XUYÊN THÀNH CÔ VỢ CỰC PHẨM THẬP NIÊN 70



Ánh mắt lạnh nhạt của Thẩm Mộ Quân liếc mắt một cái, hiển nhiên không vừa lòng với thái độ đối phương xin lỗi hắn.
Tên trẻ tuổi kia không nghĩ tới Thẩm Mộ Quân sẽ hống hách không cho hắn mặt mũi như vậy, tâm tình vốn đang rất kém hiện tại còn tăm tối hơn.

Hắn cảm thấy cái đám chân đất này cảm thấy hắn là người ngoại lai tới, cho nên cố ý khinh nhục hắn như vậy.
Nghĩ vậy, hắn liền lạnh giọng nói: "Tôi đã xin lỗi, mấy người đều thấy hết rồi.

Nếu hắn không muốn tha thứ tôi, vậy cũng không thể trách tôi được.

Còn nữa......!Mấy người đừng có khinh người quá đáng, đừng thấy tôi là người bên ngoài đến, là có thể tùy ý làm nhục tôi như vậy!"
Thẩm Tu Dương cười lạnh một tiếng, nói: "Thái độ đó của anh là xin lỗi sao? Tôi nhìn như thế nào cũng không nhìn ra được chút thành ý nào vậy?"
Một thanh niên trí thức ở đại đội thôn Hòa Sơn cũng bất mãn nói: "nhân tất tự vũ, nhiên hậu nhân vũ chi(*).

Nếu không phải bản thân cậu làm chuyện sai, thì chúng tôi với cậu cũng không oán không thù, cần gì phải nắm chặt cậu không bỏ?"
(*) Nhân tất tự vũ, nhiên hậu nhân vũ chi: Một trong những lời dạy của Khổng Tử.

Ý là con người tự mình chuốc lấy điều sỉ nhục vào thân thì người khác mới làm nhục họ được.
Thẩm Tu Xuân đứng một bên không kiên nhẫn nói: "Nói nhiều lời như vậy hắn cũng không hiểu đâu, trực tiếp đưa lên công xã đi."
Tên trẻ tuổi vốn còn đang khí thế kiêu ngạo, khi nghe được muốn đem hắn đưa đến công xã, vẻ mặt tức khắc nhịn không được trở nên trắng bệch.

Mắt thấy đám người Thẩm Tu Dương sắp tới bắt hắn, tên trẻ tuổi theo bản năng muốn xoay người bỏ chạy.

Nhưng mà hắn không nghĩ tới chính là, vừa mới quay người lại thì đường đã bị Lý Khanh Khanh chặn mất.
Hắn nhìn người phụ nữ xinh đẹp quá mức trước mắt, lúc này cũng không còn tâm tình đâu thương hương tiếc ngọc, hắn đầy mặt hung ác muốn đẩy Lý Khanh Khanh, tư thế hung ác giống như Lý Khanh Khanh là kẻ thù giết cha hắn vậy.
Khi mọi người nhìn thấy giơ tay muốn đẩy người, cả đám nhịn không được liền muốn phóng qua.

Trong số bọn họ tuy rằng có rất nhiều người không có văn hóa, nhưng ai cũng đều biết là đàn ông thì không thể ra tay với phụ nữ.
Nhưng mà ngay khi mọi người đang nhào qua đây, thì không đợi bàn tay của tên trẻ tuổi kia chạm vào Lý Khanh Khanh, hắn lại đột nhiên quỳ sụp xuống trước mặt Lý Khanh Khanh.
Hóa ra là Thẩm Mộ Quân thấy tên trẻ tuổi này sắp ra tay với Lý Khanh Khanh, sốt ruột nên dùng gậy vướng chân đối phương một cái.
Mặt Thẩm Mộ Quân vô biểu tình thu gậy về, trên khuôn mặt vốn không có bao nhiêu huyết sắc thì hiện giờ càng thêm trắng bệch.

Đôi mắt hắn sâu thẳm nhìn lướt qua chân trái, đáy mắt lâp tức hiện lên một mạt lạnh băng.
Trên mặt Thẩm Mộ Quân tuy rằng không có biểu tình gì, nhưng mà trong lòng hắn, lần đầu tiên cảm thấy hận bản thân mình vô dụng đến vậy.
Nếu như hắn không bị thương, vẫn duy trì được thân thể khỏe mạnh như trước, vậy có phải hiện tại hắn đã có thể bảo vệ cô ấy rồi hay không?
Nhưng khi nghĩ đến đây, Thẩm Mộ Quân lại đột nhiên âm thầm cười khổ một chút.
Không đúng, nếu hắn không bị thương, hắn liền không có cơ hội trọng sinh, liền càng không có biện pháp nào bảo vệ cô ấy, bởi vì hắn sẽ không có cơ hội gặp được Lý Khanh Khanh......
Lý Khanh Khanh nhìn người trước mặt thình thịch một tiếng, quỳ sụp trước mặt cô, liền không chút khách khí nhấc chân đá cho đối phương một cái.
Lý Khanh Khanh vốn là người rất hẹp hòi, lại rất bênh vực người mình.
Tuy rằng cô cùng Thẩm Mộ Quân không có tình yêu nam nữ gì, nhưng đối phương hiện tại nói như thế nào, cũng là người chồng trên danh nghĩa của cô.

Hiện tại cái tên này dám công nhiên khi dễ Thẩm Mộ Quân, vậy cũng chẳng khác nào đang khi dễ Lý Khanh Khanh cô? Nói như thế nào, Lý Khanh Khanh cũng muốn trút giận cho Thẩm Mộ Quân một phen.
Một đá này của Lý Khanh Khanh cũng không dùng bao nhiêu sức lực, bởi vì cô biết bản thân mình rất mạnh, nếu cô thật sự dùng sức, cái tên trước mặt này nói không chừng đã bị cô đá chết.
Tuy rằng hắn thực đáng giận, nhưng tội cũng không đáng chết.

Hơn nữa cô cũng không muốn vì loại người thế này mà đi ngồi tù.
Bất quá, tuy rằng cô không dùng bao nhiêu sức, nhưng vẫn làm cho đối phương ăn đau khổ không nhỏ một phen.
Tên trẻ tuổi bị Thẩm Mộ Quân vướng chân một cái, còn chưa kịp phục hồi tinh thần lại từ trong xấu hổ, lại đã bị Lý Khanh Khanh hung hăng đá một cái.

Hắn chỉ cảm thấy bả vai mình sắp vỡ ra rồi, tức khắc đau đến cả khuôn mặt đều vặn vẹo.
Hắn đầy mặt bạo nộ nhìn Lý Khanh Khanh, đôi mắt đỏ bừng bừng, thoạt nhìn thập phần rợn người.

Nếu không phải trên người hắn còn một cơn đau đớn xuyên tim đến đứng cũng không đứng nổi, hắn đã sớm xông lên giơ tay đánh người rồi.
Thẩm Nhạc Hương bị ánh mắt hắn dọa sợ, cảm thấy ánh mắt đối phương tràn ngập ác ý, nó lập tức sợ hãi rúc vào trong lòng ngực Lý Khanh Khanh.
Lý Khanh Khanh cảm giác được con gái mình đang sợ hãi, lập tức vẻ mặt hung thần ác sát nhìn chằm chằm đối phương nói: "Nhìn cái gì mà nhìn? Dám ăn hiếp chồng tôi, bị đánh là đáng lắm!"
Thẩm Mộ Quân vốn đang ôm tâm tình khá tồi, nhưng nghe được câu này từ trong miệng Lý Khanh Khanh, con ngươi đen như mực hơi hơi sáng lên.
Tên nọ nghe được Lý Khanh Khanh nói như vậy liền ngẩn người, hắn hoàn toàn không nghĩ tới một người phụ nữ xinh đẹp như vậy lại là vợ của một tên tàn phế?
Hắn nhìn thoáng qua hướng chân Thẩm Mộ Quân, trên mặt hiện lên một mạt vẻ châm chọc.


Người phụ nữ xinh đẹp như vậy, chỉ là một tên tàn phế, ở trên giường sợ là không thỏa mãn được cô ta đi?
Những sợ hãi ban nãy trong lòng hắn, sau khi bị mất mặt trước mặt tất cả mọi người, đã hoàn toàn bị cơn tức giận thay thế.
Hắn liền không tin, cái đám nhà quê man di mọi rợ này có thể thật sự giết chết hắn ở chỗ này.
Khi nghĩ như vậy, ánh mắt hắn đang nhìn về phía Lý Khanh Khanh liền càng thêm không kiêng nể gì.
Thẩm Mộ Quân thấy hắn lại muốn nói ra cái gì khó nghe, lời này thậm chí có khả năng sẽ liên lụy đến Lý Khanh Khan, đôi đồng tử âm u của hắn đột nhiên không chịu khống chế run rẩy lên.
Hắn có thể không để ý chuyện người khác nghị luận hắn như thế nào, cũng không để bụng có ai khinh thường hắn hay không, nhưng hắn hoàn toàn không thể chịu đựng được Lý Khanh Khanh bị người khi dễ, bị người dùng ngôn ngữ hạ nhục......
Cho dù chỉ là một ánh mắt không tôn trọng, hắn cũng không cách nào chịu được.
Lý Khanh Khanh vốn còn muốn tiếp tục dạy dỗ cái tên kia, liền bỗng nhiên cảm thấy bên cạnh truyền đến dị năng dao động thật mạnh mẽ, đôi mắt to tức khắc không thể tin được mà trừng lớn lên.

Cô ôm chặt lấy Thẩm Nhạc Hương trong lòng ngực, như phản xạ có điều kiện mà liên tiếp lui về sau vài bước.
Lý Khanh Khanh vẫn luôn cảm thấy mình có dị năng thêm thân, ở trong một thế giới không có tang thi cũng không có dị năng thế này, vĩnh viễn sẽ không chịu bất cứ uy hiếp nào.
Nhưng tại một khắc này, cô liền cảm thụ được luồng dị năng mạnh mẽ đến làm da đầu cô tê dại đang dao động, lần đầu tiên từ khi xuyên đến đây, cô lại cảm giác được nguy hiểm nhiều như vậy.
Nhưng là chờ đến khi cô nhìn thấy rõ cái mối nguy hiểm này, thật không khỏi càng bị khiếp sợ hơn.

Bởi vì cái luồng dị năng mạnh mẽ đang dao động kia, nó là phát ra từ trên người của Thẩm Mộ Quân.
Trong đáy mắt của Lý Khanh Khanh, ngoại trừ khiếp sợ, càng có nhiều hơn chính là không thể tin tưởng.

Cô nhìn thân ảnh Thẩm Mộ Quân, không khỏi nhớ tới một chuyện xảy ra cách đây không lâu......
Lần đó cô cùng Thẩm Mộ Quân cùng đi tòa nhà bách hóa ở huyện thành, có một người phụ nữ nhìn nhầm cô thành nhân tình của chồng cô ta.

Lúc ấy khi ở thương trường, Lý Khanh Khanh liền cảm giác được có một tia dị năng dao động.

Nhưng là vì bên cạnh đang có rất nhiều người vây quanh, mà tia dị năng kia vô cùng mỏng manh, nên Lý Khanh Khanh cũng không liên tưởng được là có quan hệ với Thẩm Mộ Quân.
Nhưng mà lúc này thì không giống, cô rõ ràng cảm nhận được dị năng dao động vô cùng mãnh liệt, mãnh liệt đến mức cô có muốn làm lơ cũng khó.
Sau khi Lý Khanh Khanh xác định được đó là Thẩm Mộ Quân, cảm giác bị uy hiếp ban đầu tức khắc liền tan biến.

Bản thân cô cũng không rõ là vì cái gì, cô thật sự cảm thấy Thẩm Mộ Quân sẽ không thương tổn mình.
Cho dù cái lực lượng mà Thẩm Mộ Quân có được đây, rất có thể là loại dị năng biến dị hệ tinh thần đáng sợ nhất mạt thế, Lý Khanh Khanh cũng không cảm thấy sợ hãi cùng bất an.
Lý Khanh Khanh còn chưa kịp nghĩ kỹ xem cái tâm lý như vậy của mình là chuyện thế nào, chợt liền nghe thấy đột nhiên bên cạnh có người đang kêu lớn: "Ê, mọi người xem đi, tên kia bị cái gì vậy?"
Lý Khanh Khanh bỗng nhiên phục hồi tinh thần lại, khi nhìn thấy rõ ràng tình trạng của tên trẻ tuổi kia, cô liền không chần chừ vọt qua phía Thẩm Mộ Quân.
"Thẩm Mộ Quân? Thẩm Mộ Quân?!"
Chờ đến Lý Khanh Khanh đi đến trước mặt Thẩm Mộ Quân, cô mới phát hiện bộ dáng Thẩm Mộ Quân có điểm không thích hợp.

Nhìn hắn có vẻ giống như dị năng bị mất khống chế, mà cũng giống như dị năng muốn thăng cấp.
Bất luận là trường hợp nào, đối với người mới không có mấy hiểu biết, đều là một chuyện vô cùng nguy hiểm.
Năm đó khi Lý Khanh Khanh thăng cấp dị năng, vì không hiểu phải nên xử lý như thế nào, thiếu chút nữa không cẩn thận mất luôn cả mạng.


Hiện giờ một lần nữa hồi tưởng lại, cô vẫn cảm thấy nghĩ mà sợ không thôi.
Lý Khanh Khanh không dám sơ ý, vội vã thả Thẩm Nhạc Hương trong lòng ngực xuống dưới, vẻ mặt nôn nóng mà kéo Thẩm Mộ Quân đi.
Thẩm Tu Dương thấy sắc mặt Thẩm Mộ Quân không đúng lắm, đôi mắt đen cũng ẩn ẩn có chút phiếm đỏ, hắn nhịn không được khẩn trương nói: "Anh họ tôi bị làm sao vậy? Thân thể không thoải mái hả?"
Thẩm Nhạc Hương vừa nghe, con bé cũng tức khắc sốt ruột theo.

nó tiến lên giữ chặt bàn tay to của Thẩm Mộ Quân, trên khuôn mặt nhỏ tràn đầy nôn nóng mà nói: "Nương, cha con bị làm sao vậy? Đôi mắt cha đỏ ửng......"
Lý Khanh Khanh nghe vậy vội sờ sờ đầu Thẩm Nhạc Hương, sau đó nhìn hai người nói: "Hôm nay hắn đứng cả một ngày, vừa mới rồi lại bị người kia chọc tức đến như vậy, bây giờ phỏng chừng là thân thể không quá thoải mái......"
Thẩm Tu Dương vừa nghe, nghĩ đến chuyện mới vừa xảy ra, lại nghĩ đến khi Thẩm Mộ Quân dùng gậy vướng chân tên kia, đã trực tiếp đứng bằng chân trái của mình......
Chân trái của Thẩm Mộ Quân là bị thương nghiêm trọng nhất, chân phải thì còn có thể đứng, nhưng chân trái thì còn chưa thể dùng sức đi đường.
Thẩm Tu Dương nhíu mày nói: "Vậy để tôi giúp chị, đưa anh họ trở về trước đã!"
Không đợi Lý Khanh Khanh mở miệng cự tuyệt, Thẩm Mộ Quân lúc này mới khôi phục được một ít, hắn đột nhiên nhìn Thẩm Tu Dương nói: "Không cần, cậu cứ tiếp tục việc của mình đi, anh tự đi về được."
Khi Thẩm Mộ Quân nói lời này, ánh mắt lạnh thấu xương hờ hững nhìn lướt qua người đang nằm liệt trên mặt đất.
Người nọ lúc này giống như con cá mất nước, nằm dài trên đất thở hồng hộc không ngừng.

Hắn như cảm giác được tầm mắt của Thẩm Mộ Quân, trong đôi mắt tức khắc tràn ngập hoảng sợ.
Mới vừa nãy......!Hắn cảm thấy dường như mình bị ai đó bịt kín mũi miệng, ngay khi hắn sắp hết lượng oxy trong phổi, trước mắt đều mờ dần đi, thì hắn nghe thấy Lý Khanh Khanh đột nhiên kêu hai tiếng Thẩm Mộ Quân.

Cũng nhờ vào hai tiếng này, hắn mới như bừng tỉnh, khôi phục năng lực hô hấp.
Tuy hắn không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng hắn cứ cảm thấy mình không thích hợp như vậy, ắt hẳn là có liên quen đến tên què mặt mày đầy bệnh trạng trước mắt.
Sau đó Lý Khanh Khanh đỡ Thẩm Mộ Quân, dẫn theo Thẩm Nhạc Hương cùng nhau rời đi.
Mọi người cũng không ai hoài nghi cái gì, bởi vì Thẩm Mộ Quân là người từng bị trọng thương, đột nhiên thân thể không thoải mái cũng không kỳ quái.
So sánh với Thẩm Mộ Quân, mọi người càng cảm thấy tên thanh niên trí thức kia còn kỳ quái hơn.

Có người còn nghĩ có lẽ là do hắn đột nhiên lên cơn động kinh, bằng không thì sao đang êm đẹp thế này, thiếu chút nữa tự nín thở đến chết cơ chứ?
Lý Khanh Khanh về đến nhà, liền bảo Thẩm Nhạc Hương dẫn Thẩm Gia Hảo đi ra ngoài chơi.
Chờ đến hai đứa nhỏ đi ra ngoài, lúc này cô mới đầy mặt nghiêm túc nhìn Thẩm Mộ Quân nói: "Nói đi, dị năng của anh là chuyện như thế nào?"
Thẩm Mộ Quân nghe vậy hơi hơi nâng mí mắt, đối với câu hỏi của Lý Khanh Khanh tựa hồ cũng không kinh ngạc, hắn không vội không gấp mở miệng nói: "Dị năng? Hóa ra loại năng lực này, em kêu nó là dị năng?"
Khi hắn nói lời này, con ngươi sâu thẳm của hắn liền nâng lên, vừa lúc đối diện với đôi mắt của Lý Khanh Khanh.
Lý Khanh Khanh chỉ cảm thấy đôi mắt này của hắn đen đến dọa người, như một cái động không đáy có thể cắn nuốt hết thấy cả, giống như chỉ cần đối diện với hắn thôi, thì hắn cũng có thể nhìn thấu được nội tâm của cô vậy.
Lý Khanh Khanh theo bản năng muốn dời tầm mắt đi, nhưng mà cô vừa mới rũ mắt xuống, thì cằm đã bị Thẩm Mộ Quân nhẹ nhàng mà nắm lấy..


Bình luận

Truyện đang đọc