Lưu Tình Hoa thê lương kêu khóc, cả người thoạt nhìn chật vật không kém Tống Thanh Mân bao nhiêu.
Cô ta vừa muốn che khuôn mặt đang đổ máu lại, vừa sợ hãi sẽ chạm vào miệng vết thương trên mặt.
Nhìn bộ dáng thê thê thảm thảm của cô ta, không chỉ không ai tội nghiệp cô ta chút nào, còn có vài người thẳng tính nhịn không được mắng cô ta.
Chủ yếu là bộ dáng Lưu Tình Hoa bỏ đá xuống giếng ban nãy thật sự làm mọi người cảm thấy quá cách ứng.
Ngay khi Lý Khanh Khanh cho rằng cái trò khôi hài này rốt cuộc có thể hạ màn, thì một thân ảnh nhỏ gầy đột nhiên xông vào.
Vương Tiểu Hoa nhìn thoáng qua tên đàn ông bị đánh thành đầu heo kia, đột nhiên há mồm la lớn: "Con......!con thấy!"
Bốn phía đang ồn ào ầm ĩ lập tức an tĩnh lại, mọi người đầy mặt kỳ quái nhìn về phía Vương Tiểu Hoa, không rõ đứa nhỏ này đột nhiên lại đây muốn làm trò náo nhiệt gì ?
Ấn tượng về Vương Tiểu Hoa trong lòng thôn dân thôn Hòa Sơn là một con bé khờ khạo, thập phần thành thật thậm chí có điểm chất phác.
Bọn họ mỗi lần nhìn thấy Vương Tiểu Hoa, không phải là Vương Tiểu Hoa đang bị Từ Thu Hoa đánh, thì là ba chị em Vương Tiểu Hoa bị Từ Thu Hoa đánh.
Nhưng lúc đó ba chị em Vương Tiểu Hoa chỉ ngây ngốc đứng, ngay cả trốn một chút cũng không dám trốn.
Mọi người không rõ sự tình đều sắp kết thúc, con bé ngốc Vương Tiểu Hoa này đột nhiên chạy tới làm cái gì?
Lưu Hạ Chí nhìn thân ảnh gầy gò của Vương Tiểu Hoa, kỳ quái hỏi: "Tiểu Hoa, con vừa mới nói cái gì?"
Vương Tiểu Hoa thấy người chung quanh đều đang nhìn mình, liền vội hít sâu một hơi hô: "Con nói con thấy, con thấy hắn cưỡng bách thím Thanh Mân......"
Vốn là lúc ấy không có những người khác ở hiện trường, chỉ có Tống Thanh Mân cùng cái tên khốn kia, nên chỉ cần tên kia một mực chắc chắn hắn chỉ đùa giỡn với Tống Thanh Mân một chút, thì cho dù trong lòng Tống Thanh Mân có hận chết hắn, cũng không thể thật sự làm gì được hắn.
Nhưng mà tình huống hiện tại liền không giống, nếu có một nhân chứng có thể đứng ra, hơn nữa chỉ ra lúc ấy đã xảy ra cái gì, vậy tính chất sự kiện tính liền thay đổi rồi.
Tên khốn kia không màng mặt mũi đã bị đánh bầm dập, liền muốn chạy tới níu cổ áo Vương Tiểu Hoa một phen.
"Con nhãi ranh chết tiệt kia! Mày nói bậy gì đó? Xem tao có xé rách miệng mày ra không!"
Vương Tiểu Hoa thấy thế liền hoảng sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, lủi về một bên trốn.
Người bên cạnh đều là hương thân trong thôn, sao có thể nhìn một đứa con gái nhỏ bị người ta đánh? Vì thế hai ba người phụ nữ liền bảo vệ Vương Tiểu Hoa, hai người đàn ông trẻ tuổi mạnh khoẻ liền ngăn tên khốn kia lại.
Người nọ thấy căn bản đánh không đến gần được Vương Tiểu Hoa, liền nhịn không được vừa đưa ánh mắt uy hiếp nhìn Vương Tiểu Hoa, vừa hùng hùng hổ hổ bước ra xa.
Mọi người thấy dáng vẻ tên đó khẩn trương như vậy, liền càng thêm không để hắn tới gần Vương Tiểu Hoa.
Một bác gái kéo tay Vương Tiểu Hoa, sau đó ngữ khí ôn hòa hỏi: "Tiểu Hoa à, lúc ấy con thật sự trông thấy sao ?"
Vương Tiểu Hoa nghe vậy, tim liền đập nhanh, nhưng tưởng tượng đến kiếp trước tên khốn khiếp này thiếu chút nữa đã cưỡng gian em gái mình, đáy mắt Vương Tiểu Hoa tức khắc hiện lên một mạt âm lãnh.
Cô ta không thể mềm lòng, tuyệt đối không thể mềm lòng.
Chỉ cần tên súc sinh này vậy vẫn luôn không có vợ, hắn liền không khả năng sẽ thành thật an phận lại.
Đời trước hắn muốn cưỡng gian em gái Vương Tiểu Hoa, một đời này lại thiếu chút nữa cưỡng gian Tống Thanh Mân.
Bất luận là đời trước hay là đời này, trong xương cốt của hắn chính là kẻ phạm tội.
Hơn nữa vốn dĩ nói chính bản thân Vương Tiểu Hoa trông thấy tình hình thực tế, như vậy lời nói của cô ta liền không xem như ngụy chứng.
Vương Tiểu Hoa nghĩ vậy, nhịn không được lấy hết can đảm ngẩng đầu lên, cất giọng run rẩy bắt đầu nói: "Con không có nói dối, lúc ấy con đang ở ngay trong bụi cỏ lau cắt cỏ heo.
Bởi vì con quá nhỏ con thấp bé, nên hai người bọn họ căn bản không trông thấy con.
Con thấy thím Thanh Mân đang cầm lưỡi hái, hẳn là cũng lại đây cắt cỏ heo.
Sau đó không đợi thím Thanh Mân đi đến chỗ con bên này, hắn......!Chính là hắn đột nhiên cản đường thím Thanh Mân lại.
Bởi vì con cách bọn họ một khoảng tương đối, cho nên con cũng không nghe được bọn họ đang nói cái gì.
Nhưng sau đó bọn họ đột nhiên tranh chấp nhau, sau......!sau đó thì hắn liền lôi thím Thanh Mân vào bờ cỏ lau......!Lúc ấy con sợ quá, phản ứng đầu tiên là định chạy về thôn tìm người.
Kết quả con mới chui ra khỏi bờ cỏ lau, liền thấy thím Thanh Mân cũng hoang mang rối loạn chạy ra khỏi bờ cỏ lau bên kia.
Sau đó con thấy thím Thanh Mân cũng không bị sao, còn bình tĩnh về tới nhà cũ Thẩm gia, liền tưởng bọn họ chỉ là xảy ra chút tranh chấp cãi vã, cho nên con không đem chuyện này nói cho người trong thôn......!Rốt cuộc chuyện như vậy nếu nói ra, đối với người là phụ nữ như thím Thanh Mân, liền càng thêm bất lợi......"
Khi mọi người nghe rõ ràng Vương Tiểu Hoa kể, biểu tình trên mặt có thể nói là thập phần xuất sắc.
Dựa theo hình ảnh Vương Tiểu Hoa đã thấy tại chỗ, kết hợp với lời thuật của Tống Thanh Mân, mọi người không khó tưởng tượng ra lúc ấy rốt cuộc là chuyện như thế nào.
Hẳn là cái tên kia muốn dụ dỗ Tống Thanh Mân ngoại tình với hắn, nhưng Tống Thanh Mân căn bản chướng mắt đối phương, sau đó hai người liền nổi lên tranh chấp.
Trong lúc tranh chấp, tên khốn kia thấy sắc liền nảy lòng tham, lôi Tống Thanh Mân vào bờ cỏ lau.
Kết quả thì sao, cái tên khốn kia cả ngày chơi bời lêu lổng, sức lực không lớn, thân thể cũng không tốt, nên Tống Thanh Mân may mắn trốn thoát.
Thẩm Hạ Quân vừa nghe Vương Tiểu Hoa nói, nhịn không được đầy mặt phẫn nộ nói: "Vậy sao nãy giờ con không nói sớm?"
Nếu nó có thể nói ra sớm một chút, hắn cũng sẽ không làm ra chuyện đả thương người như vậy.
Vương Tiểu Hoa nghe vậy nhíu nhíu mày, vẻ mặt bất mãn nói: "Lúc nãy con đi lên núi hái rau dại, trở về biết chuyện liền tới đây.
Còn nữa......!Ngay cả vợ chú mà chú còn không tin, chú có tư cách gì đứng chỗ này chỉ trích con ? Chẳng lẽ vợ là vợ của chú, còn muốn một đứa nhỏ như con giúp chú bảo hộ hay sao ?"
Vương Tiểu Hoa nói, tức khắc làm cho Thẩm Hạ Quân á khẩu không trả lời được.
Hắn đỏ bừng mặt, trong chốc lát không biết là cảm thấy áy náy hay cảm thấy mất mặt.
Hắn có hơi hoảng loạn quay đầu nhìn về phía Tống Thanh Mân, lại phát hiện Tống Thanh Mân từ đầu đến cuối cũng chưa nhìn hắn, mà mặt vô biểu tình đứng ở một bên, phảng phất như không cảm giác được hắn tồn tại.
Lưu Hạ Chí tiến lên vỗ vỗ vai Vương Tiểu Hoa, vẻ mặt kinh ngạc mà nói: "Trước đây dì luôn cảm thấy là con có hơi ngốc, không nghĩ tới con biết ăn nói như vậy ?"
Những người khác nghe Lưu Hạ Chí nói, cũng nhịn không được sôi nổi khen Vương Tiểu Hoa, đều cảm thấy bọn họ trước kia đã nhìn lầm.
Nhưng mà Vương Tiểu Hoa được mọi người khích lệ lại không cảm thấy vui sướng, ngược lại, trên khuôn mặt nhỏ liền trắng bệch.
Cô ta một lòng muốn báo thù cho em gái mình đời trước, lại đã quên Vương Tiểu Hoa hiện tại không có giỏi ăn nói như vậy.
Cô ta vội vàng nhìn lướt qua bốn phía, cũng may điểm chú ý của mọi người đều ở trong chuyện của Tống Thanh Mân, cũng không có bao nhiêu người thật sự quan tâm cô ta.
Cuối cùng, chuyện này vẫn giao cho Cục Công An xử trí.
Bởi vì lá gan của tên khốn kia quá nhỏ, không đợi đồng chí Cục Công An đem mấy người mấu chốt tách ra thẩm vấn, thì tên nọ liền tự mình khai hết mọi chuyện sở.
Cái niên đại này, hình phạt có thể cân nhắc cho tội cưỡng gian thật sự có thể đến mức ra pháp trường.
Bất quá tên khốn kia là cưỡng gian chưa thành, hơn nữa bản thân hắn thành khẩn nhận tội, cuối cùng chỉ phán hắn hai năm.
Sau khi Vương Tiểu Hoa biết được kết quả này, trong lòng có chút không hài lòng.
Nhưng Tống Thanh Mân xác thật cũng chưa bị thế nào, chỉ là bị đối phương làm hoảng sợ một trận, có thể phán đối phương hai năm đã rất không tồi.
Vì chuyện đánh cuộc với Lý Khanh Khanh, Lưu Tình Hoa gần đây cũng không dám xuất ra cửa, sợ người trong thôn gặp được liền nhắc chuyện ngày đó.
Bất quá tuy cô ta không ra khỏi cửa, nhưng cho dù có ở nhà cũng thập phần không dễ chịu.
Bởi vì Tống Thanh Mân đang náo loạn muốn cùng Thẩm Hạ Quân ly hôn, trong lòng Thẩm Hạ Quân vô cùng hậm hực, mỗi lần thấy Lưu Tình hoa đều muốn xé cô ta ra.
Trừ cái này, Thẩm Lệ Nghiên lại mâu thuẫn thật to với Dương Từ, mỗi lần thấy Lưu Tình Hoa, Thẩm Lệ Nghiên cũng âm dương quái khí mấy câu.
Lưu Tình Hoa mỗi ngày nhìn khuôn mặt bị cào trầy trụa của mình, tâm tình cũng nhịn không được càng ngày càng thêm hậm hực.
Trong lòng cô ta thật hận, hận cái ả Lý Khanh Khanh đê tiện kia, hận Tống Thanh Mân hay kiếm chuyện, còn hận cả Lưu Hạ Chí hay xen vào việc người khác.
Tưởng tượng đến Lưu Hạ Chí khuỷu tay chĩa ra ngoài quải, Lưu Tình Hoa tức giận đến quai hàm cũng nhịn không được run run lên.
Hai người ít nhiều gì cũng là chị em họ gần, con quỷ Lưu Hạ Chí kia sao có thể đối xử với cô ta như vậy ?
Ngược lại với tình cảnh bi thảm bên nhà cũ Thẩm gia, thì nhà bên này của Lý Khanh Khanh đang vô cùng hoà thuận vui vẻ.
Mấy ngày gần đây, Thẩm Mộ Quân không biết đang bận cái gì, suốt ngày thần long thấy đầu không thấy đuôi.
Lý Khanh Khanh lập tức nhảy một phát lên vị trí chủ gia đình, mỗi ngày ngoài chuyện cân nhắc làm cơm trưa cho người giúp xây nhà, còn phải đi xử lý hết mấy chuyện lớn nhỏ bên nhà mới.
Thoạt nhìn Lý Khanh Khanh tựa hồ rất bận rộn, nhưng chỉ có Lý Khanh Khanh là biết, cô kỳ thật rất thích thú.
Hiện giờ nhà mới cũng xây được sắp xong rồi, chỉ còn một chút chi tiết nhỏ chưa hoàn thành.
Lý Khanh Khanh cũng tranh thủ một chút thời gian nhờ người giúp cô làm một cái bồn hoa nhỏ trước nhà mới, sau đó rải thêm phân sẵn lên.
Chờ đến khi Thẩm Mộ Quân bận rộn xong chuyện của hắn, thì nhà mới của bọn họ rốt cuộc cũng làm xong rồi.
Vì cảm tạ mọi người trong khoảng thời gian này đến hỗ trợ, Thẩm Mộ Quân không biết từ đâu kiếm ra mấy cái phiếu thịt, rồi đi huyện thành mua không ít thịt và mấy đòn xương ống, sau đó hắn còn đi lên núi một chuyến, xách về hai con gà rừng, ba con thỏ xám.
Mấy người Lý Khanh Khanh, Dương Đại Nguyệt, Trương Đại Nương trổ hết tài nghệ, làm một bữa tiệc lớn vô cùng phong phú.
Thẩm Nhạc Hương cùng Thẩm Gia Hảo có cảm giác như được ăn Tết vậy, hai đứa nhỏ vẫn luôn hi hi ha ha chạy qua chạy lại, nếm thử mấy món ăn ngon.
Bọn nó sắp được vào nhà mới ở rồi, tưởng tượng đến đây, hai đứa nhỏ liền nhịn không được hưng phấn.
Lúc ăn cơm, Lý Khanh Khanh thật vất vả mới bắt được Thẩm Mộ Quân, liền nhịn không được hỏi hắn gần đây đang làm cái gì vậy.
Thẩm Mộ Quân vừa đứa tay nhận bát canh bắp cải hầm xương trong tay cô, vừa cúi người nói khẽ bên tai cô: "Đang xử lý chuyện Lại Đầu cùng Tôn Thái Thái."
Lý Khanh Khanh nghe vậy ánh mắt sáng lên, cô nhẹ giọng nói: "Xử lý thế nào vậy?"
Cô thật sự không sợ Lại Đầu cùng Tôn Thái Thái, nhưng lại sợ bọn họ nhớ thương hai đứa con của cô.
Thẩm Mộ Quân nhìn vành tay trắng nõn của cô, con ngươi đen như mực nhịn không được càng thêm thâm trầm, hắn hơi hơi khụ một tiếng nói: "Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, tối hôm nay bọn họ sẽ bị người công xã mang đi.
Còn nguyên nhân, chờ buổi tối anh nói cho em nghe."
Lý Khanh Khanh thấy hắn còn úp úp mở mở, nhịn không được khẽ bĩu môi hừ một tiếng, nhưng tâm tình lại lập tức tốt lên.
Cô không cần phải lo lắng hai đứa nhỏ bị tặc nhớ thương, mỗi ngày đều đề phòng như phòng cướp nữa, cảm giác này thật đúng là dễ chịu đến nói không nên lời mà.
Vào ban đêm, đúng như Thẩm Mộ Quân nói vậy, Tôn Thái Thái cùng Lại Đầu thật sự bị mang đi.
Mọi người chỉ biết là người ta muốn dẫn bọn họ đi phối hợp điều tra, lại không nói đến cùng đã xảy ra chuyện gì?
Mà Lý Khanh Khanh vốn còn muốn hỏi Thẩm Mộ Quân, kết quả bởi vì dị năng của cô đột nhiên thăng cấp, nên buổi tối cô cũng quên mất chuyện này.
Lần này thăng cấp, Lý Khanh Khanh không chỉ hung hăng ăn một hồi đau khổ, còn lập tức tiêu hết phần lớn đá quý.
Khi sắc mặt cô trắng bệch, cả người đều là mồ hôi lạnh ra tới, sắc trời bên ngoài đã tờ mờ sáng.
Thẩm Mộ Quân yên lặng mà canh cho cô cả đêm, vừa nhìn thấy bộ dáng thê thê thảm thảm này của cô, liền nhịn không được thấy trong lòng nhói đau.
Hắn cẩn thận ôm lấy Lý Khanh Khanh, đang muốn khuyên bảo Lý Khanh Khanh về sau không cần tiếp tục thăng cấp nữa, Lý Khanh Khanh lại đột nhiên mở miệng nói: "Đau lòng quá, liền một lúc xài hết nhiều đá quá như vậy....haizz...tôi còn định để lại lâu lâu để thưởng thức chứ."
Thẩm Mộ Quân nhịn không được thở dài một hơi, nhỏ giọng nói với cô: "Chỉ cần em thích, anh sẽ nghĩ mọi cách kiếm được cho em......"