XUYÊN THÀNH CỤC CƯNG CỦA NAM PHỤ

Editor: Nozomi

10/09/2020

☘☘☘☘☘

Vậy tại sao cô biết tiếng Bồ Đào Nha,

Bách Thần lại muốn hỏi.

Nhưng vừa mở miệng sắc mặt đột nhiên thay đổi, nghĩ đến một việc quan trọng hơn.

So với việc tại sao Đường Đường nói được tiếng Bồ Đào Nha, điều hắn để ý hơn chính là, nếu đây là tiếng Bồ Đào Nha vậy tại sao khi nói chuyện với đứa bé Nhan Nghiên lại không hiểu?

Thậm chí còn không biết đây là tiếng Bồ Đào Nha?

Bách Thần nháy mắt mất hồn, suy nghĩ đã bay đến nơi nào.

Đường Đường không rảnh để ý hắn, sau khi hỏi rõ đứa bé lạc cha mẹ ở đâu, lại hỏi bé có biết số điện thoại của cha mẹ không, vừa tán gẫu với cậu bé vừa tìm người. Giao tiếp một hồi sự việc liền đơn giản một nửa, Đường Đường kéo đứa bé đi phía trước, hai người đàn ông đi phía sau, một người hồn vía lên mây, một người tim gan cồn cào, nghẹn một bụng nghi vấn.

Đi được một lát di động có tín hiệu lại, Đường Đường trước tiên nhắn tin cho Trần Vũ nói đã tìm được Bách Thần sau đó đưa đứa bé đến khách sạn nơi ba mẹ bé đang ở.

Đôi vợ chồng trẻ mất con sốt ruột tìm nửa ngày sắp phát điên rồi, bây giờ tìm được đứa bé thì kích động muốn khóc, liên tiếp cảm ơn mấy người Đường Đường.

Đường Đường đứng trước nói chuyện, hai người phía sau ngốc ngốc gật đầu mỉm cười. Lúc chỉ còn lại ba người, Mễ Việt trực tiếp nhảy tới trước mặt Đường Đường, "Đường à, em biết tiếng Bồ Đào Nha khi nào vậy?"

"Cái này", không biết giải thích thế nào, Đường Đường nghĩ nghĩ nói, "Lúc trước em thích xem bóng đá, xem nhiều liền có chút hứng thú nên đăng ký học thêm"

Trâu bò như vậy sao!

Mễ Việt là một thiếu niên đơn thuần dễ tin người, hoặc là sau khi phát hiện Đường Đường thực ưu tú, không phải như tin tức lan truyền trên mạng, nên giờ Đường Đường nói gì hắn đều tin tưởng.

Hơn nữa Đường Đường cũng không cần nói dối.

Mễ Việt vừa khen Đường Đường lợi hại vừa than thở tại sao mình lại không có thiên phú được như vậy, "Anh rất thích xem Harry Potter, xem phim tới lui mấy chục lần, lúc học cấp ba còn thề phải học thật tốt tiếng Anh, anh còn mua Harry Potter sách gốc nữa"

"Sau đó thì sau?"

"Sau đó sách được cất ở đáy hòm rồi" Mễ Việt thở dài, "Quá khó"

Đường Đường:......

Rõ ràng là cậu quá lười.

Hai người nói nói cười cười, phía sau Bách Thần không nói lời nào, từ lúc Đường Đường biết số điện thoại kia là của Bách Thần thực sự không muốn nói với hắn một câu. Mễ Việt nhìn thấy lúc này đã thật sự tin Đường Đường tuyệt đối không có tâm tư gì với Bách Thần, nếu không nhìn bộ dáng đáng thương kia, ngay cả hắn cũng phải mềm lòng, mà Đường Đường lại mặt không đổi sắc.

Đường Đường không muốn quan tâm, Mễ Việt đành làm người tốt chiếu cố Bách Thần.

Lôi kéo Đường Đường để cô đi chậm một chút, cố ý chờ Bách Thần, trái một câu phải một câu cùng tán gẫu, ví như nói hôm nay rất vui, buổi chiều lại đi nhảy dù nhưng Bách Thần không tới.

Bách Thần nghe tới đây càng thêm buồn bã.

Vốn dĩ tâm tình không tốt bây giờ nhớ tới không chơi được trò chơi cả người càng tang thương.

Nhảy bungee không chơi được, giờ tới nhảy dù cũng không luôn.

Ngày mai phải rời New Zealand đi Australia, muốn chơi cũng không kịp nữa.

Bách Thần cảm thấy lần này mình tới tham gia tiết mục quả thực như trúng độc, tâm tình từ đầu đến cuối đều không tốt, những trò mình muốn chơi đều không được chơi.

Mễ Việt vốn muốn điều tiết bầu không khí, kết quả phát hiện Bách Thần càng trầm mặc, hoảng sợ ngậm miệng không nói nữa.

Lúc về đến nơi ở đã là 9 giờ kém năm, kể cho mọi người việc đem đứa bé trả về cho cha mẹ làm mọi người yên tâm, lúc này mới ai bận việc nấy.

Nhan Nghiên trở về đã được nửa giờ, khi nhận được tin nhắn của Đường Đường thì buồn bực một lúc lâu, tại sao không phải cô tìm được Bách Thần.

Nhưng việc đã xong cũng không có cách nào, chỉ có thể cùng Trần Vũ về trước.

Lúc chiều vốn có chút giận Bách Thần nhưng sau khi bị dọa một buổi tối thì không còn tức giận chỉ còn lại lo lắng. Chủ động đi qua hỏi tình trạng của Bách Thần, hỏi hắn có đói bụng không, có muốn ăn gì không.

Sở Sam "chậc" một tiếng, hiếm thấy Nhan Nghiên chủ động lấy lòng người khác, đang muốn chế nhạo hai người không cần làm trò trước mặt nhiều người như vậy, kết quả nhìn thấy một màn choáng váng.

Bách Thần thấy Nhan Nghiên đi tới thì lui một bước, cũng không đáp lại lời Nhan Nghiên, nhìn chằm chằm khuôn mặt Nhan Nghiên một lúc rồi lạnh nhạt dời tầm mắt.

"Em lên trước"

Những người chưa rời đi chứng kiến ​​khoảnh khắc này cũng há hốc mồm.

Đường Đường trầm ngâm nhìn hai người, chờ mọi người giải tán thì lên lầu gọi cho Minh Thiếu Diễm.

Bách Thần rất bối rối.

Hắn lấy di động tìm hai từ Bồ Đào Nha và Tây Ban Nha trong tiếng Anh, nhìn chằm chằm từ Portuguese hơn nửa ngày rốt cuộc cũng tin lời Đường Đường.

Đường Đường không lừa hắn, đứa bé đó là người Bồ Đào Nha.

Mà Nhan Nghiên người tự nhận tinh thông tiếng Bồ Đào Nha, Nhan Nghiên nữ thần của hắn lại nghe không hiểu.

Không cần hỏi tại sao, hắn cũng là người trong giới giải trí nên tự nhiên hiểu rõ cái gì gọi là hình tượng. Rất nhiều hình tượng của nghệ sĩ đều là giả, Nhan Nghiên tuyệt đối không ở trong hàng ngũ đó, nhưng mà bây giờ Bách Thần phải thừa nhận, hình tượng ảnh hậu toàn năng của Nhan Nghiên dường như là giả.

Ảnh hậu đương nhiên là thật, thời gian trước cô ấy còn đoạt được ảnh hậu liên hoan phim Tokyo.

Nhưng còn hai chữ toàn năng cô ấy gánh không nổi.

Cảm giác niềm tin bị sụp đổ thật khó chịu.

Hình tượng Nhan Nghiên trong lòng Bách Thần quá hoàn hảo, bây giờ bắt đầu tan vỡ từng chút một, Bách Thần cảm thấy rất bối rối.

Hắn nằm trên giường không muốn động đậy.

Sau khi phát ngốc một lúc lâu, Bách Thần đột nhiên nhớ tới chuyện tại sao Đường Đường nói được tiếng Bồ Đào Nha.

Hắn lập tức muốn hỏi Đường Đường nhưng lúc cầm di động lên nghĩ tới mình bị Đường Đường kéo đen, Bách Thần lại không dám nhắn tin.

Từ lúc tới tiết mục này, Đường Đường ngày càng khác xa so với tưởng tượng của hắn, cô không đeo bám hắn, thậm chí không thèm liếc hắn một cái, cô nói lưu loát tiếng Anh và tiếng Bồ Đào Nha, cô còn nhỏ lại có thể đem mọi việc trong chuyến đi xử lý thỏa đáng.

Thậm chí hôm nay hắn đi lạc cô lại là người tìm thấy hắn.

Đường Đường đã từng là người hắn khinh thường. Hắn từng nhìn cô bằng ánh mắt miệt thị, có thể lấy thái độ trịch thượng để nói chuyện với cô, nhưng mà hiện giờ thì sao.

Bách Thần phát hiện dường như mình không có tư cách.

Đột nhiên hắn nhớ tới một lời bài hát, những người được yêu quý thì luôn kiêu ngạo.

Bởi vì lúc trước hắn được Đường Đường yêu quý nên rất kiêu ngạo khi đối xử với cô, còn bây giờ, sự yêu quý của Đường Đường đã dành cho người khác, hắn không còn tư cách kiêu ngạo nữa.

Tim Bách Thần đau nhói, khó chịu cùng không cam lòng không thể tả.

Chính là hắn không thể nghĩ được nguyên nhân.

Ngày hôm sau tỉnh lại, mọi người đều coi như không thấy gì, lúc Bách Thần xuống lầu liền nhìn thấy Nhan Nghiên hôm qua ngủ không ngon.

Sắc mặt có chút tiều tụy, đôi môi mím chặt lộ ra sự bướng bỉnh làm Bách Thần liên tưởng đến 《Cô gái câm 》Nhan Nghiên đóng năm mười chín tuổi.

Đó là bộ phim yêu thích của hắn, cô gái câm không có một lời thoại nhưng với nét mặt chân thành của mình đã làm rung động một chàng trai lúc đó còn đang học cấp ba.

Sau đó hắn đuổi theo cô vào giới giải trí.

Bây giờ nhìn vẻ mặt này, nhìn độ cung quen thuộc trên môi, Bách Thần nhất thời cảm thấy mềm lòng.

Trên thực tế, một người như Nhan Nghiên yêu cầu phải thông thạo mười hai thứ tiếng thật sự có chút cường điệu, nếu Đường Đường có thiên phú về ngôn ngữ thì việc cô ấy làm diễn viên sẽ bỏ phí tài năng của mình.

Thứ gọi là hình tượng đều do công ty và người đại diện một tay tạo ra đồng thời nghệ sĩ cũng không thể làm chủ, có lẽ là người đại diện một tay đẩy Nhan Nghiên đến bước này, vậy thì đâu phải lỗi của Nhan Nghiên?

Bách Thần không nhận ra rằng lúc này hắn không tự khống chế biện giải cho Nhan Nghiên rất nhiều, thậm chí tự thuyết phục chính mình.

Lần nữa lên xe ra sân bay, Bách Thần lại im lặng ngồi bên cạnh Nhan Nghiên.

Mọi người đều tỏ vẻ mình không thấy gì, thế mà Nhan Nghiên trong nháy mắt liền rơi nước mắt

Cả đêm cô ngủ không ngon, không biết tại sao Bách Thần lại đột nhiên tức giận, tại sao lại đột nhiên mất bình tĩnh với cô, cô muốn hỏi cho rõ. Nhưng vì trong lòng cất giấu quá nhiều bí mật, người trong lòng có quỷ thì không thể quyết đoán được.

Vì vậy cô không dám hỏi.

Cho đến giờ phút này, nhìn thấy Bách Thần ngồi lại bên cạnh, lòng Nhan Nghiên mới chậm rãi buông xuống.

Vài ngày sau đó, mọi người đều yên ổn không có việc gì, bọn họ ở Australia ba ngày thì khởi hành đến đảo Saipan.

Lần này tổ tiết mục rất hào phóng, khách sạn đã đặt trước, hơn nữa còn là khách sạn hạng sang, Đường Đường nằm trên giường gọi điện thoại cho dì Trình, dì Trình nói lúc này thành phố S đang có trận tuyết rơi hiếm hoi, Đường Đường mới nhớ bây giờ trong nước đang là mùa đông.

Dì Trình kể gần đây mọi người đều đang chuẩn bị ăn tết, giọng nói khó tránh khỏi có chút thất vọng vì Đường Đường không thể trở về.

Đường Đường trong lòng khẽ động, "Dì Trình, mọi năm ở nhà ăn tết thế nào?"

"Nhà chúng ta ít người, Tết nhất cũng chỉ gói sủi cảo, nếu không phải dì lôi kéo Thiếu Diễm thì ngay cả xuân vãn* cậu ấy cũng không xem mà chỉ đọc sách rồi đi ngủ như thường lệ", dì Trình nói nói liền chạnh lòng, "Thiếu Diễm nói cậu ấy từ nhỏ đã quen một mình không cảm thấy quạnh quẽ, nhưng mà dì nhìn mà đau lòng quá, dì mong rằng sau này Thiếu Diễm có thể tìm được người thân thiết, đừng để Tết nhất cũng có một mình."

*Xuân vãn: Gala đón giao thừa

Đường Đường cảm thấy khó chịu không nói nên lời.

Từ năm mười lăm tuổi trở về nước, cô cũng ăn tết một mình suốt mười mấy năm.

Ba mẹ đều đã có gia đình riêng, cô không muốn đến quấy rầy họ, cũng an ủi họ nói mình rất tốt, không cô đơn một chút nào.

Nhưng làm sao có thể không cô đơn.

Sau khi cúp điện thoại với dì Trình, lại gọi cho Minh Thiếu Diễm.

Năm mới sắp đến nhưng trong giọng nói của Minh Thiếu Diễm không có một chút không khí vui mừng, nghe nói cô đang ở đảo Saipan thì chỉ nói cô chơi cho vui vẻ.

"Chú, chú có kế hoạch gì cho năm mới chưa?"

Chắc là có đi.

Minh Thiếu Diễm đột nhiên nhớ tới tết năm nay trong nhà lại có thêm một người, rốt cuộc có thể náo nhiệt hơn năm rồi một chút.

Kết quả Đường Đường đi tham gia gameshow, không thể về nhà ăn tết.

Vậy nên tết năm nay cùng năm rồi không có gì khác nhau.

"Không có kế hoạch," Minh Thiếu Diễm nhàn nhạt nói, "Chú không thích ầm ĩ."

Đường Đường:......

Người cứng đầu.

"Đừng lo cho chú, tự chăm sóc bản thân cho thật tốt" Minh Thiếu Diễm nói qua điện thoại, "Phong cảnh ở đảo Saipan không tệ lắm, chơi cho vui vẻ, thời gian cũng không còn sớm, mau nghỉ ngơi đi"

Chờ cúp điện thoại, Đường Đường nằm trên giường trầm mặc thật lâu, sau đó chạy ra khỏi phòng đi tìm tổng đạo diễn.

Một ngày trước Tết nguyên đán, Mễ Việt vì là gia đình đơn thân nên xin đạo diễn nghỉ trở về nước, Trương Nhã Trúc lớn tuổi cũng muốn dành thời gian cho người nhà nên cũng xin nghỉ.

Còn có Đường Đường không ai biết nguyên nhân cũng bay về nước.

Mọi người cũng có chút tò mò về thân thế Đường Đường, chỉ có Bách Thần và Nhan Nghiên biết, Đường Đường bây giờ là cháu gái của ông chủ Thánh Ngu Minh Thiếu Diễm.

Nhan Nghiên trầm ngâm còn Bách Thần lại bắt đầu suy nghĩ miên man.

Đường Đường vừa mới được Minh Thiếu Diễm nhận trở về, Bách Thần không nghĩ Minh đổng và Đường Đường có thể có được bao nhiêu cảm tình, cho nên Đường Đường về nước chắc chắn không phải vì Minh Thiếu Diễm, vậy có lẽ là vì bạn trai mới quen của cô?

Người khác về nước để gặp người nhà, Đường Đường về nước để gặp bạn trai.

Có hợp lý không?

Vậy mà đạo diễn còn đồng ý cho nghỉ?

Thật là quá đáng.

Mà Đường - quá - đáng - Đường cũng phải lôi Đái Na ra mới xin được đạo diễn.

Đái Na thật không hiểu Đường Đường tại sao một hai phải trở về, "Bay về có một ngày, sáng hôm sau lại phải bay đi, em định làm gì?"

"Chú em ăn tết một mình rất thảm đó chị", Đường Đường nói, "Em trở về cùng chú đón năm mới"

Đái Na:......

Không cần nói thêm nữa, chị đồng ý.

Cháu gái người ta vì chú mà trở về, không lý gì lại không đồng ý, nói không chừng làm Minh Thiếu Diễm vui vẻ, mình còn được tăng lương.

"Chị Na, chuyện này chị đừng nói cho chú biết nha"

"Okie, okie" Đái Na đảm bảo sẽ giữ bí mật, chẳng những bảo mật mà đêm giao thừa còn ra sân bay đón người.

Trở lại thành phố S, lần nữa cảm nhận được không khí ẩm ướt và lạnh lẽo quen thuộc, Đường Đường nhìn thời gian, đã 11 giờ 10 phút đêm, hy vọng có thể đến nhà trước 12 giờ.

Đường Đường nhắn tin cho Minh Thiếu Diễm hỏi hắn đang làm gì.

[ đọc sách ]

Minh Thiếu Diễm trả lời rất nhanh.

Không có việc gì làm, đương nhiên trả lời nhanh.

Dì Trình làm một bàn đồ ăn, bây giờ đang xem xuân vãn, năm rồi Minh Thiếu Diễm còn xem cùng bà, năm nay không biết tại sao không có hứng thú lại lên lầu tìm sách.

Đang thất thần đọc sách thì nhận được tin nhắn của Đường Đường.

Trả lời hai chữ đọc sách, Mình Thiếu Diễm lại hỏi cô có xem xuân vãn hay không.

[ có, mọi người đang xem cùng nhau. ]

Đông người, náo nhiệt, rất tốt.

Hai người câu được câu không nói chuyện một chút, tuy rằng không có gì dinh dưỡng nhưng có lẽ do hôm nay là ngày đặc biệt nên Minh Thiếu Diễm không cảm thấy phiền.

Tới gần 12 giờ, Đường Đường đột nhiên hỏi hắn,

[chú, giờ chú đang ở đâu?]

[phòng ngủ]

[chú ra ban công một chút đi]

Làm gì? Minh Thiếu Diễm nhíu mày, thầm nghĩ không lẽ Đường Đường dặn dì Trình an bài cái gì.

Người trẻ tuổi thật thích làm loạn, Minh Thiếu Diễm lắc đầu khoác thêm áo, mở màn cửa, kéo cửa kính bước ra ban công.

Cô gái không thể tưởng tượng từ xa trở về đang đứng trên nền tuyết, nhìn thấy hắn thì vui mừng lắc lắc cánh tay.

Di động trong tích tắc liền rung, tiếng chuông 12 giờ gõ vang, ánh đèn sáng ngời phản chiếu một hàng chữ đập ngay vào tim Minh Thiếu Diễm.

[Chú, năm mới vui vẻ~]

Bình luận

Truyện đang đọc