XUYÊN THÀNH CON TỘI THẦN CHỊU LƯU ĐÀY MANG THEO KHÔNG GIAN ĐI CHẠY NẠN


“Huynh trưởng như cha, có lão tử ở đây, còn không tới lượt tiểu tử nhà ngươi!”Sau khi Khương Bát Đấu đi được mấy ngày thì sức lực trở lên khoẻ hơn, một tay đã đẩy trưởng tử đến lảo đảo.

Năm đó ông là Trạng Nguyên, còn Khương Tu Văn thì tính là cái gì, cũng chỉ là một Thám Hoa mà thôi, trên thứ tự cũng đã có sự chênh lệch.

“Không chênh lệch, nghe nói tài học của ngài không bằng Thẩm đại nhân, nhưng mà Thẩm đại nhân có diện mạo xuất chúng nên bị khâm điểm làm Thám Hoa lang, ngài chỉ là nhặt được của hời lên làm Trạng Nguyên mà thôi!”Khương Tu Văn là người cái hay không nói mà chỉ toàn nói cái dở.

Hắn cùng Thẩm đại nhân đều có tài làm Trạng Nguyên, nhưng mà bởi vì diện mạo nên hắn chỉ có thể ấm ức làm Thám Hoa, đây là chỗ bất đắc dĩ của người có bộ dạng đẹpTừ khi chịu khổ lưu đày, Khương Bát Đấu phát hiện uy nghiêm của người làm cha như ông đây đã mất hết, trước đây tên nhóc Khương Tu Văn này chỉ cần nhìn thấy ông là như chuột nhìn thấy mèo, hiện tại lại có lá gan chống đối.

“Cha, lời con nói chính là sự thật.

”Khương Tu Văn duỗi cổ, lời cha hắn nói thật sự rất khó nghe, lại không nghe lọt được lời khuyên của người, đáng nhẽ bây giờ hắn phải ở kinh thành chờ được ban chức quan thì lại thành tù nhân lưu lạc, mong ước lớn nhất chính là được ăn cơm no.


“Nhìn xem lão tử có cầm giày mà đánh chết ngươi không!”Khương Bát Đấu trừng mắt tức giận, nhưng mà sao có thể nói ra lời nói thật như thế, bản thân ông vì sao đang từ trên đoạn đầu đài lại chuyển thành bị lưu đày, chẳng lẽ Khương Tu Văn đã quên mất sao? Còn không phải do buột miệng nói ra sự thật.

“Cha, cuối cùng người cũng biết suy nghĩ lại.

”Thôi, ngã một lần thì khôn hơn một chút, chuyến đi đến phương bắc lần này cũng coi như không tệ.

Khương Tu Văn cho rằng bản thân nói lung tung như thế thì chắc chắn sẽ bị đánh, hắn có lý do, hắn lo lắng nếu cha hắn không giải tỏa nỗi tức giận ra mà giữ ở trong lòng thì sẽ sinh bệnh.

“Cha với huynh tiết kiệm thể lực một chút đi, vừa rồi con có đi hỏi quan sai, hôm nay đại quân vội vã lên đường, sợ là đêm nay sẽ ăn ngủ ngoài trời.

”Nếu vào được trong thành thì tốt, ít nhất cũng có thể tìm được nơi che mưa chắn gió, nếu mà ăn ngủ ngoài trời, ban đêm sẽ có rất nhiều muỗi, sợ là người Khương gia sẽ không thích ứng được.

Cũng may ông trời phù hộ, hai ngày lên đường này đều không có mưa.


“Tiểu muội, không phải muội nói có biện pháp mượn sách sao, sao đến bây giờ còn không có động thái gì?”Khương Tu Văn có chút sốt ruột, trong sách có chứa người đẹp như ngọc.

Trong sách có vinh hoa phú quý, đọc sách lâu rồi, hắn có thể thấy được thú vui ở trong đó.

“Đại ca, huynh không nên gấp gáp.

”Đi khoảng hai ngày mới rời khỏi địa phận kinh thành, người trong nhà nên thành thật lên đường mà không gây ra chuyện gì xấu, cũng là vì muốn để lại một chút ấn tượng tốt.

Quan sai là những kẻ ăn không bao giờ no, cho nên sau khi Văn thị bàn bạc cùng với Khương Bát Đấu thì quyết định chỉ bỏ ra một chút bạc vụn để đút lót cho các quan sai, sau này bọn họ đến phương Bắc thì sẽ có nhiều chỗ cần đến bạc, cả gia đình đều phải chi tiêu tiết kiệm một chút.

Sau khi ra khỏi đất kinh thành, tâm tư của Khương Bảo Châu bắt đầu trở của nàng là Vệ Thượng Thư, đối thủ một mất một còn của cha nàng.

Nàng làm tiểu bối, không được phép tùy tiện đi lên đưa ra yêu cầu, nhưng nếu muốn đưa chút lễ vật thì cũng không sao, dù sao thì duỗi tay không đánh vào mặt người đang tươi cười.

.


Bình luận

Truyện đang đọc