XUYÊN THÀNH NỮ PHỤ THẾ THÂN


Bỗng nhiên, Triệu Thần cảm thấy tốc độ đi của hai người bên cạnh đang dần chậm lại.

Anh ta hơi nhìn nghiêng sang, thấy biểu cảm của Bạch Y cùng Thẩm Ngạo Kỳ giống hệt nhau.

Ánh mắt thâm thúy nhìn thẳng về phía trước.
Triệu Thần ngẩng đầu lên nhìn, thấy có bảy đến tám người đang đi về phía của bọn họ.
Bạch Y cùng Thẩm Ngạo dù không hẹn trước, nhưng cả hai đều dừng lại, quay sang nhìn nhau.
Là Chu Quỳnh Vũ, người đã lâu rồi không gặp Chu Quỳnh Vũ.
Trước kia cô từng đã xem một bộ phim, có một câu nói trong phim rất giống với tâm trạng của Bạch Y lúc này.

Mặc dù nói lâu ngày không gặp, nhưng lại cảm thấy mỗi ngày đều gặp nhau.
Thẩm Ngạo Kỳ cũng nhận ra Chu Quỳnh Vũ, quay sang nhìn cô ấy, rồi quay đầu lại nhìn Bạch Y.

Bạch Y đương nhiên hiểu ánh mắt này có ý gì, bĩu môi, ngầm đồng ý hành động của cậu ta.
Thẩm Ngạo Kỳ cảm thấy mọi chuyện rất thú vị, bình tĩnh xoay người lại, đi đến gần cạnh cửa sổ.

Ngồi xuống bệ cửa sổ, vắt chéo hai chân lên, tay đút túi quần, trên khóe môi nở nụ cười mà nhìn như không cười.
Mấy người có phía đối diện hình như cũng nhìn thấy bọn họ, có một người trong số bọn họ, vội vàng tiến lên phía trước mấy bước, mỉm cười chào hỏi: "Triệu chủ nhiệm."
"Ừ, Tiểu Trần, cậu đã vất vả nhiều rồi." Triệu Thần nở nụ cười khách sáo lịch sự, để tay lên vai người kia nói, "Đã lâu rồi không gặp, nếu chúng tôi có làm việc gì chưa chu đáo thì mong mọi người thông cảm."
Tiểu Chu tiến lên phía trước, bắt tay với Triệu Thần, lịch sự lên tiếng: "Không có đâu.

Mọi người đều tiếp đón chúng tôi rất cẩn thận."
Tuy đang nói chuyện với Triệu Thần, nhưng ánh mắt lại quay sang nhìn Bạch Y cùng Thẩm Ngạo Kỳ.
Mặc dù vẫn chưa đến mức coi đối phương là kẻ thù.

Nhưng đột nhiên lại nhìn thấy nhau ở đây, thực sự vẫn cảm thấy có hơi xấu hổ và khó xử.

Nhớ lại vụ việc rắc rối lần trước, anh ta phải rất vất vả mới thu xếp ổn thỏa mọi việc.

Nghĩ lại đến bây giờ vẫn còn cảm thấy sợ.
Tiểu Trần chính là người phụ trách liên hệ và bàn bạc công việc với Chu Quỳnh Vũ, "Hôm nay Chu tiểu thư muốn đi đến đây để tham quan sân khấu cùng kiểm tra mấy thiết bị âm nhạc.

Và giúp chúng ta phát hiện ra một vài sơ sót trong khâu chuẩn bị.

Để tí nữa tôi chạy đến nhắc nhở tổ sản xuất, bảo họ để ý kỹ hơn về mấy vấn đề này."
Triệu Thần cũng phụ họa nói theo: "Chu tiểu thư là người rất chuyên nghiệp.

Nên cô ấy có cái nhìn sắc sảo và chính xác hơn chúng ta rất nhiều.

Cậu tí nữa nhớ phải nhắc nhở cẩn thận cho mấy người kia biết, còn phải đứng ở đó giám sát bọn họ làm việc."
Ánh mắt của Chu Quỳnh Vũ toát lên tia sát khí, nhưng trên khuôn mặt vẫn tỏ ra rất bình thản.

Lạnh lùng nhìn về phía Bạch Y.

Bạch Y thản nhiên đón nhận ánh mắt đó, cô vẫn bình tĩnh nhìn về phía của Chu Quỳnh Vũ.
Bạch Y đột nhiên nhớ lại cảnh tượng lần trước ở trong phòng họp.

Và lần này cũng giống hệt với lần đó.

Tuy Chu Quỳnh Vũ vẫn tỏ ra bình tĩnh, nhưng cô ấy không hề biết, cái ánh mắt của cô ấy đã để lộ ra suy nghĩ thật trong lòng cô ấy.

Là người thông minh thì phải biết che giấu cảm xúc thật ở trong lòng, nhất là khi người đối diện đang là kẻ thù không đội trời chung của mình.

Không biết liệu cô ấy có biết không, nhưng cô ấy đã lộ ra rất nhiều yếu điểm ở trước mặt cô.
Chu Cảnh Trạm lại là một con người khác hoàn toàn.

Tuy lúc nào cũng mang dáng vẻ bất cần đời.

Nhưng thực ra anh ta là một người rất tinh ý và nhạy bén.

Vừa thông minh, vừa khôn khéo.


Mỗi khi nói chuyện với anh ta, mọi người sẽ cảm thấy rất dễ chịu và thoải mái.

Tại sao cùng là người một nhà, nhưng lại khác nhau một trời một vực như vậy.
"Tiểu bạch, đã lâu rồi không gặp." Bầu không khí kỳ lạ này kéo dài không được bao lâu, Chu Quỳnh Vũ chủ động lên tiếng phá vỡ sự im lặng, mỉm cười nói, "Gần nhất mọi chuyện vẫn tốt chứ? Đang bận rộn với dự án phim mới à?"
Giọng điệu tuy có hơi xa cách nhưng vẫn giữ được phép lịch sự.

Nếu người nào không biết, chắc cũng không tin hai người này vừa mới xảy ra trận tranh cãi nảy lửa trên mạng.
Bạch Y nhếch khóe môi lên, nửa thật nửa giả nói: "Cũng nhờ ơn phúc của Chu tiểu thư, mà dạo gần đây mọi thứ trôi qua dễ dàng hơn.

Nếu Chu tiểu thư bớt để ý tới tôi, thì tôi nghĩ mọi chuyện sẽ càng trở nên tốt hơn."
Chu Quỳnh Vũ nụ cười trên khuôn mặt trên cứng ngắt.

Từng câu từng chữ Bạch Y nói ra, tất cả đều đang muốn công kích và chế giễu cô ấy.

Khiến cô ấy nhớ lại chuyện xấu hổ mấy hôm trước.
Chu Quỳnh Vũ luôn coi thường mấy cái chuyện kiểu này.

Với xuất thân của cô ấy, tài năng, độ nổi tiếng, và niềm kiêu hãnh không cho phép cô ấy chịu nhận thất bại trước đối phương.
Mà Bạch Y là loại người không thuộc cùng một đẳng cấp với cô ấy.

Thậm chí, cô còn khinh thường lúc nào cũng phải cúi đầu xuống nói chuyện với Bạch Y.
Chính Chu Quỳnh Vũ cũng không rõ vì sao mình lại chán ghét và căm thù Bạch Y đến mức như vậy.

Dường như đó là theo bản năng, chỉ cần Bạch Y nói ra một câu, cô ấy đều cảm thấy đối phương muốn gây sự với mình.
Tuy nhiên, rõ ràng đang ngồi chờ đối phương phải chạy đến xin lỗi mình.

Đột nhiên mọi chuyện lại bị thay đổi trong phút chót.

Rõ ràng đang muốn dạy cho đối phương một bài học, cuối cùng lại thành "tự lấy đá đập chân mình".
Nhìn tình hình có vẻ căng thẳng, Triệu Thần thầm oán trách ở trong lòng, nhưng vẫn lên tiếng hòa giải: "Hôm nay thực sự rất trùng hợp.

Bạch tiểu thư muốn đến thăm hậu trường của chương trình chúng tôi, nhân tiện đến xem buổi tập luyện của các thực tập sinh.

Mà chương trình của chúng tôi đang được rất nhiều người yêu thích.

Chu tiểu thư..."
"Vị này là?" Chu Quỳnh Vũ trực tiếp đánh gãy lời nói của Triệu, hơi nâng cằm lên, nhìn về phía của Thẩm Ngạo Kỳ đang ngồi, giọng điệu có hơi kiêu căng.
Thẩm Ngạo Kỳ đang mãi cúi đầu xuống, để ngắm nhìn đôi giày cậu ta vừa mới mua.

Nghe thấy có người nhắc đến mình, thì dùng giọng điệu lười biếng hỏi: "Tôi?"
"À, vị này chính là Thẩm tổng, là nhà đầu tư chính của chương trình chúng ta.

Chính là vị tổng giám đốc của tập đoàn XX.

Hôm nay anh ấy dẫn Bạch tiểu thư đi đến đây thăm quan."
Tổng giám đốc?
Chu Quỳnh Vũ hơi nheo mắt lại.

Im lặng quan sát thật kỹ Thẩm Ngạo Kỳ, môi của cô ấy mím chặt lại, trầm tư suy nghĩ.
Mấy người đi bên cạnh Chu Quỳnh Vũ nghe thấy vậy lập tức thay đổi sắc mặt.

Tuy bọn họ không hiểu rõ mấy chuyện trên thương trường.

Nhưng tập đoàn này thường xuyên xuất hiện ở trên truyền thông.

Bọn họ đương nhiên đã từng nghe qua cái tên của tập đoàn này.
Thẩm Ngạo Kỳ hôm nay mặc bộ quần áo thể thao đơn giản.

Lúc đi ra ngoài vẫn chưa kịp chải tóc, nên nhìn tóc có hơi rồi.
Không mặc vest, đi giày da, hay cầm theo túi công văn.


Thậm chí đến cả cái bảng tên cũng không đem theo.

Nếu không phải nhìn bộ dạng của cậu ta nhìn rất đẹp trai, chắc chả ai để ý tới cậu ta.

Nhưng bây giờ khi biết được danh tiếng thực của người này, mọi người đều vội vàng quay sang nhìn.

Nhìn cậu ta rất đẹp trai vừa gợi cảm lại có vẻ rất quyến rũ.

Nhìn bộ dạng lúc này, khiến cho cậu ta nhìn rất trẻ, trông giống như dáng vẻ như một cậu sinh viên.
Thẩm Ngạo Kỳ đột nhiên bị tất cả mọi người quay sang nhìn, lúc đầu cảm thấy có hơi bất ngờ, sau đó lại chuyển sang nghi ngờ, ánh mắt hiện rõ sự đắc ý, nở nụ cười lưu manh nói: "Cô chính là Chu tiểu thư phải không? Tôi đã nghe thấy danh tiếng của cô từ lâu.

Chương trình là hạng mục mà công ty tôi đang rất chú trọng.

Tôi cũng vừa được cấp dưới thông báo, Chu tiểu thư chính là vị khách mời sẽ xuất hiện ở đêm bán kết.

Tôi sẽ mong mình sẽ có được cơ hội hợp tác và làm việc với Chu tiểu thư."
Chu Quỳnh Vũ im lặng không lên tiếng trả lời.

Người đại diện Tiểu Chu quay sang nhìn Bạch Y, lại đem ánh mắt chuyển sang nhìn Thẩm Ngạo Kỳ, vội vàng lên tiếng: "Chúng tôi rất mong chờ cơ hội hợp tác lần này.

Có cơ hội được kết bạn và làm quen với Thẩm tổng, chúng tôi rất vinh dự."
"Thẩm tổng, ngài và Tiểu Bạch đều rất thích chương trình này đúng không?" Giữ im lặng một lúc rất lâu, đột nhiên Chu Quỳnh Vũ lên tiếng, "Tôi và Tiểu Bạch thực sự rất có duyên với nhau.

Sở thích của hai người chúng ta thực sự rất tương đồng."
Bạch Y quay mặt nhìn sang chỗ khác, giữ im lặng không lên tiếng
Thẩm Ngạo Kỳ lập tức đứng dậy, nở nụ cười rạng rỡ nói: "Đương nhiên rồi, tôi là người làm ăn.

Bất cứ hạng mục nào có thể kiếm ra tiền thì tôi đều thích." Nói xong thì nắm chặt lấy tay Bạch Y, nháy mắt ra hiểu, "Đi thôi, đi đến gặp mấy thực tập sinh đi."
"Ừ, đúng đúng đúng." Không khí đang ngày càng căng thẳng, Triệu Thần đang rất đau khổ vì không nghĩ ra cách để giải quyết.

Đột nhiên lại tìm thấy một bậc thang đi xuống, "Tôi còn phải dẫn Thẩm tổng cùng Bạch tiểu thư đến phòng nghỉ để gặp gỡ các thực tập sinh.

Để họ cho các cô ấy lời khuyên và mấy lời động viên.

Còn về chuyện hợp tác, Tiểu Trần cậu thay tôi bàn bạc thật kỹ với đoàn đội của Chu tiểu thư.

Còn về việc tuyên truyền, Tiểu Chu, lại làm phiền tới anh nhiều rồi."
Nghe thấy vậy, Chu Quỳnh Vũ liền tránh đường, mấy người kia cũng làm theo.

Vừa hay đủ cho ba người bọn cô đi qua.

Bạch Y vì phép lịch sự trước khi đi còn quay sang chào tạm biệt mấy người này, rồi ngay lập tức rời đi.

Lúc đi ngang qua người của Chu Quỳnh Vũ, cô còn cảm nhận được ánh mắt nóng rực của đối phương, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của cô, rồi đến cổ và phía sau lưng.

Bạch Y phớt lờ tới ánh mặt của cô ta, cô vẫn đi thẳng về phía trước.
Dù gì cả hai đã là người trưởng thành, thì tốt nhất đừng có giống mấy đứa trẻ con cấp 1.

Cứ lao về đánh chửi nhau thì còn gì là thú vị nữa.

Sau nhiều năm kinh nghiệm làm việc ở nơi công sở, đã từng trải qua rất nhiều sự thị phi cùng lời đám tiếu.

Thì ít nhất cô cũng học được sự bình tĩnh và khôn khéo.
Bạch Y không hề sợ Chu Quỳnh Vũ, cô chỉ không muốn mọi việc trở nên phức tạp mà thôi, bây giờ cô trong mắt Chu Quỳnh Vũ là kẻ chạy đến phá đám, lại còn chạy đến chủ động nói chuyện với cô.

Chắc chắn không hề có ý đồ tốt.

Tốt nhất là cô nên bình tĩnh, chủ động lấp đất để ngăn nước lũ.

Chờ sau khi ba người bọn họ đi khuất, Chu Quỳnh Vũ vẫy ngón tay ra hiệu cho Tiểu Chu, hạ thấp giọng xuống: "Lễ trao giải thưởng âm nhạc Top Chinese Music Awards lần trước, có phải do tập đoàn XX làm nhà tài trợ đúng không?"
Tiểu Chu suy nghĩ rất kỹ, nhíu mày nói: "Mọi chuyện đã trôi qua rất lâu rồi.

Nên tôi cũng không nhớ rõ, nhưng tí nữa tôi về nhà sẽ tra thử."
"Ừ, cũng thử đi hỏi xem ngày hôm đó Thẩm tổng có xuất hiện ở buổi lễ trao giải hay không."
"Quỳnh Vũ, em đang muốn đi làm quen với Thẩm tổng..."
Trong đôi mắt của Tiểu Chu hiện rõ sự kinh ngạc, với thân phận và xuất thân của Chu Quỳnh Vũ.

Mặc dù cô ấy không tham gia vào công việc trong công ty của gia đình.

Cũng chưa từng chủ động nhắc tới người nhà trước giới truyền thông.

Nhưng những chuyện này mọi người đều biết rất rõ.

Cô ấy chỉ cần ngồi im chỗ, cũng có rất nhiều tài nguyên tốt tìm đến tận cửa.

Mà tên tuổi của cô ấy rất nổi tiếng trong giới giải trí.

Chỉ cần xuất hiện ở bất kỳ nơi đâu cũng trở thành tâm điểm của sự chú ý.

Anh ta cảm giác cô ấy không cần phải đi tạo dựng mối quan hệ tốt với các nhà đầu tư.
Tiểu Chu quay đầu lại nhìn về sau, ba người bọn họ đã đi xa.

Nên anh ta chỉ nhìn thấy thấp thoáng bóng lưng của Thẩm Ngạo Kỳ.

Nhưng vị tổng tài này thực sự nhìn rất đẹp trai, lại còn cao ráo, dáng người rất chuẩn.
Chu Quỳnh Vũ đương nhiên không biết được suy nghĩ ở trong đầu Tiểu Chu, cô ấy nhìn về phía trước, ngập ngừng nói: "Ừ, kết bạn được với người kia, dù không giúp ích được gì nhưng vẫn có lợi cho chúng ta.

Biết đâu, anh trai của tôi cần dùng đến."
Bạch Y đứng ở bên ngoài phòng nghỉ, cô cũng nhìn thấy mấy cô "con gái" cưng của cô, vì không muốn quấy rất hay làm ảnh thời gian nghỉ ngơi của mấy cô ấy.

Nên cô cũng không định bước vào bên trong, nên kêu Triệu Thần mời hai cô gái mà cô thích đi ra bên ngoài, nói chuyện vài câu thôi, cũng tránh làm chậm trễ thời gian của các cô ấy.
Cô gái nhật bản này chắc chỉ tầm 17 hay 18 tuổi, nhìn dáng vẻ nhỏ con rất xinh xắn.

Bạch Y nhìn thấy cô ấy, ngay lập tức dạt dào tình thương của người mẹ.

Muốn chạy ra ôm chặt lấy cô ấy, để an ủi và động viên đối phương.

Cảm nhận được cô gái này đang rất lo lắng.

Cả Bạch Y cùng Thẩm Ngạo Kỳ đều quyết định dùng tiếng Nhật để giao tiếp với cô ấy.

Chỉ an ủi tâm sự vài câu.

Đối phương rất phấn khích liên tục nói lời cảm ơn.

Sau đó cô và Thẩm Ngạo Kỳ liền rời đi.
Nhìn thấy mấy năng lượng tích cực của mấy cô gái trẻ tuổi này.

Khiến cô hoàn toàn quên đi mất mấy thứ xui xẻo do Chu Quỳnh Vũ đem lại.

Trên đường trở về nhà, tâm trạng cô đang rất thoải mái, nên vui vẻ nói chuyện với Thẩm Ngạo Kỳ.
"Không biết cái cô kia còn tìm tới cậu để gây sự không?" Thẩm Ngạo Kỳ không kiềm chế không được sự tò mò, nghiêm túc hỏi cô, "Có muốn tôi báo cáo lại chuyện này cho chị cậu biết không?"
Bạch Y trợn trừng mắt lên nhìn: "Thế chả lẽ Chu Quỳnh Vũ cũng chạy về nhà mách anh trai cô ta à.

Cậu đang nghĩ hai người chúng tôi đều là mấy đứa trẻ còn đang học tiểu học? Đánh không lại thì chạy về nhà mách người lớn? Cậu đừng có đánh giá thấp khả năng của cô ta và tôi.

Mà chị tôi biết chuyện này, trước tiên là sẽ đánh cậu một trận, rồi sau đó người cần được xử lý tiếp theo chính là tôi."
Thẩm Ngạo Kỳ ngay lập tức câm miệng, mở đài radio trên xe lên.

Trong xe được truyền đến một bản nhạc du dương trầm bổng.
Giọng hát của Thẩm Ngạo Kỳ hơi trầm nhưng nghe rất ấm.

Mà cậu ta phát âm rất chuẩn.

Bạch Y nghe bài hát quen thuộc này, cô muốn giữ im lặng ngồi yêu thưởng thức.

Đột nhiên cô cảm thấy mắt hơi mỏi, cố mở mắt ra.

Nhưng được một lúc, là cô đã chìm vào trong giấc ngủ.


Dường như cô đã đi lạc vào trong một chiều không gian.

Cô không thể phân biệt được nó là giấc mơ hay là hiện thực.

Nhưng cô nghe thấy một tiếng nói, Bạch Y ngẩng đầu lên nhìn thấy hai đứa trẻ đang đứng cây đào.

Cô không nhìn thấy rõ mặt đứa bé trai kia, nhưng cô biết đứa bé gái kia chính là nguyên chủ.

Dường như bài hát kia đã giúp cô nhìn thấy ký ức lúc còn nhỏ của nguyên chủ.

Đã lâu lắm rồi, Bạch Y mới được trải nghiệm cảm giác được làm một fan hâm mộ theo đuổi thần tượng.

Lúc cô về đến nhà, cô định chia sẻ cho Trình Minh Ý cảm giác phấn khích khi được đến trường quay xem tận mắt buổi tổng duyệt.

Chương trình này rất xứng đáng là một trong những chương trình ăn khách nhất của năm.

Mà nghĩ lại, ngày bình thường trong đầu của anh toàn công việc cùng dự án.

Bạch Y muốn giúp anh tìm một thứ gì đó để thư giãn sau một ngày làm việc vất vả.
Bạch YY đang đứng ở cửa, định cắm chìa khóa vào ổ, đột nhiên nhận được cuộc điện thoại của Trình Minh Ý.

Tiếng chuông điện thoại vang lên giữa một không gian yên tĩnh, cô cảm thấy nó to hơn so với bình thường rất nhiều.

Tay của Bạch Y có hơi run lên, khiến chìa khóa cô đang cầm trên tay đột nhiên rơi xuống đất.
Gọi vào giờ này, chắc chắn muốn bảo với cô là đêm nay anh sẽ không về ăn tối.

Bạch Y khẽ thở dài, nghe điện thoại.

Đúng như những gì cô đoán, tối nay Trình Minh Ý sẽ không về cơm, nhưng đối tượng lại không phải là đối tác làm ăn.
"À, vâng." Bạch Y nằm xuống ghế sofa, "Dạo này, anh cũng rất ít khi trở về nhà.

Nếu có thời gian thì nên trở về thường xuyên hơn."
Đầu dây bên kia truyền tới một tiếng cười rất khẽ, Trình Minh Ý dùng giọng điệu thản nhiên nói: "Thực ra cứ cách mấy hôm anh lại trở về nhà một chuyến, chỉ là bình thường anh toàn về ban ngày.

Nên em mới không biết."
"Vâng."
"Minh Vi vừa mới kết thúc chuyến công tác, nên cả nhà muốn cùng nhau ăn một bữa cơm.

Với lại, ngày hôm nay anh có một số chuyện trong công việc muốn tìm Minh Hi để bàn bạc.

Nên đêm nay anh sẽ ở đây, không quay về đâu.

Trước khi đi ngủ, em nhớ kiểm tra cửa nẻo cẩn thận."
Cô tự nhận mình là người thấu tình đạt lý, tuy nhiên khi nghe thấy Trình Minh Ý nói đêm nay anh không về, trong lòng cô có hơi thất vọng một tý.
"Vâng...!À, đúng rồi?" Bạch Y ngồi thẳng dậy, đột nhiên lại nhớ ra chuyện gì đó, "Lần trước em với Trình tiểu thư gặp mặt nhau, cô ấy có phải..."
Từ lần gặp mặt lần trước, đến tận bây giờ cô vẫn chưa từng có cơ hội gặp lại Trình Minh Vi.

Mà lúc đấy, cô cũng không biết Trình Minh Ý đã nói chuyện gì với Trình Minh Vi trong điện thoại.
Mặc dù là trong tiểu thuyết hay ngoài đời.

Trình Minh Vi đều là người bạn rất thân thiết với Chu Quỳnh Vũ.

Mà gần đây cô cùng Chu Quỳnh Vũ đều đứng trên đầu ngọn sóng.

Có lẽ Trình Minh Vi cũng không quan tâm tới mấy tin tức trên giới giải trí.

Nhưng tin tức liên quan đến Chu Quỳnh Vũ chắc hẳn cô ấy cũng biết rất rõ.
Bạch Y có hơi lo lắng, liệu cô ấy vì muốn đòi lại công bằng cho nữ chính, mà quyết định sẽ chạy đến đây chém cô một nhát dao không.

Thực ra cô cũng không sợ mấy chuyện kiểu này, chỉ là cô không muốn người ở giữa khó xử.
"Minh Vi?" Trình Minh Ý đoán được những lời mà Bạch Y chưa kịp nói hết, "Em không cần để tâm tới em ấy đâu.

Chờ sau này có cơ hội thích hợp.

Anh sẽ đem em về giới thiệu cho ba mẹ anh, chắc chắn bọn họ sẽ rất thích em."
Thực ra ý của cô không phải như vậy, Trình Minh Ý dường như hiểu sai.

Nhưng Bạch Y cũng không muốn giải thích lại cho anh nghe.

Bởi vì cô thực sự rất thích Trình Minh Ý, nên cô mới do dự như vậy..


Bình luận

Truyện đang đọc