XUYÊN THÀNH NỮ PHỤ TAI TIẾNG



Cố Sơn Tuyết cũng từng nghĩ đến cảnh này, nhưng cô chưa từng nghĩ đến chính mình phải ứng xử thế nào.

Đối mặt với Khuyết Dĩ Ngưng, cô dường như vừa đánh vừa lui.

Vốn tự nhũ với chính mình phải giữ khoảng cách, nhưng lại không quản được tim của mình, mượn danh nghĩa bạn bè không bỏ mặc đối phương, không cho mình bước qua lôi trì nữa bước, nhưng lại vẫn vì hành động lời nói của đối phương mà áy náy trong lòng.

Cố Sơn Tuyết chỉ biết cười gượng, che đi nội tâm rối bời của mình.

Khuyết Dĩ Ngưng nhìn bộ dạng Cố Sơn Tuyết chân tay luống cuống vì bị chọc, cười thầm cũng không định nói chọc cô nữa, ngoan ngoãn ăn canh, nhưng khi ăn canh mắt cũng không rảnh, nhìn Cố Sơn Tuyết, không nhìn Cố Sơn Tuyết đến ngại thì không tha.

Kiều Vũ Sơ vừa vào thì thấy cảnh xà nẹo này, vừa bước vào được nửa bước thì bó tay, định im lặng thu chân thì hai ánh mắt liền nhìn thẳng nàng.

"Hi.

"
Kiều Vũ Sơ đành xấu hổ chào hỏi Cố Sơn Tuyết, mặt cười giả tạo, cảm giác mình làm nóc nhà càng lúc càng cao.

Cố Sơn Tuyết gật đầu chào lại nàng, dọn dẹp hộp, lấy khăn ra lau miệng cho Khuyết Dĩ Ngưng.

Kiều Vũ Sơ nhìn đến suýt mù mắt chó, Khuyết Dĩ Ngưng cũng không què hết hai tay, việc lau miệng đâu cần phải hầu nàng.

Cố Sơn Tuyết ở lại không lâu, cô phải quay về làm việc, tạm biệt Khuyết Dĩ Ngưng và Kiều Vũ Sơ xong thì rời phòng bệnh.

Sau khi Cố Sơn Tuyết rời đi, Kiều Vũ Sơ kéo ghế ngồi xuống bên cạnh Khuyết Dĩ Ngưng, trừng mắt nhìn nàng.

"Tình huống là thế nào vậy, không phải 2 ngày trước kêu không có hy vọng sao? đang cố gắng hả? hôm nay tốt hơn rồi hả?"
Khuyết Dĩ Ngưng cười lắc đầu, Kiều Vũ Sơ nhìn nụ cười trên mặt nàng, nhịn không được sờ da gà đang nổi trên người mình.

"Bà nên soi gương nhìn lại cái bản mặt bà lúc này đi, cười đến khóe miệng sắp kéo lên tận mắt rồi, may là hai chỗ không dính nhau nếu dính thì xong rồi.

"

Kiều Vũ Sơ có thể đoán được cục diện hai nữ nhân này ở chung với nhau, cái này khẳng định sẽ khiến cho độc thân cẩu tức chết.

Kiều Vũ Sơ: "kệ đi, không nói cái này nữa, nhìn bộ dạng bà dạt dào đắc ý quá.

Bà có chuyện gì muốn hỏi tôi hả? lúc đầu định gọi cho bà trả lời luôn, nhưng nghĩ lại không có việc gì, nên đến bệnh viện thăm bà luôn, tiện thì trả lời vấn đề của bà.

"
Kiều Vũ Sơ nói khiến Khuyết Dĩ Ngưng đang nghĩ đến Cố tiểu thư liền dời đến chính sự, sắc mặt nàng nghiêm túc khiến Kiều Vũ Sơ ngồi trên ghế cũng nghiêm chỉnh theo.

Khuyết Dĩ Ngưng: "tiểu Kiều, tôi hỏi bà, lúc bà còn theo đại ca tôi, bà có biết hắn đã kết hôn hay chưa?"
Kiều Vũ Sơ: "hả? bà để tôi nhớ lại cái đã.

"
Chuyện cũ này đã sớm bị Kiều Vũ Sơ quên đi, khi đó nàng còn nhỏ không hiểu chuyện, si mê nam nhân phong độ nàng còn tưởng rất được sủng ái, nhưng khẩu vị của nàng cũng thay đổi rất nhanh, không có ý định thích mãi một người, vài năm qua đi, nàng đã quên béng nó rồi.

"Tôi!.

không nhớ, quên lâu lắm rồi, nhưng mà khi đó tôi cũng không biết, Kiều Vũ Sơ tôi không có đam mê làm tiểu tam," Kiều Vũ Sơ nhịn không được nhíu mày, sau đó mặt trắng bệch, "không lẽ khi đó tôi bị cho làm tiểu tam hả? sao bà lại đột nhiên hỏi chuyện này? chị dâu bà định tìm tôi tính sổ hả? nô tỳ trong sạch a, oan ức quá a!~"
Khuyết Dĩ Ngưng lắc đầu nói: "không có, bỏ đi, cũng không phải chuyện quan trọng gì, bà không nhớ cũng không sao, không quan trọng!"
Khuyết Dĩ Ngưng nghĩ Kiều Vũ Sơ không nhớ càng tốt, nếu như có tình cảm với Khuyết Lâm Dương vậy thì càng ghê tởm hơn.

Kiều Vũ Sơ lầm bầm: "thì ra đại ca bà cặn bã như vậy, tôi còn tưởng hắn là người tốt chứ, 2 ngày trước tôi còn thấy hắn, nghe người khác nói chuyện bà bị thương, nhìn mặt hắn có vẻ lo lắng.

"
"Khi nào? cũng ai?"
Khuyết Dĩ Ngưng bắt được tin liền hỏi, không muốn để sót manh mối nên phải tự mình hỏi cho rõ.

Kiều Vũ Sơ bị nàng cao giọng làm hoảng sợ, vôi vàng nói: "trong bữa tiệc á, khi đó bà còn hôn mê, tiệc đó chú tôi mở, tôi đến góp vui, đúng lúc nhìn thấy, tôi cũng không biết người kia.

"
Nhà Kiều Vũ Sơ liên quan đến cách mạng, ông nội nàng là cựu chiến binh có công lớn, chú út cũng là quân nhân.


"Sao vậy Ngưng Ngưng, xảy ra chuyện lớn gì hả?"
Kiều Vũ Sơ nhìn biểu tình Khuyết Dĩ Ngưng có chút sợ hãi, cố nhớ lại Khuyết Lâm Dương nói chuyện với ai, nhưng vẫn không nhớ ra.

Nàng chỉ đi ngang qua chơi, người trong giới kinh doanh nàng không biết ai cả, cũng không định nói chuyện với họ.

Khuyết Dĩ Ngưng gật đầu: "có chuyện rồi, sau này tránh xa Khuyết Lâm Dương xa ra, hắn không phải thứ gì tốt đâu.

"
Kiều Vũ Sơ khiếp sợ, ban đầu biết được là huynh khống của bạn thân nghe mấy lời này còn không thể tin nổi, nhưng dù sao nàng cũng là bạn tốt của Khuyết Dĩ Ngưng, nàng cũng biết hiện tại Khuyết Dĩ Ngưng đã không giống trước, cũng không hỏi vì sao, liền gật đầu.

Tuy đối nhân xử thế mình phán đoán có hơi chủ quan, nhưng Kiều Vũ Sơ là bisεメua, chị em tốt của nàng ghét ai thì nàng ghét người đó.

"Được, tôi nhớ rồi.

Có chuyện gì khó khăn bà nói với tôi cũng được, đừng chịu một mình, tôi giúp được gì cho bà thì tôi sẽ giúp.

"
Kiều Vũ Sơ không có bạn thân, ngoại trừ Khuyết Dĩ Ngưng là chị em tốt nàng công nhận ra, không có ai thân hơn nữa.

Trước mặt Khuyết Dĩ Ngưng thì những người bạn đều phải lùi về sau một khoảng.

"Thật sự là có, mượn chút quan hệ của bà làm một việc, có thể ngáng chân Khuyết Lâm Dương thì cứ ngáng, nhưng là công ty riêng của Khuyết Lâm Dương, đừng liên lụy đến ba tôi, sau khi thành công, ân tình này tôi sẽ trả.

"
Khuyết Dĩ Ngưng cũng không khách khí với Kiều Vũ Sơ, hiện tại nàng đang cần người, xoay lại thế cục bị động của nàng.

Kiều Vũ Sơ: "được, bà muốn làm cái gì vậy? định pk với Khuyết Lâm Dương dành vị trí thừa kế hả? nhưng mà hiện tại bà lợi hại lắm rồi, chỉ cần bà muốn, chú Khuyết nhất định sẽ cho bà mà.

"
"Phải, nhưng vẫn có người khác luôn dòm ngó cướp lấy a.


"
Khuyết Dĩ Ngưng cười nhạt, nét mặt khinh thường.

"Dựa vào cái gì chứ? bà mới là con ruột mà, hắn chỉ là con nuôi sao có cửa được? hơn nữa chú dì nuôi hắn nhiều năm không có tệ bạc gì đâu, nhìn hắn đâu giống người dã tâm như vậy, không đúng hắn rất biết diễn, không biết xấu hổ.

"
Kiều Vũ Sơ tức giận bất bình, phỉ nhổ Khuyết Lâm Dương.

"Không thể nói lý với tên bạch nhãn lang này được.

"
"Tôi sẽ liên hệ liền cho bà luôn.

"
Kiều Vũ Sơ nói là làm, cầm di động lên bắt đầu gọi điện.

Trưởng bối nhà Kiều Vũ Sơ nghe nàng nói muốn ngáng chân Khuyết Lâm Dương có chút mơ màng, hỏi nàng xảy ra chuyện gì.

Kiều Vũ Sơ bắt đầu khóc, khóc đến thương tâm, nói Khuyết Lâm Dương từng lừa nàng trẻ người non dạ, nhiều năm rồi nàng mới biết được chân tướng, nói Khuyết Lâm Dương là mặt người dạ thú, đồ cầm thú, khóc đến người nhà nàng nghe đến ong ong tai.

"Yên tâm đi Kiều Kiều, dám khi dễ người nhà chúng ta, hắn sẽ không yên đâu.

"
"Hu hu hu được a, bác à nhớ là chỉ Khuyết Lâm Dương thôi nha, đừng đụng đến Khuyết gia, chú Khuyết và dì Khuyết đối với con rất tốt, con gái ruột bọn họ chơi rất thân với con á.

"
Kiều Vũ Sơ cường điệu nhấn mạnh một cái, sau khi cúp máy liền lau nước mắt, nhìn Khuyết Dĩ Ngưng ra hiệu OK, sau đó gọi tiếp lại khóc lóc kể lể.

Khuyết Dĩ Ngưng giơ ngón tay cái với mình, sau đó ấn ngực mình.

Mặc dù không biết nhà nguyên chủ trong cuốn sách cuối cùng sẽ ra sao, nhưng liên quan đến việc nguyên chủ chết, Khuyết Dĩ Ngưng cảm thấy không ổn.

Nguyên chủ có phản ứng rất lớn với Phó Văn Tĩnh, mỗi lần nhìn thấy Phó Văn Tĩnh, liền nổi lên oán hận và không cam lòng, Khuyết Dĩ Ngưng nghĩ có lẽ nguyên chủ nghĩ rằng Phó Văn Tĩnh gϊếŧ nàng, nhưng Khuyết Dĩ Ngưng lại không nghĩ như vậy.

Đương nhiên, Khuyết Dĩ Ngưng cũng không dám chắc, dù sao nguyên chủ là nữ phụ ác độc trong tác phẩm chính, nói không chừng đã làm chuyện ác gì với nam nữ chính không thể tha được.


Qua ngày thứ hai khi Khuyết Dĩ Ngưng nhờ Kiều Vũ Sơ đi ngáng chân Khuyết Lâm, Chương Thi Vũ xuất viện.

Nàng bị thương không nặng, ngoại trừ chấn động não ra thì chỉ bị trầy nhỏ, nằm viện vài ngày có thể đi lại bình thường.

Nàng xin Khuyết Dĩ Ngưng đi làm lại, Khuyết Dĩ Ngưng nhìn trạng thái của nàng đã tốt hơn, gật đầu đồng ý, vì hiện tại công ty cũng có nhiều việc cần làm.

Ngân Hà Canh Gác từ lúc mở bản chính thức đến nay người chơi tham gia đã rất đông, server không đủ, công ty phải vội mở thêm server mới, mỗi bộ phậm trong công ty không dám thư giãn, làm đến điên cuồng.

Khuyết Dĩ Ngưng bị thương cũng không khiến cho nhân viên công ty trong lòng lo lắng, dù sao Khuyết Dĩ Ngưng hiện tại vẫn là cổ đông cá nhân quản chể, nàng chính là sếp có một không hai, không có cổ đông nào dám gây sự.

Giải Ngạn Hoài nói với mọi người Khuyết Dĩ Ngưng bị thương liền có người nghĩ do bọn họ làm game quá tốt, nên có người ganh tị, muốn phá bọn họ.

Trò chơi này không chỉ có mỗi tâm huyết của Khuyết Dĩ Ngưng, mà còn cả văn phòng từ trên xuống đều tăng ca mà làm, các nhân viên nghe vậy liền nghĩ nếu cản trở họ thì họ sẽ càng làm tốt hơn nữa, cho nên mọi người đều đồng lòng trên dưới chuyên tâm nhiệt tình, chờ sếp lớn quay về nghiệm thu thành quả.

Khi Khuyết Dĩ Ngưng nghe Lý Tố Nhân báo lại thì cảm xúc trong lòng ngổn ngang, tinh thần vực dậy càng mạnh mẽ hơn.

Vì tích cực phối hợp trị liệu, công thêm tâm tình tốt, tốc độ phục hồi của Khuyết Dĩ Ngưng rất nhanh, tuy vẫn phải nằm trên giường khó hoạt động, nhưng bên trong đã khôi phục khá tốt.

Khuyết Dĩ Ngưng rất hài lòng với tốc độ khôi phục của chính mình, tính toán chờ thời gian bắt đầu nắm tư liệu tấn công Khuyết Lâm Dương.

Đầu tháng tư, Khuyết Sở Linh nhắn tin cho Khuyết Dĩ Ngưng, nói nhiệm vụ đã xong.

Khuyết Sở Linh phụ trách công ty chi nhánh của Khuyết thị, tức là công ty con, làm việc ở đó đã nhiều năm nên lời nói cũng có trọng lượng.

Nhưng nàng bị Khuyết Lâm Dương cản trở, công ty con cũng không phải thiên hạ của nàng, Khuyết Lâm Dương đem người mình vào công ty con, nên gió thổi cỏ lay trong đó hắn đều biết.

Khuyết Sở Linh phiền không thôi, nhưng không thể làm gì được.

Nhưng tình huống lúc này đã không còn như cũ, Khuyết Dĩ Ngưng kêu Khuyết Sở Linh ra tay, trước tiên đuổi hết người của Khuyết Lâm Dương trong công ty con ra ngoài.

Khuyết Sở Linh liền tìm lý do, đưa chứng cứ, sa thải quản lý cấp cao, đuổi sạch đám gián điệp trong công ty, cắt đứt liên lạc với Khuyết Lâm Dương, trực tiếp loại bỏ hắn.

Khuyết Dĩ Ngưng ngồi trên xe lăn phơi nắng, cảm thấy khí trời hôm nay không tệ.

.


Bình luận

Truyện đang đọc