Alexander chậm rãi gật đầu, Karlis lại nói tiếp:"Này, sao hôm nay người đến không phải là ngài mà lại là đại hoàng tử vậy?"
Nghe đến danh xưng "đại hoàng tử" nét mặt Alexander tối sầm đi, nhưng anh vẫn tỏ ra vẻ thản nhiên:
"Hoàng huynh đang có việc bận trong cung nên đức vua đưa ta đi thay."
Karlis gật gù:"ừm ừm, như vậy cũng tốt."
"Tốt?"- Alexander thắc mắc.
Karlis ngả người ra ghế, cậu đung đưa đôi chân của mình:"Đại hoàng tử, ngài ấy khó gần lắm, dù chúng tôi có cố nói chuyện bao nhiêu lần ngài ấy vẫn luôn phất lờ, xem chúng tôi như sâu bọ.
Vậy nên so với đại hoàng tử thì ngài tốt hơn nhiều, vì ngài chịu nói chuyện với chúng tôi."
Alexander trầm mặc không đáp, anh không thể nói xấu hoàng huynh của mình trước mặt người lạ được.
Karlis thấy anh không đáp lời bèn lấy giấy bút ra hí hoáy vẽ gì đó, bầu không khí xung quanh Alexander rơi vào tĩnh lặng.
Anh tiếp tục quan sát mọi người săn bắn.
Thật ra ngồi ở vị trí này chẳng thấy được gì cả, nhưng có thể ngắm nhìn thế giới bên ngoài thế này Alexander đã rất mãn nguyện rồi.
Được một lúc lâu, bỗng nhiên có một người hầu đi đến nói nhỏ vào tai Alexander:
"Nhị hoàng tử, đức vua ra lệnh cho tôi đưa ngài vào trong rừng thăm thú một chút, ngài có muốn đi không?"
Alexander ngước mắt nhìn đức vua đang ngồi ở phía xa, rồi lại nhìn người hầu đứng bên cạnh.
Karlis cũng dừng bút nhìn hai người.
Alexander gật đầu đứng dậy, cùng người hầu rời đi.
Người hầu đưa anh vào sâu bên trong rừng, thời tiết hôm nay đã âm u bây giờ lại càng tối đen hơn.
Alexander nhìn xung quanh, có những đôi mắt lấp ló sau những gốc cây.
Anh lo lắng hỏi người hầu:
"Hay là chúng ta trở về đi..."
Người hầu không đáp lời, hắn vẫn tiếp tục đưa anh đi vào bên trong.
Alexander nhận ra có gì đó không ổn liền dừng bước.
Người gầu quay lại, cứng nhắc hỏi:
"Sao ngài dừng lại, thưa nhị hoàng tử?"
Alexander không đáp lời, anh lùi về phía sau rồi chạy theo hướng ngược lại.
Tên người hầu kia không đuổi theo, thậm chí còn cười khẽ.
Bầu trời càng ngày càng tối, Alexander chạy thục mạng theo con đường khi nãy, nhưng càng chạy anh càng nhận ra nơi này có gì đó rất khác với khi bước vào, dường như càng chạy con đường càng dẫn đến một lối khác chứ không thể nào ra khỏi cánh rừng.
Một đứa trẻ sáu tuổi thì thể lực được thế nào cơ chứ? Alexander không chạy nổi nữa, anh ngồi dưới một gốc cây cổ thụ, thở không ra hơi.
Lúc này có tiếng bước chân vang lên, tiếng chân người đạp vào những phiến lá khô kêu lên lạo xạo, đồng tử Alexander co lại nhưng anh không chạy được nỗi nữa.
Một nhóm người mặc áo choàng đen đứng trước mặt anh, dẫn đầu là tên người hầu khi nãy.
Hắn cúi người xuống vén tóc Alexander, nói nhỏ vào tai anh:
"Ngươi chết chắc rồi."
Sau đó, người đó còn nói thêm gì nữa nhưng anh đều không nghe lọt tai, ý thức anh đã dần mất đi.
...
Khi tỉnh dậy, Alexander thấy mình đang nằm trên một chiếc giường êm ái chứ không phải nơi lạnh lẽo như mình tưởng tượng.
Anh còn đang không hiểu chuyện gì đã xảy ra thì Karlis ngồi bên đầu giường đã liếc mắt nhìn anh.
"Đồ ngốc."- Cậu ném cho anh một ánh nhìn khinh thường.
Alexander gượng người ngồi dậy, cả người anh như tê dại, anh cúi đầu nhìn thì phát hiện một chân mình đã bị đánh gãy.
Karlis ngồi một bên lơ đễnh nói:"Gặp người xấu như thế vẫn đi theo được, không ai dạy ngài không được đi theo người lạ à?"
Alexander muốn lên tiếng phản bác nhưng Karlis đã nói trước:
"Đúng là đồ ngốc, không biết đứng lên giành lấy thứ nên thuộc về mình."- Nói đoạn Karlis đứng dậy bước đến bên cạnh anh "Tôi chỉ muốn hỏi ngài, ngài có muốn trả thù cho mẹ của ngài không?"
Alexander vô thức gật đầu, đã lâu lắm rồi anh không nghe ai nhắc đến mẹ trước mặt mình.
Karlis không nói tiếp, hắn nhìn ra cửa chính, một người đàn ông mặc áo choàng đen bước vào.
Alexander dường như có hơi ám ảnh đối với những người mặc áo choàng như thế này, anh vô thức rụt người.
Karlis lại bình thản cực kỳ:
"Ngài không phải lo.
Eric, ta giúp ngươi đến đây thôi, chuyện còn lại ngươi tự lo nhé!"
Phong thái nói chuyện của Karlis không còn vẻ dịu dàng giống như lúc nãy, thậm chí còn mang theo vẻ uy hiếp khiến Alexander cảm thấy vô cùng hoang mang.
Người đàn ông tên Eric tiến gần đến Alexander, anh ta chìa tay về phía anh, nói:"Đi theo ta, ta nhất định giúp ngươi trả thù cho cái chết của mẹ ngươi."
Alexander nào có tâm trạng nghĩ đến chuyện người này tốt hay xấu, nếu thật sự có thể trả thù cho mẹ mình thì có bắt anh làm gì anh cũng sẽ làm.
Anh đưa tay nắm lấy tay Eric, anh quay sang nói với Karlis:"Nếu ta trả được thù cho mẹ, ta nhất định sẽ quay lại báo đáp ngươi."
Karlis cười khẩy, phất tay rời đi.
Kể từ đó anh chẳng còn gặp lại Karlis nữa, chỉ nghe những lời bàn tán về hắn từ những quý tộc khác, nhưng đều là những lời bàn tán không mấy tốt đẹp.
Và lần gặp lại tiếp theo của hai người đã là mười lăm năm sau.
Khi gặp lại nhau, Karlis hoàn toàn không nhận ra anh, hắn nói chuyện với anh vô cùng khép nép, thậm chí còn đưa ra một yêu cầu điên rồ.
Nhưng anh vẫn chấp nhận, xem như báo đáp hắn.
Và cứ thế hai người ở bên nhau, anh nhận ra Karlis như biến thành một người khác.
Không còn cái vẻ kiêu ngạo, uy hiếp như lúc trước, và dường như có điều gì đó không đúng ở hắn.
Alexander nhận ra nhưng anh không thể nói chắc được, chỉ có thể chờ cho đến khi Karlis thật sự muốn nói với mình.
Và rồi anh cũng bắt đầu có tình cảm với hắn.
_____________________
Hi mọi người, là tui- tác giả nè! Nay tui phải ngoi lên đây để đích thân lấp hố mới được.
Như lời Alexander đã nói ở rất nhiều chap trước là anh có tình cảm với Karlis từ lâu, nhưng thật ra tình cảm đó chỉ là "cảm tình" thôi, giống cái kiểu cảm nắng đầu đời ấy chứ không thật sự thích.
Sau đó thì Karlis cứu anh, Alexander nghĩ rằng mình nên báo đáp hắn.
Vâng, là báo đáp thôi ấy ạ, báo đáp xong mới nảy sinh tình cảm chứ hỏng phải có tình cảm rồi mới nhận lời đâu nha.
Nên suy ra người Alexander thích là bé Karlis aka Thẩm Tinh Vũ chứ hong phải Karlis Alarie trong nguyên tác đâu nha T.T