Nói xong, đến cả Karlis cũng tự cảm thấy xấu hổ.
Alexander không nói gì, chỉ đứng dậy nắm lấy tay hắn:
"Đi thôi."
Hắn theo Alexander ra bên ngoài, ban nãy hình như anh có nhắc đến "về nhà" nên chắc là hai người họ sẽ đến biệt thự Alarie.
Nhưng hắn không ngờ rằng anh lại cưỡi ngựa đưa hắn đến một nơi sâu thẳm bên trong khu rừng.
Karlis hoang mang:
"Chúng ta đi đâu vậy? Đây đâu phải là đường đến nhà tôi?"
Alexander nhướng mày, bấy giờ anh đang mang áo choàng nên hắn không nhìn thấy thái độ của anh.
Anh ôm chặt hắn, nói:
"Ta đã nói rồi, về nhà của chúng ta"
Karlis ngạc nhiên nhìn anh:"Nhà của tôi và ngài sao?"
Alexander gật đầu khẳng định:"Đúng vậy."
Hắn không biết bây giờ mình đang có tâm trạng gì.
Hắn có một chút háo hức, vui sướng nhưng cũng có sự lo lắng, bồn chồn.
Karlis thầm nghĩ:"Chưa kết hôn đã sống cùng nhau rồi sao? Như vậy cũng nhanh quá rồi."
Đương nhiên Alexander không đọc được suy nghĩ của hắn, Karlis cũng chẳng nói nữa, vùi mặt vào lưng Alexander nhắm mắt nghỉ ngơi.
Nói là nhắm mặt vậy thôi chứ hắn ngủ luôn từ lúc nào chẳng hay, khi mở mắt ra đã thấy mình đang ở trong một khung cảnh vô cùng xa hoa và cũng thật xa lạ.
Khoảng khắc này khá giống với lần hắn mới xuyên đến thế giới này.
Hắn ngồi dậy ngẩng đầu nhìn xung quanh.
Một căn phòng rộng lớn với những món đồ quý giá được đặt khắp nơi, ở đây rộng hơn rất nhiều so với biệt thự của hắn.
Karlis nhớ đến lời Alexander nói lúc trên đường đi, nhất thời cảm thấy hơi ngại ngùng.
Hắn đứng dậy đi đến cửa chính, định đi ra bên ngoài tìm Alexander thì cánh cửa đã được mở ra, anh đi vào bên trong.
Alexander thấy hắn đã dậy, nghiêng đầu mỉm cười, hỏi:"Tỉnh rồi sao?"
Karlis không đáp, chỉ lẳng lặng theo sau anh ngồi xuống bàn trà.
Đối diện với nhau một lúc lâu, Alexander lên tiếng:
"Thoải mái đi, làm như ta đang thẩm vấn em vậy."
Alexander biết hắn đang căng thẳng, Karlis nói:"Đôi khi nói chuyện với ngài, tôi không thể móc nối được hình tượng nhị hoàng tử Alexander Richelieu và kẻ xem bói Alexander với nhau."
Alexander bật cười:"Thế em nghĩ xem, nếu ta dùng thái độ ngả ngớn này nói chuyện với hoàng hậu thì ta sống được đến bây giờ chắc?"
Kể cũng phải, Alexander là nhị hoàng tử, là người của hoàng gia nên mỗi cử chỉ, lời nói đều phải đúng chuẩn mực.
Karlis gật đầu, hỏi tiếp:"Khi nãy ngài nói đây là nhà của chúng ta, ta thấy nó không giống như vừa mới xây? Trước đó...ngài đã từng xây nó vì một ai đó sao?"
Alexander nhướng mày:"Em nghĩ thế nào."
Karlis buồn bã ra mặt, hắn nói:"Thì tôi nghĩ ngài xây nên nơi này vì người đó, sau đó ngài và người đó không thành, cho nên..." Cho nên mới có chỗ cho hắn, câu này Karlis không nói, chỉ nén lại trong lòng.
Alexander nói:"Quả thật tôi có ý định xây nơi này cho một người khác."
Karlis mím chặt môi, muốn bỏ ra khỏi đây nhưng như vậy thì bất kính quá.
Hắn không muốn trở thành người thay thế để sống tại nơi không thuộc về hắn.
"Đó là mẹ của ta."- Alexander bình thản tiếp lời.
Karlis cúi gằm mặt:"Tôi biết r-, cái gì cơ? Mẹ của ngài sao?"
Alexander gật đầu:"Ban đầu dự định của ta là xây nên nơi này để tưởng niệm người mẹ quá cố của mình nhưng sau đó ta cảm thấy không ổn nên đã xây nó thành biệt thự riêng, thế nên bây giờ nó là nhà của chúng ta."
Karlis sững người, vậy nãy giờ những gì hắn nghĩ đều sai sự thật hết sao? Hắn nhất thời không biết phải nói gì, cảm thấy đối mặt với Alexander thật quá khó khăn.
Nhưng Alexander thì không như vậy, anh đứng dậy đến đến phía trước hắn, khuỵu một chân quỳ xuống, gác hai tay lên đùi Karlis, ngẩng đầu nhìn hắn:
"Đồ ngốc, em nghĩ tôi có thể xây nó cho ai?"
Karlis vô thức đáp lời:"Tôi tưởng ngài xây nó cho một người nào đó, từng, từng bên cạnh ngài..."
Đôi mắt Alexander tràn ngập ý cười:"Vậy nếu ta thật sự xây nơi này cho một ai khác không phải em thì sao?"
Karlis nhíu mày:"Thì tôi sẽ tạm biệt ngài và ra về, dù sao ngài cũng là nhị hoàng tử, tôi đâu thể nào động tay động chân với người của hoàng gia được."
Alexander nhổm người đứng dậy, anh hôn nhẹ lên môi hắn:"Được rồi, không trêu em nữa.
Đi thôi, ta dẫn em đi thăm thú nơi này."
...
Đây quả thật là một nơi vô cùng rộng lớn, nếu nói nó là căn biệt thự chỉ bé hơn mỗi hoàng cung thì đúng thật không sai tí nào.
Những căn phòng và cầu thang nơi này nhiều đến mức Karlis đi mà choáng hết cả đầu.
Alexander kéo hắn ra ngoài sân, đi thẳng vào trong rừng.
Đằng sau biệt thự con một con đường nhỏ nằm giữa cánh rừng, con đường được lấp đá trải dài không thấy điểm cuối.
Anh nắm tay hắn đi dọc theo con đường, mãi một lúc sau mới thấy một khu vườn hoa bằng kính lấp ló sau những cây thông to lớn.
Karlis đó giờ đều rất thích đến vườn hoa, theo như lời hắn thì không khí mà thiên nhiên mang lại khiến tâm trạng hắn thả lỏng hơn.
Hắn cười nói với Alexander:
"Tôi không ngờ lại có một nơi xinh đẹp như vậy đấy!"
Alexander cười mỉm dẫn hắn vào bên trong.
Hiện tại ở đây không một bóng người, quả thật là không gian riêng giành cho hai người bọn họ.
Karlis vừa nhìn thấy một chậu hoa hồng xanh lớn đã lập tức chạy đến, hắn muốn hái bông hoa ấy nhưng bỗng nhớ đến lời Rayson từng nói, hắn phải ngừng tay mà hỏi Alexander:
"Tôi có thể hái nó không?"
"Tất nhiên là có thể.
Nhưng phải cẩn thận gai trên thân nó."- Alexander đáp.
Karlis hỏi tiếp:" Ngài có kiềm bấm không?"
Alexander thắc mắc:"Kiềm sao? Ta cũng chẳng biết nữa."
Anh quả thật không biết bởi việc làm vườn vốn dĩ giao cho người hầu, bọn họ cất vật dụng ở đâu anh không quản, bây giờ Karlis hỏi vậy đúng là làm khó anh.
Karlis gật đầu, hắn định dùng tay không hái bông hoa ấy nhưng đã bị Alexander nhanh chóng cản lại:
"Tránh ra đi, ta giúp em."
"Nhưng gai..."
Lời còn chưa dứt, một tiếng "rắc" đã vang lên.
Alexander lựa chọn vị trí không có gai của hoa hồng mà bẻ gãy cành hoa, còn tiện tay bẻ thêm những chiếc gai còn nằm trên thân cây.
Kiểm tra một lượt cảm thấy đã an toàn, anh mới đưa nó đến trước mặt Karlis, nói:
"Lần trước em từ chối hoa tường vi của ta, chẳng biết lần này em có chấp nhận bông hoa hồng này của ta không?"