mộng đang chắp tay sau lưng, cô thong thả rời khỏi đám đông.
Đột nhiên anh có một ý nghĩ khó giải thích.
Chuyện này có liên quan đến cô nàng.
Đường Mộng về nhà, tối hôm qua Đường gia còn ầm ĩ đến gà bay chó chạy, mà hôm nay đã sóng yên biển lặng trở lại.
Hôm qua cô nói chuyện Đường Y Y không phải con ruột ra bên ngoài thực sự đã khiến cô ả náo loạn một trận ra trò.
Mặc dù Đường Mộng còn cảm thấy cô ta căn bản không có tư cách gì để làm loạn trong cái nhà này, cô ta lấy lập trường gì mà làm loạn cơ chứ.
Chắc nghĩ chỉ cần mình ầm ĩ, cả nhà này sẽ càng xót xa và thiên vị cô ta nhiều hơn.
Dù sao cô ta cũng hiểu rõ đạo lý trẻ con biết khóc sẽ được cho kẹo.
Nhưng Đường Y Y không thể nào ngờ được, người cô út này không chỉ không cưng chiều cô ta, mà còn gọi điện thoại về quê khai báo toàn bộ với lão phu nhân.
Về tư, Đường Giai là cháu gái ruột của lão phu nhân, chắc chắn không thể có chuyện bà đứng nhìn cháu mình chịu thiệt như vậy; về công, lão phu nhân là người tam quan đúng đắn, càng không thể nào chấp nhận những chuyện như thế này.
Dưới sự tức giận, lão phu nhân đã lên tiếng, Đường Y Y còn dám làm loạn sẽ bắt con cả gửi cô ta về quê, bà sẽ đích thân nuôi dưỡng cô ta, để tránh việc hai đứa nhỏ chung sống dưới một mái nhà làm bố mẹ đối xử không công bằng.
Lời vừa nói xong, Đường Y Y làm gì mà dám tiếp tục ầm ĩ, cô ta lập tức lau khô nước mắt, nửa câu cũng không ho he.
Cô ta vốn dĩ chỉ diễn kịch một chút, lại phát hiện bản thân đã diễn hơi quá lố, nên lập tức tem tém lại mà thôi.
Đường Thịnh Hoài và Chu Thư bị lão phu nhân dạy dỗ cho một trận, trước mắt cũng không dám đề cập tới chuyện này thêm nữa.
Căn bản là bọn họ thực sự đuối lý, với tư cách là người thân của Đường Giai, Đường Mộng và lão phu nhân làm vậy cũng không có gì là đáng trách.
Chỉ có bọn họ làm cha làm mẹ, mặc dù luôn áy náy với Đường Giai, nhưng lại vẫn không nỡ bỏ rơi áo bông nhỏ nuôi dưỡng mười mấy năm Đường Y Y, thực sự là tiến thoái lưỡng nan.
Lúc đi ngủ, Chu Thư còn suy nghĩ, nếu hồi nhỏ hai đứa trẻ không có bị bế nhầm, nếu Y Y thực sự là con gái ruột của bà thì tốt biết bao nhiêu.
Gia đình bọn họ sẽ lại có thể ấm áp hòa thuận như trước đây, cũng sẽ không có nhiều chuyện phải phiền lòng như vậy.
Tóm lại, tất cả mọi người đối với sự việc ngày hôm qua đều không hẹn mà cùng lựa chọn cách ngậm miệng, chính vì vậy mà hôm nay Đường gia yên tĩnh một cách khác thường.
Sáng sớm Đường Thịnh Hoài và Chu Thư đã có việc ra ngoài, bệnh dị ứng của Đường Y Y cũng xem như đã khỏi tương đối.
Tối qua Chu Thư vì đã an ủi cô ta, còn lén nhét cho cô ta thêm mấy trăm tệ tiền tiêu vặt, hôm nay Đường Y Y liền vô cùng vui vẻ ra ngoài dạo phố cùng bạn thân.
Mặc dù có để ý đến việc bản thân không phải con ruột bị nói ra ngoài, nhưng bố mẹ vì muốn an ủi cô ta, đã cho cô ta thêm rất nhiều tiền tiêu vặt, tối qua Chu Thư còn cố ý ngủ lại cùng cô ta.
So sánh với Đường Giai không khóc không nháo, tối qua cũng chỉ được 1-2 câu quan tâm hời hợt, còn lại chẳng còn gì, Đường Y Y bỗng nhiên cảm thấy không còn quá buồn bã gì nữa.
Sự thật là bố mẹ vẫn luôn thiên vị cô ta hơn mà.
Nếu đã như vậy, cô ta còn sợ gì nữa chứ?
Cho nên Đường Y Y rất chi là vui vẻ ra ngoài dạo phố.
Cô ta không chỉ muốn vui vẻ đi chơi, còn muốn khua chiêng gõ trống mà đi, chính là muốn để Đường Giai biết, cô ta không chỉ có sự ưu ái cưng chiều của bố mẹ, mà còn có bạn bè thân thiết, tất cả những điều này Đường Giai đều đếch có.
Khi Đường Mộng trở về, Đường Giai đang ngồi cô đơn quạnh quẽ ở nhà một mình.
Thậm chí cô bé còn chẳng biết làm gì để giết thời gian, không có bạn bè, không có bạn học, hoàn cảnh xung quanh đối với cô bé đều vô cùng xa lạ.
Có điều khi nhìn thấy Đường Mộng quay về, cô bé thật sự rất vui mừng.
Cô bé luôn cảm thấy cô út không giống những người khác, luôn đối xử với cô bé khác bọn họ.
Người khác sẽ ghét bỏ cô bé, sẽ không thích cô bé, còn cô út thì không.
Khi Đường Mộng bước vào, Đường Giai cố gắng cong khóe miệng cười với cô một cái.
Đường Mộng bỗng nhiên cảm thấy hơi chua xót.
Đường Giai đang lấy lòng cô, thực tế thì từ khi cô bé quay về đây, cô bé vẫn luôn cố gắng muốn lấy lòng mọi người, chỉ là mọi cố gắng của cô bé đều không bằng một câu làm nũng của Đường Y Y mà thôi.
Đường Mộng nói chuyện với Đường Giai một lát, thấy cô bé không có việc gì làm, liền mở TV, bật bộ phim truyền hình mà tuổi này thường thích xem cho cô bé.
Sau đó đi vào phòng bếp kiếm gì đó cho cô bé ăn, lúc đi ngang qua phòng Đường Y Y, Đường Mộng dừng lại nhìn một chút.
Đường Thịnh Hoài và Chu Thư thật sự rất thương Đường Y Y, trong phòng cô ta toàn là là búp bê rồi váy đẹp mà con gái thích nhất, ngay cả ga trải giường cũng muốn chuẩn bị màu xanh nhạt mà con gái yêu thích.
Không vội.
Tất cả những thứ này về sau đều là của Đường Giai.