XUYÊN THÀNH CON TỘI THẦN CHỊU LƯU ĐÀY MANG THEO KHÔNG GIAN ĐI CHẠY NẠN


Lúc ban đầu không thích ứng được, Khương Bảo Châu cũng dần dần khắc phục, lúc này nàng không thể giữ mãi tính tính đại tiểu thư.Đồ ăn hầu như là không có chút dầu mỡ gì, ngẫu nhiên sẽ được nhét vào vài miếng thịt.

Về phương diện thức ăn cũng không hề được ưu đãi.Mãi cho đến năm ngày sau, cửa lớn lao ngục cuối cùng cũng được mở ra, Khương Bảo Châu có lại cảm giác thấy được thấy ánh mặt trời.“Khương đại nhân, Hoàng Thượng khai ân, đồng ý cho ông về phủ một chuyến trước khi lưu đày để rửa mặt và mang theo vài bộ quần áo để tắm rửa, nhưng mà không thể mang theo bất kì đồ vật nào đã bị niêm phong trong phủ.”Chỉ một việc này thôi, đối với tội thần thì Khương Bát Đấu vẫn là trường hợp rất đặc biệt.Khương Bảo Châu cũng nghĩ như vậy.


Khi ra khỏi cửa nhà lao, liếc mắt một cái liền nhìn thấy xe ngựa xếp hàng bên ngoài dài tới mức không nhìn thấy cuối.

Nghe nói là vì tới đây để cười nhạo cha nàng.“Ai có thể có được sự phô trương như lão gia ta?”Khương Bát Đấu cảm thán, Khương Bảo Châu phụ họa gật đầu, nếu nói tường đổ do mọi người đẩy, thì lão cha nàng chính là quân bài domino.Trở lại Khương phủ, Khương Bảo Châu lập tức bị giám thị, cũng may bởi vì nàng là nữ quyến, lại muốn rửa mặt chải đầu nên người giám thị cũng chỉ đứng chờ ở cửa.Trong phòng có rất nhiều cái rương bị niêm phong, bên ngoài vỏ được dán giấy niêm phong, Khương Bảo Châu lợi dụng không gian mà thu toàn bộ vật phẩm trang sức đáng giá bên trong vào, mà giấy niêm phong bên ngoài không bị tổn hại một chút nào.Sau khi rửa mặt, Khương Bảo Châu chọn một bộ quần áo bằng vải bông, so sánh với váy áo thì càng dễ dàng lên đường.Sau khi đã sửa sang lại ổn thoả, quan sai không kiên nhẫn mà kiểm kê số người, cuối cùng quyết định để mấy người của Khương gia đi trước, về hạ nhân thì chỉ có thể mang theo Khương ma ma cùng người hầu của Khương Bát Đấu, cũng là chồng của Khương ma ma là Khương Đại.“Tới, lục soát người!”Trước khi rời khỏi Khương phủ, lại tiến hành soát người một vòng nữa, sách mà Khương Tu Văn giấu ở cổ tay áo cùng với ngân phiếu mà Khương Tu Võ giấu ở trong tóc đều bị lấy ra.“Hừ, biết ngay là sẽ có người không thành thật, không coi trọng thánh chỉ.”Đại nhân đứng đầu xem thường Khương Bát Đấu một cái, nhưng cũng không nói quá nhiều, mà giao người cho Mạc gia quản lý.Tướng quân của lần xuất chinh này là Binh Bộ thượng thư Vệ Hãn Hải.


Vệ Hãn Hải làm người chính trực lại chướng mắt Khương Bát Đấu, có cảm giác Khương Bát Đấu chính trực nhưng lại lì lợm la liếm, chết không biết xấu hổ, không phóng khoáng.

Hai người ở trên triều đình đã cãi nhau không biết bao nhiêu lần, xem như là đối thủ một mất một còn của Khương gia.“Vì sao ông trời bất công như thế?”Lúc trước tất cả mọi người đều giấu giếm, mãi cho đến hôm nay bị lưu đày, Khương Bát Đấu mới biết được phải đi theo đối thủ một mất một còn, ông ngửa mặt lên trời thét dài, hận không thể khóc rống một trận.“Được rồi, coi như là có duyên với ông đi, đi cùng ai thì có gì khác nhau chứ?”Văn thị lại không nhịn xuống được mà cắm một con dao vào trong ngực của lão gia nhà mình, là ai không quan trọng, dù sao những người mà lão gia có thể đắc tội thì cũng đều đã đắc tội xong rồi.Người tiễn đưa không ít, không một người nào đưa tiền đưa vật, tất cả đều là tới xem náo nhiệt và đưa tiễn toàn quân..


Bình luận

Truyện đang đọc